Đình Đình nán lại ở phủ của Tâm giai, và Thanh Lân, chẳng mấy chôc thời gian đã trôi qua, trời đã về khuya, ngồi lặng một mình trước hiên nhà, đưa
đôi mắt buồn nhìn xa xa, đang suy nghĩ miên man, không để ý Tâm Giai đã
đứng ở đằng sau khá lâu, cô cứ lặng nhìn như vậy một lúc lâu:
Cạch!
Đặt nhẹ một ly trà còn nóng xuống bàn:
Đình Đình!
Tâm Giai tỷ!
Đang nghĩ gì vậy?
Không! Không có gì?
Muội này!
Đình Đình!
Muội nói đi!
Nói gì?
Chuyện gì đã xảy ra với muội vậy?
Rồi cả Tấn sinh nữa, sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Muội!
Đình Đình!
Trước thái độ của Tâm Giai Đình Đình không thể nào không kể:
Chuyện là….
Và rồi cái đêm đó, hắn Trần Vinh Thế và đám thuộc hạ đã cho người vay bắt bọn muội, vì bảo vệ cho muội, Tấn sinh huynh!
Đình Đình!
Cô không thể ngừng rơi nước mắt:
Đình Đình! Thật là khổ cho muội!
Rồi sau đó muội đã được một ông lão cưu mang cho đến khi gặp Vinh Thành huynh:
Vậy muội đang ở tại Trần Vinh gia trang!
Ừm!
Đình Đình!
Đang nói chuyện thì Thanh Lân huynh xen vào:
Thanh Lân huynh!
Ta không muốn muội ở đấy nữa!
Tâm Giai cũng vậy phải không?
Phải đấy!
Hai người!
Đình Đình!
Nghe lời bọn ta đi!
Muội hiểu hai người lo cho muội.
Nhưng! Muội biết muội nên làm gì.
Đình Đình!
Xin hai người đấy hãy tin tưởng muội một lần thôi!
Muội!
Họ ngồi lại nói chuyện với nhau đến nửa đêm, mọi chuyện đã xảy ra, rất nhiều chuyện….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT