Mặt trời đã ló rạng, những ánh nắng chiếu rọi xuyên qua phòng, Vinh Thành vẫn lăn ra ngủ không biết gì, cũng phải là vì hôm qua anh đã uống say, gây lộn với rất nhiều người.

Kít! Kéo cái cửa phòng, Thư Hoa bước vào trên tay là một bát canh nóng hổi, nhẹ nhàng đặt lên bàn rồi tiến lại gần giường, nhìn anh ngủ một lúc, Vinh Thành khẽ cựa mình, rồi chợt vùng dậy:

Vinh Thành! Chàng tỉnh rồi sao?

Ta! Ta đang ở đâu?

Xoa xoa cái đầu đau như búa bổ:

Chàng còn nói nữa, chàng không nhớ chuyện hôm qua.

Chuyện hôm qua!

Ôi trời ơi, sao ta lại?

Chàng đừng tự trách mình, thiếp nghĩ Nhị ca sẽ không trách chàng đâu.

Nàng nghĩ vậy?

Phải! Vì nhị ca thương chàng nhất mà.

Ừm!

Chàng mau lại đây uống chút canh cho tỉnh người đi!

Bước chân xuống giường tiến lại bàn:

Uống đi!

Vất vả cho nàng rồi!

Chàng nói gì vậy? Thiếp là thê tử của chàng mà.

Thư Hoa!

Chàng mau uống canh đi, uống nhiều một chút.

Được rồi mà.

***

Vinh Thành đang ở trong thư phòng, đang suy tính gì đó.

Tam gia!

Vào đi!

Cậu cho gọi tôi!

Ông ngồi đi!

Rót một ly trà mời ông Tần:

Ông uống đi!

Đa tạ Tam gia!

Ông Tần! Ông đã làm cho Trần Vinh gia cũng rất lâu rồi.

Phải! Chắc cậu còn nhớ, lão đã làm ở đây kể từ khi cậu còn là một tiểu thiếu gia.

Ông còn nhắc!

Phải rồi Tam gia cậu còn nhỏ rất quậy đó.

Vinh Thành khẽ cười.

Tam gia hôm nay gọi tôi có chuyện gì?

Khẽ nhấp một ngụm trà:

Ông Tần! Hôm nay tôi gọi ông tới là để tính chuyện với ông.

Tính chuyện!

Phải!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play