Lén lút ra ngoài phủ từ chập tối, Vinh Thành vẫn không thể nào bỏ mặc Đình Đình.

Phải làm sao để tìm được Đình Đình đây?

Mình không biết sao nữa?

Đình Đình hãy tin huynh, huynh chắc chắn sẽ cứu được muội mà.

Làm sao đây?

A đúng rồi?

***

Hôm nay chúng ta nên xử ả đi cho xong?

Hừm! Đúng vậy chớ đêm dài lắm mộng!

Nhưng kể ra cũng tiếc, tiếc gì?

Trông ả cũng được lắm!

Tào lao vừa thôi!

Thôi mà dù sao thì ả cũng phải chết chi bằng.

Thả ả ra đi!

Đình Dình bị trói hai ngày sức lực cùng kiệt, người mềm nhũn ra không còn sức sống:

Ha ha!

Tiểu thư à? Dù sao hôm nay cũng phải chết chi bằng chúng ta hãy vui vẻ với nhau.

Đừng hòng, mau thả ta ra đi!

Giọng nói thều thào không rõ:

Ha ha! Tiểu thư nói gì vậy?

Lại đây di!

Tránh ra, tránh xa ta ra.

Mày trước đi!

Tiểu thư!

Tránh xa ta ra !

Tránh ra!

Trong lúc tình thế không thể cứu vãn thì:

Sầm!

Mau thả cô ấy ra!

Đúng lúc Vinh Thành tới:

Đình Đình không sao chứ?

Mau thả cô ấy ra!

Mày là ai vậy, tránh ra đừng nhiều chuyện.

Thả cô ấy ra!

Mày bướng hả!

Thế là họ lao vào đánh nhau, thực sự bọn chúng không thể đánh lại được Vinh Thành, chẳng mấy chốc bọn chúng đã bị đánh gục:

Đình Đình! Sao rồi!

Mau rời khỏi đây!

Phập!

Á!

Không ngờ bọ chúng dám đâm lén anh, vết thương khá sâu, máu ứa ra không ngừng. Vinh Thành lại đánh bọn chúng.

Mau rời khỏi đây!

Họ chạy thục mạng, bọn chúng vẫn đuổi theo không ngừng.

Núp vào nùm cây, bọn chúng không ngừng lục soát:

Tìm kĩ vào, nhất định chúng không chạy xa đâu?

Khỉ thật!

Tất cả là tại mày, xem mày nói sao với Trần gia chuyện này.

Trần gia!

Mau tìm đi!

Tìm không ra thì đừng có quay về nhìn mặt tao.

Chia nhau ra tìm đi!

Khỉ thật!

Mày chết đi!

Thôi mà, tao xin lỗi!

Tìm đi!

Bon chúng gắt nhau, Vinh Thành với Đình Đình phải cố nín thở để không ai phát hiện ra họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play