Đi đằng kia xem!

Còn mày thì qua bên kia!

Mau chia nhau ra làm đi, nhất định bọn chúng chưa đi xa được đâu.

Mau lên!

Phù! Bọn chúng đi rồi, thật may quá phải không Đình Đình.

Đình Đình từ lúc không hay đã lả đi:

Đình Đình!

Muội sao rồi?

Đình Đình đừng làm ta sợ, mau mở mắt ra nhìn ta đi!

Đình Đình.

***

Rào Rào

Tiếng những giọt mưa lớn rơi không ngừng, thật đúng là trời cũng không thương lấy, không hiểu cho lòng người. Cố gắng cõng Đình Đình đi tìm thầy lang:

Đình Đình!Nghe ta nói không?

Đình Đình! Nhất định phải cố gắng lên.

Đình Đình đã bị trói suốt hai ngày, không ăn không uống nên sức lực cùng kiệt, cô lúc này chỉ là những hơi thở yếu ớt, thều thảo phả vào lưng Vinh Thành.

Thầy lang!

Thầy lang ơi cứu người đi!

Cứu người!

Đập mạnh vào cửa.

Ai vậy khuya lắm rồi để mai đi!

Tiếng ông thầy lang vọng ra từ trong cửa.

Mở cửa ra đi, không tôi phá cửa đấy.

Ôi trời ơi thiệt tình.

Cạch!

Vừa mở cái cửa ra thì:

Bặp!

Một cánh tay ướt sũng , cùng với đó là những giọt máu chảy tòng tòng, vì trước đó anh đã bị đánh thương khá lặng, giọng nói thều thào:

Mau cứu Đình Đình đi!

Gục xuống dưới thềm nhà. Miệng vẫn lắp bắp không ngừng bảo ông thầy lang cứu Đình Đình.

****

Tấn sinh! Chàng ơi đừng bỏ thiếp!

Đừng mà! Đừng bỏ thiếp!

Tấn sinh!

Đình Đình! Tỉnh rồi sao? May quá!

Đình Đình đừng sợ mọi chuyện đã ổn rồi, ổn rồi.

Tấn sinh!

Đừng sợ đã có ta rồi!

Cố trấn an Đình Đình.

***

Nghỉ ngơi một ngày, Đình Đình đã khá ổn, vết thương của Vinh Thành cũng đã khá hơn. Đình Đình đã bước chân xuống giường, lặng nhìn những chiếc lá rụng ngoài kia, nét mặt buồn buồn, lặng nhìn xung quanh một lúc Vinh Thành mới bước vào:

Đình Đình!

Vinh Thành huỵnh!

Mau lại đây uống chút canh đi!

Ta!

Lại đây đi!

Ngồi lại bàn:

Mau uống đi khi nó còn nóng.

Đình Đình mặc dù rất giận Trần Vinh Thế, nhưng Vinh Thành vô tội, hơn nữa đã rất nhiều lần cứu cô:

Đình Đình!

Ta biết và hiểu hết mọi chuyện rồi?

Vinh Thành huynh!

Đừng nói gì nữa.

Nói thật là ta vốn đã biết nhị ca ta đã làm nhiều chuyện có lỗi với hai người, cả Trần Tâm gia.

Vinh Thành!

Đình Đình! Liệu muội có thể tin tưởng ta, ta sẽ giúp muội, ta sẽ làm rõ mọi chuyện trả lại công bằng cho muội và Trần Tâm gia.

Vinh Thành huynh!

Tin tưởng ta đi!

Thấy Vinh Thành có vẻ rất cương quyết, Đình Đình không thể nói gì hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play