Tam công tử! Trần gia đang ở trong đó, người bảo không để ai vào.

Cả ta sao?

Vâng! Xin tam công tử hiểu cho.

Được!

Đa tạ!

Bốp!

Tam công tử! Người làm gì vậy?

Ta nhất định phải gặp nhị ca ta:

Tam công tử!

Nhị ca!

Nhị ca!

Tam công tử!

Vương gia!

Cạch!

Nhị ca!

Tam công tử!

Trần gia thứ tội thuộc hạ không ngăn được Tam công tử.

Thôi được được rồi ngươi mau lui ra đi!

Dạ!

Tam đệ lại đây đi!

Vương Gia! Đây là tam đệ của tại hạ, Vinh Thành.

Còn đây là Vương Gia!

Chào Vương Gia!

Đúng thật là huynh đệ giống nhau, đều tuấn tú anh tài.

Vương gia khách sáo rồi.

Ngồi đi!

Đa tạ!

Nhị ca!

Đệ có chuyện gì sao?

Đệ!

Vương Gia! Chuyện này lần tới chúng ta bàn tiếp!

Vâng! Trần gia!

Không tiễn!

***

Nhị ca!

Tam đệ! Ta đã biết đệ biết hết rồi phải không?

Trần Vinh Thế luôn tỏ vẻ ra là người hiểu biết, khôn ngôn, cầm trên tay là tẩu thuốc hút phì phào:

Đúng đệ đã biết!

Đệ!

Nhị ca! Có chuyện này đệ rất muốn hỏi huynh cho rõ.

Hỏi đi!

Nhị ca! Có phải là huynh đã hại hai người họ, rồi còn cả Trần Tâm Gia nữa, tất cả mọi chuyện đều là do huynh.

Phải! Là ta!

Nhị ca! Sao huynh làm vậy?

Dụi tàn thuốc vào bàn:

Tại sao ư? Ta làm vậy không phải không phải là vì Trần Vinh gia sao?

Vì Trần Vinh gia!

Nhị ca!

Đệ phải nên hiểu huynh chứ?

Nhị ca! Đệ không hiểu!

Không hiểu!

Vinh Thành!

Gọi lớn nhưng Vinh Thành đã rất tức giận bỏ ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play