- Dưới 10 người. Trong một năm thì có mấy người cản trở hắn nên cũng chẳng rảnh hơi mà giết bừa đâu.
- Coi bộ hắn vẫn còn chút nhân tính nhỉ- Kikyo nói
- Tôi thì nghĩ là không còn chút gì gọi là nhân tính trong
Naraku đâu. Hắn giết người đâu có gớm tay, sinh mạng một con
người đối với hắn như cỏ rác. Nhưng hắn lại yêu quý động vật
chắc hơn con người luôn quá.
- Thế thì vẫn may chắc trong con người của Naraku vẫn còn chút
gì sót lại của tình thương chỉ cần giải thoát cho hắn khỏi
nỗi ám ảnh lúc trước là được thôi mà. Đúng không mọi người?-
Kagome có chút vui mừng nói
- Kagome tôi biết là cô rất tốt bụng. Nhưng giết người là một tội không thể nào tha thứ được.
- Tôi đâu nói tha thứ cho hắn đâu, khi giải thoát cho hắn xong
chúng ta hãy đưa hắn đi đầu thú. Chắc cũng có 20 năm thôi hắn
vẫn đủ thời gian làm lại cuộc đời mà. Mọi người hãy đặt
niềm tin vào thứ gọi là tình thương.- Kagome quan sát tất cả
mọi người nhưng ánh mắt mọi người đều có vẻ nói lên là không
được. Người cuối cùng Kagome nhìn là Kikyo. Thấy chị của mình vẫn lạnh lùng không cảm xúc khiến cô thất vọng cứ nghĩ là
không ai đồng tình với mình thì Kikyo lên tiếng
- Có vẻ bất khả thi quá Kagome à. Hắn là một nhà khoa học
điên chúng ta đáng ra không nên dính vào hắn nhiều nhưng hắn lại muốn giết chị nên là chắc ta phải làm như em nói thôi.
Kagome vui vẻ ôm lấy Kikyo nói
- Quả nhiên là chị Kikyo của em. Lúc nào chị cũng hiểu và ủng hộ em hết à. Cảm ơn chị Kikyo- Sau đó Kagome quay sang mọi
người nói- Mọi người xin hãy nghe tôi đi mà tính mạng Kikyo đang gặp nguy hiểm nên chúng ta sẽ phải can thiệp vào việc này nếu không có ngày chị Kikyo sẽ bị tên Naraku giết mất.- Kagome quay
sang nhìn thẳng vào Kagura nói- Làm ơn Kagura, tôi biết là cô
không muốn nhìn mặt Naraku nhưng xin hãy giúp chúng tôi, chúng
tôi cần cô.
Sau đó thì lập tức ba của Inuyasha tới hỏi thăm
- Các cháu có sao không?
Mới thấy ông ta Kikyo đã rất tức giận, lúc đó cô muốn chửi ông ta một trận tơi bời nhưng cô biết như vậy sẽ khiến Inuyasha khó xử nên cô quay lưng đi và bỏ về. Kagome thì định gọi cô lại
thì nghĩ lại rồi lại thôi, còn Inuyasha định đi theo thì bị
Kagome ngăn lại.
Kagome lại cười nhìn Inuyasha cô rất thích cái tính cách vui vẻ thậm chí tự cao của cậu ta. Với một người lạnh lùng như chị
Kikyo của cô thì chắc chắn Inuyasha có thể đem cho Kikyo hạnh
phúc. Mới nghĩ mà thấy vui cho chị của mình rồi
Đang đi thì Kagom thấy một cô bé bị chân ở đống đổ nát do một
toàn nhà bị sập không lo nghĩ gì lập tức Kagome chạy tới với
ý định cứu cô bé. Nhưng toàn nhà nhỏ ấy lại tiếp tục sập
Kagome không hề chạy ra mà cố gắng nhảy vào ôm lấy đứa bé
dùng thân mình làm lá chắn để bảo vệ nó. Inuyasha định chạy
tới cứu nhưng đã quá trễ tòa nhà đã sập hoàn toàn cậu không
còn thấy Kagome đâu nữa. Cậu gào hét trong tuyệt vọng
- Kagomeee! Kagome cô ở đâu, trả lời tôi đi Kagomeeee!
Vẫn
không nghe tiếng đáp lại Inuyasha càng lo lắng cậu chạy tới đào bới như điên sau 30p cuối cùng cậu cũng thấy Kagome và đứa
trẻ. May mắn là hai tảng đá to rất xuống kẹt vào nhau tạo ra
một cái hang nhỏ bảo vệ cho Kagome và đứa bé. Inuyasha hết sức vui mừng khi thấy Kagome vẫn bình yên cậu kéo cô và đứa bé lên khỏi cái hang nhỏ. Khi đứa bé thoát ra được may mà nó vẫn
không sao.
Rồi
sau đó bỗng dưng Inuyasha ôm chằm lấy Kagome. Kagome sững sốt
không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cô lại không hề chống cứ gì dù biết Inuyasha là bạn trai của Kikyo
- Đừng làm gì dại dốt nữa biết tôi lo lắm không Kagome.
Kagome càng rối trí hơn nữa trái tim cô đập thình thịch. Cô
không thể hiệu tại sao cô lại có cảm giác thật hạnh phúc.
Inuyasha càng ôm cô chặt hơn
- Tôi sợ lắm biết không? Tôi sợ cô sẽ chết, sẽ không thể nhìn thấy cô lần nào nữa.
Lúc này Kagome cũng muốn ôm lại cậu ta nhưng rồi trong đầu cô hiện
ra hình ảnh của Kikyo đang mỉm cười cô lập tức đẩy Inuyasha ra
đỏ mặt nói
- Tôi không sao rồi cậu không cần phải lo nữa đâu.
Inuyasha cũng như cô chợt biết tình hình nên cũng thả ra, câu ta đỏ mặt quay sang hương khác nói