Ngươi hãy coi trừng nó cho ta, đừng để nó làm hỏng việc của ta.
Vâng! Thuộc hạ biết!
Đi đi!
Vinh Thành rời khỏi phủ, đi lang thang bên ngoài đường, dòng người tấp nập,
nô nức nhưng không ai có thể hiểu và biết anh đang nghĩ gì.
Mua cá đi ông lão!
Cá ngon không?
Ông lão nói gì vậy cá tôi bắt ở sông đấy!
Không tôi không thấy vậy?
Này ông già kia ông nói vậy là sao, ông có ý gì vậy?
Đi đi! Không mua thì đi đi!
Xô ngã ông lão, may mà có Vinh Thành đỡ được.
Không sao chứ?
Ơ!
***
Khà! Rượu ngon quá!
Vậy sao?
Mà Đình Đình đâu cậu có thấy con bé không?
Đình Đình!
Phải! Lâu rồi không thấy đến thăm già.
Ờ! Đình Đình đi có việc rồi.
Vậy sao?
Công tử!
Sao vậy?
À không! Cạn chén nào!
Cạn!
Uống tiếp đi!
Công tử say rồi!
Say! Ai nói vậy?
Công tử mau về thôi!
Không! Ta muốn uống nữa! Uống nữa!
Gục xuống bàn!
Công tử!
Công tử!
Thiệt tình!
Sao lại vậy chứ?
Đang định kéo cậu ta nên thì bỗng ông lão nhìn thấy vết theo đỏ nhỏ ở dưới
gáy cậu, nhìn thấy vết thẹo này trong đầu ông lão chợt nhớ lại những kí
ức ngày xưa, nhưng trong đầu lại phớt là đi ý nghĩ đó:
Làm sao được chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT