Trần gia! Người đừng giận mà, tam đệ ấy say lên nói lung tung thôi!
Nhấp một ngụm trà!
Cạch!
Ánh mắt giận dữ toát lên lo có thể thiêu cháy mọi người, vung tay hất mạnh chén trà:
Choang!
Đấm mạnh vào thành bàn:
Trần gia!
Rời khỏi phòng đầy tức giận:
Trần gia! Ngươi làm cái gì vậy?
Trần gia!
***
Trần gia!
Trần gia!
Người sao vậy?
Không! Ta không sao?
Rít một hơi thuốc thở dài, khuôn mặt đầy sự suy tư.
Người đang nghĩ gì vậy?
Ta nghĩ đã đến lúc phải kết thúc mọi chuyện.
Kết thúc!
Phải!
Trần gia xin người sai bảo thuộc hạ sẽ cố gắng sức làm.
Tốt!
Nhưng ta nghĩ việc ngươi nên làm là tìm người đó.
Đi Đi!
Dạ thuộc hạ tuân lệnh.
Sau khi tên thuộc hạ rời đi, Trần Vinh Thế vẫn rít thuộc, ngồi ngả đầu ra
ghế, ánh mắt rất toan tính, lạnh lùng và mang đầy sát khí, rất đáng sợ.
Dụi mạnh điếu sì gà vào bàn:
Phải đến lúc phải kết thúc mọi chuyện!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT