- Có vẻ phiền phức rồi đây, bây giờ thì chúng ta phải làm j để giúp họ
Sesshomaru.- Kagura thở dài mệt mỏi hỏi. Thật chất Kagura và Sesshomaru
đã thấy tất cả từ đầu tới cuối chẳng thiếu cái gì. À nói đúng hơn là họ
đã theo dõi từ sáng nay vì thấy Kikyou và Kagome có biểu cảm rất lạ. Và
chỉ cần nhìn thấy cảnh này là họ cũng đủ hiểu mọi chuyện rồi. Bù lại sự
lo lắng của Kagura thì Sesshomaru vẫn lạnh lùng
- Để yên vậy đi, chúng ta không nên xen vào chuyện này. Vấn đề của chúng nó thì cứ để bọn chúng giải quyết.
- Nhưng có sao không đó. Tôi thấy chuyện này phức tạp lắm rồi đó. Với cái não của Inuyasha thì khó mà giải quyết lắm.
Sesshomaru lạnh lùng vừa đi vừa nói
- Nếu Inuyasha không có não thì Kikyou và Kagome cũng đủ sức giải quyết. Nhưng vụ này không phải thông minh là giải quyết được đâu mà Inuyasha
phải có sự quyết đoán và không lưỡng lự, phải vứt bỏ cái suy nghĩ sợ
người này, người kia tổn thương. Không thôi là cả 3 sẽ cùng bị tổn
thương luôn, với một tên như Inuyasha thì chắc việc này kéo dài lâu lắm
đây.
Kagura đi bên cạnh Sesshomaru nói với nét hơi buồn
- Thế thì có vẻ Kagome phải đau khổ lắm. Tôi mong Inuyasha sớm biết cách giải quyết vụ này, nếu không thì...
- Hiếm khi thấy cô lo cho người khác đến vậy đó Kagura.
- Từ khi gặp Kagome thì chắc là tôi đã thay đổi nhiều lắm rồi. Không biết nên vui hay buồn nhỉ.
- Cô nên vui Kagura. Tôi thấy vui vì cô đã thay đổi, cô đã có thể nói
chuyện và cười như một đứa con gái bình thường. Chứ lúc trước cô chẳng
khác gì tôi lúc nào cũng tẻ nhạt với mọi thứ xung quanh.
- Chắc là vậy, tôi cũng thấy hiểm khi anh nói nhiều vậy đó Sesshomaru. Không lẽ ảnh hưởng từ Rin nhiều quá à.
- Không có đâu- Sesshomaru lạnh lùng khẳng định- À cô cũng đừng lo lắng
chuyện của Kagome nữa để bọn chúng tự giải quyết thì mọi chuyện sẽ dễ
dàng hơn.
" Quả nhiên Sesshomaru không có lạnh lùng như vẻ bề ngoài của mình. Cũng biết quan tâm mọi người đó chứ. Từ khi nào anh ấy thay đổi nhỉ, mà thôi đi như vậy được rồi"- Kagura cười thầm những chuyện liên quan đến
Kagome và Inuyasha dường như cô đã nghe theo lời Sesshomaru là để vậy
đi. Chuyện của người nào người đó giải quyết, vào giúp chỉ làm chuyện
thêm rắc rối thôi à .
- À Kagura ngày mai là chủ nhật, chúng ta
phải tụ tập mọi người lại thôi. Tôi nghe được động tĩnh của Naraku rồi
đó. Bình thường là tôi tự đến đó xử lí hắn rồi nhưng lần này dù với tư
cách là giám đốc công ti Inu thì không tham dự được rồi. Phải cần mọi
người mới được, đúng là khá phiền.
Kagura chỉ cười nhạt không nói gì và tiếp tục cùng Sesshomaru bước đi để lại chuyện của ba người kia
cho bản thân họ giải quyết. Kết thúc việc theo dõi và bắt đầu đứng ngoài không can thiệp nữa. Như vậy có lẽ mới là lựa chọn tốt nhất cho tất cả
mọi người. Thời gian trôi qua thì họ sẽ bình tâm lại và ngồi xuống bàn
bạc mọi chuyện. Cho dù đó có là trò đùa của số phận đi nữa thì Kagura
tin với nghị lực và lòng nhân ái của Kagome thì cô ấy đủ biết phải giải
quyết thế nào. Đủ để biết ai mới là người nên buông tay và từ bỏ.
Ngày mai đã đến tất cả mọi người đều ở ngay trong nhà của
Kagura thay vì nhà Inuyasha và Sesshomaru. Lí do là vì ở nhà
Inuyasha thì có người lớn nên hơi bất tiện nhưng không ai hiểu
vì sao nhà Kagura cũng có trẻ con mà không bất tiện à.
- Ngài Sesshomaru hôm nay tới sớm quá, còn dẫn bạn đến nữa có
chuyện gì sao.- Một cô bé đáng yêu vui vẻ đứng bên cạnh
Sesshomaru mỉm cười hỏi. Và cô bé đó không ai khác chính là
Rin.
- Ê Rin đừng có tỏ vẻ như vậy trước mặt Sesshomaru chứ, phải tôn trọng hơn đó nghe chưa.
- Ông làm gì mà căng thẳng vậy chứ Jaken.
Jaken cầm cây gậy lên định nói gì đó thì Sesshomaru liền bước
vào tặng cho ông ta một đạp ngay mặt. Thế mà anh ta vẫn bình
tĩnh đi vào không chút cảm giác. Mọi người khá thấy tội
nghiệp cho Jaken trừ Inuyasha, cậu ta cũng quen rồi.
- Ông không sao chứ Jaken- Rin bình thản ngồi xuống ngay bên cạnh
hỏi Jaken đang nằm bẹp chóng mặt. Đầu óc ông cứ quay vòng.
Nặng đến mức ông ta liên tục kêu tên " Sesshomaru-sama,
Sesshomaru-sama"
- Tội nghiệp thật nhỉ chị Kikyou.
- Ờ
Kagome đã nhân lúc để bắt chuyện với Kikyou, vì từ hôm đó đến
giờ dù cố bắt chuyện thế nào thì Kikyou cũng chẳng để tâm
đến cô, bây giờ cũng vậy. Điều đó khiến cô rất buồn cả đêm cô
đã luôn suy nghĩ về việc tại sao Kikyou lại giận cô đến vậy.
Sesshomaru dù đi trước thì cũng biết được chuyện gì xảy ra
phía sau, anh hoàn toàn hiểu được Kagome đang rất buồn nhưng anh
ta chẳng thèm chú ý làm gì. Vì chẳng việc gì phải quan tâm
việc của người khác, việc ai người đó giải quyết. Sango và
Miroku tự dưng thấy lạc lối với cái không khí này, bây giờ cố
bắt chuyện hay nói gì đó cũng chẳng giải quyết được gì cả.
Mọi người chỉ việc im lặng bước vào nhà.
Nhưng không khí im lặng của đám người lớn đều bị dập tắt bởi câu hỏi của Rin
- Sao mọi người có vẻ buồn vậy? Sao không vui lên đi.\
Tất cả đều đứng hình không biết nói gì với câu hỏi đó trừ
Sesshomaru, thánh này chẳng có gì để buồn hay lo nghĩ nhiều
cả. Kagome cười gượng gạo trả lời Rin
- Có gì đâu, anh chị vẫn bình thường mà. Em đừng để ý cứ chơi với bạn đi.
- Sao chị nói vậy, trong số đó thì em thấy chị là người buồn nhất mà.
- Đâu có- Kagome gượng cười, cô không thể ngờ được một đứa trẻ
lại có thể biết nhiều như vậy dù cô đã cố dầu diếm.
- Có mà, nhìn mắt chị như là cả đêm không ngủ mà lo nghĩ gì
đó. Đôi mắt buồn thiu gần như tuyệt vọng, cười còn chẳng ra
hồn.
Kagome như mới bị một mũi tên bắn xuyên qua tim, vì
Rin nói chuẩn tim đen luôn nên cô chẳng biết nói gì cả. Kagura
đã nghe được tất cả từ trong bếp thế là để giải quyết vụ
này cô đã ném một cái li xuống đất. Để mọi người hoảng hốt
và chạy thật nhanh vào bếp. Tất nhiên họ làm như vậy phản xạ
tự nhiên của mỗi người mà. Khi bước vào họ thấy Kagura đứng
cạnh cái li bị bể nhưng cô vẫn không sao thế là tất cả đều
thở dài nhẹ nhõm trước chuyện này. Sango hỏi
- Cô làm gì mà bể li vậy Kagura, làm chúng tôi giật mình.
Kagura cười gượng nhưng ít nhất vẫn tự nhiên hơn Kagome