Sáng hôm sau mọi chuyện tưởng chừng như yên bình nhưng không đối với Kagome chính là một ngày đau khổ.

Tối qua khi mà Inuyasha và cô cùng về lại nơi xuất viện thì Kikyou lập tức lạnh nhạt với hai người hẳn. Với mọi người Kikyou vẫn đối xử thân thiện và vui vẻ như thường. Nhưng chỉ riêng với Kagome và Inuyasha thì Kikyou lại chẳng hề nhìn hay nói dù chỉ một câu. Kagome và cả Inuyasha đều không hiểu chuyện gì đã xảy ra mà Kikyou lạnh nhạt với họ như vậy cho tận đến sáng nay thì mọi chuyện vẫn vậy.

- Kikyou con vẫn đi học à.

- Vâng, chỉ bị chút thôi mà đằng nào 10 năm nữa con cũng có nguy cơ cao là sẽ chết.

- Kikyou chị đừng nói vậy chứ.- Kagome cười trừ nói Kikyou nhưng cô đổi lại vẫn là vẻ lạnh nhạt của Kikyou. Cô ấy không đáp trả mà đứng dậy dọn đồ và đi ngay mà không chờ Kagome, đó là lần đầu tiên.

Bà Higurashi khá thắc mắc trước thái độ của Kikyou đối với Kagome. Chưa bao giờ có việc Kikyou lại lạnh nhạt với Kagome như vậy. Kikyou có thể lạnh nhạt với mọi người trừ Kagome nhưng hôm nay lại ngược lại trừ Kagome ra cô chẳng lạnh nhạt với bất cứ ai. Bà hiều dịu hỏi Kagome đang buồn rầu ăn từng miếng bánh

- Kagome hai đứa cãi nhau à.

- Không!

Bình thường dù có chuyện gì Kagome sẽ cười đáp trả mọi câu hỏi để che dấu nỗi đau nhưng hôm nay Kagome như một người vô hồn vậy. Ăn bánh mì mà đi với cơm trắng và súp, đặc biệt còn ăn cả đống ớt cay thứ mà Kagome ghét nhất. Xác ngồi ăn nhưng hồn lại bay đi đâu luôn

" Đúng là nguy thật rồi. Lần đầu tiên mình thấy Kikyou lạnh nhạt với Kagome và Kagome buồn đến mức vậy. Thật là mệt mỏi"- Bà Higurashi nghĩ thầm

Trên con đường đến trường bây giờ chỉnh còn mình Kagome, cô đơn thật đấy mọi thứ thật im lặng.

- Kagome.

Từ đằng sau Inuyasha vừa ngậm bánh mì vừa gọi cô lại. Kagome chỉ quay lại nhìn Inuyasha chứ không trả lời chính xác là chẳng có tâm trạng để trả lời. Thấy hơi lạ nên Inuyasha hỏi

- Ăn sáng chưa Kagome?

- Tất nhiên là rồi

Kagome vẫn chỉ trả lời cho có chứ cô không quan tâm gì nhiều đến mọi thứ xung quanh nữa. Như thế Inuyasha càng lo lắng cậu hỏi như vậy để chờ cô trả lời như thế này nè " Hả, cậu hỏi cái gì vậy? Không lẽ bí đến mức hỏi vớ vẩn. Muốn hỏi thì hỏi chị Kikyou á, tại sao toàn nhắm tôi trước. Lỡ chị ấy hiểu lầm thì sao"

Nhưng câu trả lời của Kagome khiến cậu lo lắng lắm từ khi tối qua đến giờ là Kikyou lạnh nhạt với cậu còn Kagome thì hình như rất buồn chẳng còn quan tâm gì cậu hay mọi người cả. Hai người đi cùng với nhau những im lặng đến lạ thường, con phố nhộn nhịp ngày nào cũng chẳng thể làm họ vui lên. Im lặng và buồn bã như vậy không phải kiểu mà Inuyasha thường gặp chẳng biết nói gì Inuyasha lại hỏi một câu vớ vẩn

- Kagome, cô có bị gì không vậy?

- Tôi bình thường mà cậu đừng lo- Kagome vẫn trả lời một cách buồn, cô cố gắng cười những chẳng thể được. Nhìn nụ cười của cô thôi là Inuyasha càng lo thêm nữa.

Cậu đến gần sờ trên trán của Kagome rồi lại sờ lên trán của mình dò xét

- Cô bình thường mà đâu có bị cảm.

" Gần quá Inuyasha gần quá, tại sao cậu ta lại gần như vậy chứ" Kagome đỏ mặt rồi nhanh chóng đẩy Inuyasha ra. Cô nghẹn ngùng chậm rãi nói

- Cậu làm cái gì vậy Inuyasha, tự dưng đứng gần tôi vậy hả. Có biết là như vậy tôi sẽ... sẽ?

- Sẽ? Sẽ như thế nào?- Inuyasha ngốc nghếch hỏi. Thực chất thì mấy cái vấn đề này Inuyasha là một thằng ngu hết chỗ chê.

- À mô cậu ngốc quá đi à, tôi không nói với cậu nữa.- Kagome giận dỗi rồi quay sang đi chỗ khác để tránh nhìn mặt Inuyasha. I chang như con nít dỗi vì bị dành đồ chơi hay gì đó

- Tốt quá cô trở lại bình thường rồi Kagome. Cứ tưởng cô bị gì rồi chứ.- Inuyasha mỉm cười vui vẻ. Ờ tất nhiên cậu phải vui rồi.

Mặt Kagome đỏ lên, đầu cô bóc khói. Vì quá xấu hổ nên Kagome không thể nhìn thẳng mắt Inuyasha " Inuyasha làm mấy trò ngốc đó vì mình ư, vì mình ư.- Kagome cố gắng nhìn sang Inuyasha thì cô chợt nhớ đến Kikyou- Hả, mình vừa nghĩ cái gì vậy nè. Mình bị bênh ảo tượng nặng rồi, làm gì có chuyện Inuyasha... À mô thôi dẹp hết đi, dẹp hết đi"

Inuyasha đến gần Kagome hơn nữa hỏi

- Kagome mặt cô đỏ hết rồi kìa có sao không?

- Tôi không sao?

- Kagome mặt cô càng ngày càng đỏ kìa. Vào bệnh viện xem thử đi.

- Tôi đã nói là không sao mà.

" Do cậu nên tôi mới vậy chứ đâu"- Kagome nghĩ thầm rồi chạy thât nhanh đến trường bỏ lại Inuyasha một mình ( Tội nghiệp cậu bé Inuyasha bị gái bỏ lại một mình)

Từ phía xa cả Sango và Mirokud đều đã thấy mọi chuyện.

"Kagome không lẽ tình cảm em đối với Inuyasha là"- Sango lo lắng nghĩ thầm, tất nhiên là Miroku cũng vậy chẳng khác gì cô những cậu ta biết bình tĩnh lại nhanh hơn và rất trân trọng từng cơ hội một. Vâng, nói đến cơ hội của Miroku thì cậu ta lại chạm vào chỗ không nên chạm và cái kết vẫn là một cái tát mạnh của Sango.

- Có khi nào cậu ngừng làm mấy việc đó được không vậy?

- Tôi nghĩ là không?

- Còn nói nữa, không biết xấu hổ à.

Đám trẻ đang đi học thấy như vậy thì dừng lại vài giây để xem nhưng chúng nhanh chóng bước đi lại như thường. Bởi vì đối với tất cả mọi người đây thì chuyện Miroku biến thái đã là chuyện thường trong huyện chẳng có gì đặc biệt mà ngạc nhiên ( Biết độ đẳng cấp của Miroku chưa, cả trẻ con ngây thơ cũng biết)

------------------------------------------------------------------------------------------------------

" Kagome bị gì vậy tự dưng chạy đi bỏ mình lại một mình chứ, bực mình thật. Hình như có vẻ gì đó cô ấy không còn thân thiện với mình như trước nữa. Chệt tiệt thật tại sao mình lại lo nghĩ vì mấy cái lí do như vậy chứ"

Rồi cậu thấy Kagome đi đâu đó với Hojo, chỉ cần thấy cảnh đó là cậu ghen điên đầu luôn.

" Cái thằng đó sao không tránh xa Kagome ra kia chứ. Hết chuyện này đến chuyện khác. Không phải mình thích gì Kagome chỉ không tin tưởng thằng Hojo đó thôi. Đúng vậy"

Và thế là Inuyasha đã đi theo hai người họ để xem có chuyện gì xảy ra. Cuối cùng cả Hojo và Kagome dừng lại ở nhà xe của trường, còn Inuyasha thì núp trong đám xe dò xét kĩ lưỡng như là mấy thợ kiểm vàng chuyên nghiệp.

Hojo đỏ mặt ngập ngừng nói

- Higurashi à, mình muốn nói với cậu một chuyện.

- UK cũng nói đi mình sẽ lắng nghe mà- Kagome mỉm cười đáp nhưng trong lòng lại chẳng có tâm trạng nghe bất cứ gì. Dù vậy cô vẫn tỏ vẻ quan tâm Hojo. Điều đó khiến Inuyasha rất khó chịu cậu ta tưởng rằng Kagome vì thích cái thằng khốn đó nên lúc nào đứng trước cậu ta cũng mỉm cười. Nhưng tất nhiên đó đâu phải thật do Inuyasha bị bệnh ảo tưởng mà thôi.

- Higurashi mình thích cậu.

Cả Kagome và Inuyasha đều hoảng hốt nhưng nhau ai ngờ cậu ta lại tỏ tình nhanh đến vậy. Kagome đâu có nói chuyện gì nhiều với cậu ta mà thích tài vậy. Kagome không biết phải từ chối như thế nào đây nữa, cô chẳng muốn làm cậu ta thất vọng nhưng lại chẳng thể đáp lại tình cảm của cậu ta. Thấy có lỗi nhưng Kagome vẫn kiên quyết trả lời

- Xin lỗi Hojo-kun, mình không thể thích cậu được. Mình chỉ xem cậu là bạn thôi.

Hojo thất vọng nhưng chẳng có gì là tỏ vẻ ngạc nhiên cả. Cậu ta cười trừ một phát rồi nói với vẻ hơi buồn

- Hừ, mình biết vậy rồi mà cậu không cần phải xin lỗi đâu.

- Cậu biết rồi ư?

- Ừm mình luôn quan sát cậu từ xa Higurashi à. Và mình còn biết là cậu đã thích người khác rồi đúng không?

Kagome hơi ngạc nhiên và hoảng hốt nhưng sau khi suy nghĩ thì cô dịu hiền nói

- Ừm mình không biết nữa, nhưng chắc là mình đã thích người ấy rồi. Dù chỉ là đơn phương nhưng mình vẫn thích người ấy rất nhiều rất nhiều. Dù biết nó là sai trái nhưng mình không thể ngừng thích người ấy. Cảm ơn cậu Hojo vì cậu đã giúp mình nhận ra điều đó.

- Mình rất vui được giúp đỡ cậu Higurashi. Chúng ta có thể là bạn thân chứ.

- Tất nhiên.

Thế là cả hai đều mỉm cười vui vẻ Inuyasha đứng từ xa tỏ vẻ thoái mái khi biết Kagome không thích Hojo nhưng khi nghe Kagome nói đã thích đơn phương một người thì cậu ta lại điên lên. " Cái thằng chó khôn nạn nào vậy nhỉ, được Kagome thích rồi còn chẳng đáp lại. Đúng là có phúc mà chẳng biết hưởng, như Kagome mà nó không thích thế nó thích ai chứ ngu thật. Mà không lẽ gần đây Kagome buồn do cái thằng khốn đó à, mình mà gặp thằng đó là đánh nó nhừ tử luôn. (T/g: Thế luôn à, mày chuẩn bị nằm viện đi là vừa)

Rồi sau đó Hojo và Kagome lại bình thường cùng nhau bước vào lớp như hai người bạn. Inuyasha cũng định bỏ đi thì nghe Hojo hỏi Kagome

- Nè Higurashi có phải bạn thích cái tên I...?- Hojo đang nói thì Kagome lập tức ngăn lại

- Đúng rồi nhưng đừng nói ra, mình không muốn ai biết đâu.

- Vậy à.

Hojo có vẻ không quan tâm nhưng Inuyasha thì có đó cậu ta bắt đầu suy nghĩ vớ vấn:

" I..? I là đứa nào nhỉ. Mình có biết đứa nào có chữ cái đầu là I đâu nhỉ. Chắc do mình hiểu biết chậm quá đó mà. Đúng rồi mình chắc phải đi hỏi Miroku hoặc là Kikyou, hai người đó cái gì cũng biết như cuốn từ điển sống vậy đó. Nhưng nhớ đến Kikyou thì mình lại thấy lạ từ hôm qua đến giờ cô ấy chẳng hề nói chuyện hay nhìn mình dù chỉ một cái rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy nhỉ. Mình không hiểu được mà thôi đi hỏi Miroku cho lành rồi.

-----------------------------------------------------

Giờ nghĩ trưa

- Kagome-chan.- Sango bước đến bên Kagome đang ngồi trên bàn một mình với vẻ mặt buồn thiu.

- À Sango-chan, ngồi ăn với mình nhá.

Rồi Sango ngồi xuống ghế đối diện với Kagome thay vì chiếc ghế trống bên cạnh, vì chiếc ghế đó luôn dành cho Kikyou. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên nó trống như vậy, vì không muốn đi thẳng vào vấn đề nên Sango nói luôn

- Kagome có phải em thích một người rồi đúng không?

Kagome ngạc nhiên đến mức cầm đưa còn không chắc. Cô không hiểu vì sao một ngày mà có đến hai người hỏi cô câu nhưng vậy. Cô không trả lời mà chỉ im lặng gục đầu. Sango tiếp túc nói tiếp

- Người đó có phải là Inuyasha không?

- Uk chính là cậu ấy.- Bỗng nhiên những giọt lệ từ khóe mắt Kagome rơi. Cô đã khóc, khóc vì cô hiểu rằng việc thích Inuyasha là không đúng chút nào.

- Kagome cậu có biết chuyện đó là...- Chưa để Sango nói xong thì lập tức Kagome chen vào

- Mình biết, mình biết chứ. Biết thứ tình cảm này không nên tồn tại nhưng mình không thể nào dừng lại được, mình không thể ngừng yêu cậu ấy. Dù cố gắng thế nào thì mình cũng không thể, mỗi lần mình buồn cậu ấy luôn dùng mọi cách để khiến mình vui vẻ lại nên cứ thế mình đã thích cậu ấy lúc nào không hay mình là một đứa ích kỷ và khốn nạn. Dù biết vậy mình vẫn không thể dừng lại, mình phải làm sao đây Sango-chan.

- Kagome quên cậu ta đi, ngay lập tức. Không được vẫn phải được.

- Mình biết nhưng...

- Không có nhưng nhị gì cả, ai cũng có thể được nhưng nhất quyết tranh giành với Kikyou là không thể. Dù cho cậu có thắng trận chiến này thì người đau khổ vẫn là cậu mà thôi Kagome à.

Kagome đau đớn nói tiếp

- Đây không phải trận chiến Sango-chan. Mình chỉ thích đơn phương thôi, mình làm gì có cửa đó cơ chứ. Phá hoại tình cảm của người khác thì mình đâu thể cơ chứ, chỉ là mối tình này thật đau đớn. Mình không muốn chị Kikyou phải bận tâm về vấn đề này nhưng tại sao mình lại thích Inuyasha đến vậy, mình không thể dừng lại.

- Kagome-chan mình không hiểu cảm giác đó ra sao cả nên mình hơi nặng lời với cậu. Xin lỗi

- Không phải lỗi của cậu Sango. Chỉ tại mình quá khốn nạn đi thích người chị mình yêu nữa chứ.

Sango hơi thắc mắc và hỏi

- Kagome cậu biết bản thân thích Inuyasha khi nào vậy.

Kagome nhanh chóng lau hết nước mắt của mình và nói

- Mới ban nãy Hojo tỏ tình với mình nên mình nhận ra vậy thôi.

- Vậy à, thôi bỏ qua chuyện này luôn đi. Kẻo cậu đau khổ. À mà sao Kikyou lạnh nhạt với cậu và Inuyasha vậy?

- Mình cũng không biết.

- Kagome bây giờ đừng bao giờ khiến Kikyou đau khổ, chỉ còn 10 năm nữa là cô ấy có nguy cơ chết rồi mà.

- Chị ấy sẽ không chết, chắc chắn vậy. Mình có niềm tin vào nghị lực của chị ấy.

- Dù nói vậy đi nữa thì cũng cố găng nhé. Không phải cái gì cũng cần nghị lực đâu.

- Vâng

Trong chóc lát Kagome nhìn thấy Kikyou. Thế là cô lập tức chạy theo gọi

- Chị Kikyou.

Nhưng Kikyou vẫn im lặng không nói gì mà tiếp tục bước đi. Không còn cách nào khác Kagome đành phải chặn đứng Kikyou lại và nói rõ ràng

- Chị Kikyou, nghe em nói đi.

Kikyou vẫn lạnh lùng đáp trả, đôi mắt như mất đi niềm tin vậy. Kikyou đáp trả một câu khiến Kagome đau nhói

- Tránh ra đi Kagome. Chị chưa muốn nói chuyện với em, cho chị thời gian đi.

Kagome đau nhói đây là lần đầu tiên Kikyou lạnh lùng với cô như vậy. Nhưng cô vẫn cố gắng nói tiếp

- Em không biết chuyện gì đã xảy ra hết chị Kikyou. Tại sao chị lại lạnh nhạt với em như vậy chứ. Rốt cuộc em đã làm cái gì sai mà chị lại lạnh lùng với em như vậy. Hãy nói cho em biết đi, em sẽ sửa mà. Xin chị đừng giận em hay ghét bỏ em mà.

Kikyou khẳng định

- Kagome, em không sửa được đâu. Chị không giận hay ghét bỏ gì em chỉ là hiện tại chị chẳng muốn thấy em mà thôi. Trong thời gian này mong em tránh xa chị ra, không thôi lỡ mất bình tĩnh chị sẽ làm em tổn thương đó.

- Nhất định em sẽ cố gắng sửa mà. Nói cho em biết đi Kikyou, em sẽ làm mọi thứ. Nhưng em không muốn tránh xa chị đâu. Không muốn đâu. Làm ơn đi Kikyou.

- Lo cho bản thân mình trước đi, không cần quan tâm chị nữa đâu. Vết thương trên người mình còn sẹo kìa. Lo cái đó đi đã rồi hẵng đòi thay đổi vì chị. Bản thân mình còn chưa tốt thì nói gì quan tâm người khác chứ. Bây giờ thì tránh xa chị ra Kagome. Chị không muốn thấy mặt em lúc này.

Nói xong Kikyou bước qua Kagome một cách lạnh lùng. Cô bước đi không hề ngó lại làm Kagome đau đớn tột cùng. Kagome từ từ ngồi xuống đất. Cô tuyệt vọng đau đơn, đây là lần đầu tiên cô đau đớn như vậy.

" Chị xin lỗi Kagome nhưng chị."- Kikyou buồn bã nghĩ thầm và định bước đi thì đúng lúc Inuyasha đi qua. Cậu ta lo lắng bước đến an ủi

- Kagome đừng khóc nữa mà. Tôi chẳng biết lí do nhưng làm ơn đi.

Kagome không nói gì nhưng cô cũng chẳng muốn khóc. Nhưng nước mắt cô không ngừng rơi, cô muốn mình mạnh mẽ nhưng cảm xúc không cho phép. Cứ nhớ đến câu nói tàn nhẫn của Kikyou là Kagome không thể ngừng rơi nước mắt. Bình thường cô mạnh mẽ lắm mà sao bây giờ lại như vậy. Cô không hề biết được tại sao.

Lập tức Inuyasha ngồi xuống trước mặt cô ôm cô vào lòng và nói

- Tôi không biết phải an ủi cô ra sao nhưng tôi không hề muốn cô khóc Kagome. Còn nếu khóc thì hãy khóc trong lòng tôi, khóc cho thoải mái vào và khi khóc xong hãy mạnh mẽ như trước. Trở lại là Kagome của ngày hôm qua.

- Inuyasha.Tôi...tôi rất xấu xa phải không có phải vì vậy mà chị Kikyou ghét bỏ tôi. Cậu nói đi tôi làm sai cái gì vậy? - Kagome ôm lấy Inuyasha một cách rất tự nhiên giống như đó là lẽ thường tình vậy. Gần như Kagome đã nói hết nỗi lòng với Inuyasha, nhìn họ như một cặp vậy.

Kikyo cảm thấy tình cảm Inuyasha dành cho mình thật giả tạo, cô như người thừa vậy mặc dù cô mới là người Inuyasha nói "yêu". Đau đớn, tức giận ghen ghét đều ở trong Kikyou. Nhưng lúc này cảm giác lớn nhất của cô là đau khổ. Vì trong một lần cả hai người cô yêu quý nhất đã phản bội cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play