Đình Đình!

Uống chút trà cho ấm!

Thanh Lân bưng ly trà cho Đình Đình:

Đa tạ huynh:

Ai đây nè!

Miên Miên mau lại chào Đình Đình Di đi!

Con chào Đình Đình Di ạ!

Ôi trời ơi ngoan quá!

Dễ thương quá:

Lại đây nào:

Ngồi lên người Đình Đình, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhỏ của cô bé, vuốt nhẹ mái tóc mây mỏng:

Miên Miên!

Tên con hay quá!

Đình Đình!

Muội!

Tâm Giai nhìn Đình Đình có chút gầy hơn ngày trước:

Muội gầy đi nhiều quá!

Tỷ này!

Đình Đình! Mấy năm nay muội đã ở đâu vậy?

Chuyện này!

Chuyện này kể ra dài lắm, có dịp muội sẽ nói cho hai người sau.

Tâm gia tỉ!

Muội muốn đi gặp mẫu thân!

Tỷ đưa muội đi nhé!

Ừm đi!

Đi nào!

Đi qua hành lang hẹp, vừa đi Tâm Giai đã kể cho Đình Đình nghe tình hình của mẫu thân, từ năm đấy bà ấy vẫn vậy, vẫn lúc mê lúc tỉnh:

Vào đi!

Vừa hay bà ấy vừa mới tỉnh:

Lại đây đi!

Đình Đình!

Không thể tin được là bà ấy lại gọi cô:

Đình Đình liền chạy vào, quỳ dưới chân bà:

Mẫu thân!

Mẫu thân!

Không thể ngừng khóc:

Đình Đình!

Mẫu thân!

Xin người thứ lỗi cho con, con thật bất hiếu.

Con thật bất hiếu.

Con bé ngốc này, sao đi đâu mà lâu vậy?

Sao lau vậy?

Mẫu thân!

Mẫu thân!

Tâm Giai cũng ôm lấy Đình Đình cả ba người khóc nức

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play