Dạ bọn thuộc hạ đáng chết! Đáng chết!

Đúng là bọn ăn hại!

Ăn hại!

Xin Trần Gia tha mạng!

Cái mạng chó của mày tao không cần, tao muốn mạng của nó kìa.

Mau đi tìm nó ngay đi!

Dạ! Dạ!

Tìm nó không được thì đừng vác cái miệng chó của mày về nữa.

Vâng vâng Trần gia.

Cút đi!

Trần gia bình tĩnh đi!

Uống chút trà đi!

Cạch! Tức chết mà!

Ấy khoan! Vậy là nó…

Chuyện này!

***

Tam công tử! Đây là toàn bộ những thứ cậu cần.

Ờ! Đa tạ Từ quản gia!

Miệt mài cặm cụi từ sáng đến giờ, không nghỉ, không ai biết Vinh Thành đang làm gì. Vinh Thành xoa cái đầu, cái Vinh Thành vừa xem làm anh khó nghĩ quá.

Thật không thể tin được, nhị ca!

Không đâu, không thể nào.

Nhưng….

Cạch!

Là Thư Hoa bước vào:

Vinh Thành!

Chuyện gì vậy?

Chàng lại đây ăn chút điểm tâm đi!

Ờ!

Chàng sao vậy? Đang nghĩ gì vậy?

À không! Không có gì?

Chàng đang gì vậy?

Hừm ta tìm một chút thư liệu cũ thôi.

Đừng vất vả quá đấy!

Hừm! Đa tạ nàng!

Vinh Thành!

Chuyện gì?

Thiếp muốn về lại trong đó!

Sao vậy? Nàng thấy không thoải mái sao?

Không phải! Thiếp muốn chàng không phải lo lắng, suy nghĩ, chúng ta hãy về lại đó, chúng ta hãy sống cuộc sống vui vẻ như trước được không?

Thư Hoa!

Vinh Thành! Chàng còn nhớ không ở trong đó mùa này đang rất đẹp, những cánh đồng hoa đang mùa nở rộ, chúng ta đi ngắm hoa được không?

Thư Hoa! Ta biết nhưng xin nàng hiểu cho ta, ta thực sự phải giải quyết nên…

Suỵt! Thiếp hiểu rồi, thiếp tin tưởng chàng.

Thư Hoa! Nàng yên tâm ta hứa nhất định sẽ đưa nàng đi ngắm hoa, chúng ta sẽ thật vui vẻ, vui vẻ.

Vinh Thành!

Khẽ dựa nhẹ đầu vào vai Vinh Thành, với Thư Hoa là chỉ cần ở bên cạnh Vinh Thành như vậy là đủ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play