Tam công tử đã về!

Công tử bị làm sao vậy?

Ta không sao?

Cạch! Mở cửa phòng ra.

Vinh Thành!

Thư hoa lo cho Vinh Thành đã mấy ngày cô không ngủ, nhìn thấy Vinh Thành đột nhiên xuất hiện nên đã không thể kìm nước mắt:

Vinh Thành!

Òa khóc rức lên trong lòng anh:

Không sao rồi, ổn rồi ta đã về rồi, ta đã về rồi mà.

Dỗ dành mãi Thư Hoa mới chịu nín.

***

Trần gia!

Vậy vụ thương lượng này coi như thành công!

Thành công!

Được! Được lắm ông chủ Tô!

Khà khà!

Họ đang cười nói vui vẻ thì Vinh Thành bước vào.

Tam công tử tới.

Vinh Thành! Lại đây đi!

Vị này!

À đây là Tam đệ của ta, Trần Vinh Thành!

TRời ạ! Thằng nhóc này đã lớn như vậy rồi sao?

Ông chủ Tô!

Lâu rồi không gặp!

Khách sáo làm gì?

Ngồi đi! Ngồi đi!

Khà khà!

Uống trà đi!

Vâng!

Tô gia không tiễn!

Vinh Thành lần sau phải đi với ta đấy!

Vâng!

Sau khi ông Tô rời đi, Trần Vinh Thế liền tỏ thái độ khác ngay.

Đúng là con cáo già!

Huynh nói gì vậy?

Thì lão đó , Lão già Tô đó không đơn giản như bên ngoài đâu.

Vậy sao?

Vinh Thành đệ còn trẻ lắm nên đệ sẽ không hiểu đâu.

Nhị ca!

Sao vậy?

Đệ có chuyện muốn hỏi?

Chuyện gì.

Đình Đình… đã bị bắt cóc rồi, sao huynh…

Đình… Trần tiểu thư…

Đúng vậy?

Chuyện này!

Thấy Trần Vinh Thế có vẻ bối dối:

Sao huynh lại ngăn không cho đệ đi tìm.

Thôi ngay! Chuyện này ta cấm đệ nghe chưa?

Huynh!

Mà ta còn chưa hỏi chuyện đệ đã đi đâu mấy ngày rồi lại còn bị thương nữa.

Đệ!

Thôi đi chúng ta không bàn tới chuyện này nữa.

Nhị ca!

Vinh Thành! Đệ sẽ mãi không bao giờ phản bội huynh phải không?

Nhị ca!

Đệ đệ tốt nhất của ta.

TRần Vinh Thế cứ thế rời đi.

Vinh Thành vẫn cứ đứng ở đó, thực sự anh đã rất khó nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play