Đình Đình! Mặc áo rét vào, bên ngoài trời lạnh lắm!

Tâm giai tỷ! Muội biết rồi!

Rời khỏi nhà từ rất sớm, Đình Đình đến hiệu vải nhỏ mà cô làm ăn, trước giờ cô luôn có duyên với vải, và phải chăng đó là duyên nghiệp mà cô phải theo.

Trần tiểu thư! Sớm vậy?

À! Chú Vương lô vải kia sao rồi?

Ờ! Đã hoàn thành rồi thưa tiểu thư.

Vậy thì tốt!

Họ bàn công việc một chút rồi Đình Đình đi xuống xưởng xem một chút, trở lại phòng, nhấp một chút trà, ngồi thẩn ra suy nghĩ gì đó, bên ngoài trời vẫn còn rất tối, những cơn gió không siết lạnh hơn.

***

Vinh Thành huynh xem đệ này.

Chà! Con cá to đấy!

Nó đẹp nữa phải không?

Hừm!

Đệ sao vậy?

Không! Không có gì đệ muốn thả nó đi!

Sao vậy, không phải đệ rất vất vả để bắt nó sao?

Nhưng nếu để nó lại nó sẽ chết.

Nhìn thằng nhóc nhỏ nhưng rất hiểu chuyện:

Đệ thật là tốt bụng!

Vậy đệ thả nó ra nhé!

Hừm!

Cười nói vui vẻ thì:

Tiểu Thanh!

Cha!

Vinh Thành đệ nữa mau về ăn cơm đi!

Dạ!

Vinh Thành huynh mau ăn đi!

Tiểu Thanh! Đã nói phải gọi là Vinh Thành thúc mà.

Con…

Không sao Lý Tân huynh.

Mau ăn đi tiểu Thanh.

Vinh Thành huynh là tốt nhất.

Thằng quỷ mau ăn đi!

Sau khi ăn xong, Lý Tân cùng với Vinh Thành ngồi uống trà:

Vinh Thành đệ tốt hơn rồi chứ?

Đa tạ huynh! Đệ khỏe hơn nhiều rồi.

Vậy thì tốt!

Thời gian qua không có huynh không biết đệ sao nữa.

Vinh Thành đệ đừng nói như vậy.

Đệ định tính thế nào.

Vinh Thành có chút ngập ngừng:

Đệ phải lo cho xong việc đó!

Hừm! Ta hiểu đệ mà!

Lý Tân huynh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play