Cạch!

Ai vậy?

Vinh Thành đang ngồi trong phòng:

Là Đình Đình sao?

Chuyện gì vậy?

Muội sao vậy?

Sao không nói gì vậy?

Đình Đình!

Phập!

Đình Đình!

Muội!

Sao muội làm vậy?

Vì Trần Vinh Thế!

Muội!

Tôi mãi hận Trần Vinh ra các người, mãi mãi!

Ha ha!

Đình Đình!

Đình Đình!

Ngồi bật dậy cả người đã ướt đẫm mồ hôi.

Chàng sao vậy?

Sao ướt đẫm mồ hôi thế!

Ta không sao?

Uống chút nước đi!

Ừng ực!

Từ từ thôi!

Sao rồi?

Ổn chưa?

Được rồi!

Chàng gặp ác mộng sao?

Hừm! Một chút!

Chàng mộng thấy gì?

Ta!

Bước xuống giường, ngồi lại ghế :

Chàng sao vậy?

Ta thấy Đình Đình!

Trần tiểu thư sao?

Ừm!

Rồi sao nữa!

Đình Đình đã cầm dao đâm vào người ta!

Cái gì?

Là thật đó!

Sao lại vậy?

Hai người là bằng hữu tốt sao?

Nàng không hiểu đâu?

Giữa hai gia môn đã có mối hiềm khích rất lớn, hơn nữa phu quân của Đình Đình lại bị chính Nhị ca ta hại chết!

Vậy?

Sao chàng?

Nàng định hỏi là tại sao lại mang Đình Đình về đây?

Ừm!

Tất cả là vì ta muốn thay nhị ca chuộc lỗi với cô ấy!

Nhưng…

Cho dù Đình Đình có làm gì, hay là bắt ta phải chết!

Chàng!

Ta xin lỗi!

Ta không nên nói điều này với nàng!

Không! Không đâu!

Thư hoa vội ôm lấy Vinh Thành:

Cho dù chàng quyết định thế nào thiếp cũng mãi nghe theo chàng!

Thư hoa!

Vì thiếp là phu nhân của chàng!

Hôn nhẹ lên trán cô:

Cảm ơn nàng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play