Chàng đang nghĩ gì vậy?

Thư Hoa chợt hỏi:

Đâu có gì?

Chàng lại nói dối thiếp.

Ta!

Thiếp hiểu chàng mà, chàng không cần nói gì đâu.

Khẽ vòng tay ôm lấy Thư Hoa:

Ta xin lỗi!

Chàng đừng nói vậy?

Ta xin lỗi vì khiến nàng phải lo lắng như vậy.

Vinh Thành! Hãy đưa thiếp đi, chúng ta hãy rời khỏi đây, có được không?

Ta xin lỗi, nhưng ta không thể.

Vinh Thành!

Hãy tin tưởng ta nhất định ta sẽ đưa nàng đi, chúng ta nhất định sẽ sống thật tốt.

Thiếp tin chàng, Vinh Thành hai người ôm chặt nhau.

***

Đi ngủ thôi!

Vinh Thành!

Hừm!

Chàng mau lên đi!

Nàng sao vậy? Sao cứ giục hoài vậy?

Chàng nằm đi!

Nằm dựa đầu lên tay Vinh Thành, nép đầu vào lòng anh, một cảm giác ấm áp, rất tuyệt.

Nàng sao vậy?

Không có gì thiếp mãi chỉ muốn bên chàng như vậy.

Thư Hoa!

Vinh Thành!

Kéo tay anh sờ lên bụng cô:

Chàng có thấy gì không?

Thấy gì?

Là con của chúng ta, con của chúng ta đó!

Con! Con của chúng ta!

Dạ!

Thư Hoa!

Vinh Thành! Thiếp đã mang thai con của chúng ta.

Thư hoa!

Khẽ hôn nhẹ vào chán Thư Hoa:

Đa Tạ nàng!

Vinh Thành!

Thư hoa!

Chàng có vui không?

Vui chứ, vui lắm, ta vui lắm

***

Xì!

Một luồng hơi khói thổi vào trong phòng, đó là thuốc mê, rất thính khi ngủ lên Vinh Thành đã chợt nhận ra trước khi hít phải.

Thư Hoa! Dậy đi!

Sao vậy?

Bịt mũi lại đi! Đừng hít phải, là thuốc mê đó.

Sao lại!

Suỵt!

Như vậy chắc đủ rồi, mau lên đi, xếp vào nhanh lên!

Bé mồm thôi!

Mau lên đi!

Cẩn thận!

Châm đi!

Bùng!

Vinh Thành! Cẩn thận.

Ngọn lửa nhanh chóng thiêu rụi căn phòng, trong chốc lát đó đã trở thành đống tro tàn.

Đi nào!

Mau mở cửa!

Tam gia!

Nhị gia đã ra lệnh.

Ta nói mở cửa.

Xin Tam gia đừng làm khó thuộc hạ.

Binh Bốp!

Tiếng gươm dao vang lên rất sắc.

Vinh Thành cẩn thận!

Bốp!

Phập! Những giọt máu ứa ra phụt thẳng vào mặt.

Mau mở cửa!

Kít! Kéo cái cửa cổng ra:

Mau đi thôi!

Đứng lại cho ta!

Nhị gia!

Nhị ca!

***

Tam đệ!

Nhị ca! Huynh đang cái gì vậy?

Tam đệ à! Nhị ca rất thương đệ nhưng đệ xem đệ đã làm gì?

Đệ!

Hôm nay tất cả mọi chuyện là do đệ mà ra thôi.

Nhị ca!

Ngươi đâu mau bắt nó lại.

Đừng!

Các ngươi không được lại đây.

Tam đệ đừng ngoan cố nữa.

Không đệ nhất định sẽ không để huynh đạt được việc huynh muốn làm đâu.

Binh!

Mau đi thôi!

Người đâu mau bắt nó lại ngay.

Binh!

Vinh Thành cẩn thận!

Phập!

Vinh Thành!

Phập!

Chạy đi!

Bắn cung đi!

Bắn!

Cẩn thận!

Ơ!

Vinh Thành!

Ta không sao mau chạy đi!

Vinh Thành! Cẩn thận!

Phập!

Thư Hoa!

Thư Hoa đã đỡ cho Vinh Thành một mũi tên.

Thư Hoa! Nàng sao vậy?

Vinh Thành!

Phụt! Máu phun ra, gục xuống.

Thư Hoa!

Vinh Thành! Chàng có biết là thiếp cảm thấy rất vui khi được làm thê tử của chàng.

Thư Hoa!

Vinh Thành! Thiếp yêu chàng, mãi yêu chàng.

Thư Hoa!

Thư Hoa!

Mau bắt lại đi.

Tam gia xin theo chúng tôi!

Cút đi! Các ngươi mau cút hết cho ta.

Tam gia! Xin người đừng làm khó chúng tôi.

Ta bảo các ngươi cút đi mà.

Tam gia!

Á!!!

Không may sảy chân rơi xuống vực.

Tam gia!

Tam gia!

Làm sao đây!

Mau về báo Nhị gia!

Đi thôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play