Tiểu Lân ngủ ngon nhé!

Tâm nhi đang dỗ dành tiểu Lân đang ngủ, đang yên tĩnh như vậy bỗng:

Xoạch!

Sầm!

Tiếng mở cửa phòng rất lớn:

Trần Gia!

Sao lại!

Sao vậy Tâm nhi!

À không!

Ta phải nên gọi là Thất phu nhân !

Trần gia có việc gì không?

Muộn rồi! Trần gia lên về phòng đi!

Tâm nhi!

Trần Vinh Thế kéo cô lại:

Trần gia! Làm gì vậy?

Sao nào!

Buông ra đi!

Kéo lại cô một lần nữa:

Buông ra!

Trần gia!

Làm gì vậy?

Yên đi!

Trần ra! Đừng làm vậy?

Tiểu Lân sẽ thức giấc đấy!

Yên nào!

Qua phòng ta đi!

Không!

Nàng!

Đi mau!

Vì không muốn tiểu Lân thức giấc nên.

Vào đi!

Trần gia làm cái gì vậy?

Sao hả?

Gặp lại Tiểu thư của nàng rồi đó, có vui không?

Trần gia!

Đứng lại đi!

Làm gì vậy Trần Vinh Thế!

Ha ha!

Trần Vinh Thế cười khà:

Nàng dám gọi thẳng tên ta sao?

Ta!

Tâm nhi!

Nàng vẫn như ngày xưa thôi!

Ngày xưa???

Người đừng nhắc nữa!

Sao hả?

Nàng không muốn nhắc tới sao?

Nhưng ta thì lại rất thích đó!

Trần Vinh Thế!

Buông ra!

Yên đi!

Bốp!

Trần Vinh Thế!

Ta nói cho nàng biết!

Nàng mãi mãi không bao giờ thoát khỏi Trần Vinh Thế ta.

Rõ chưa?

Buông ra!

Trần Vinh Thế!

Ngươi là đồ cầm thú!

Cầm thú!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play