Chương 16

Không tiếp tục đuổi theo ca ca Alpha lợi hại kia nữa, omega nhỏ có vài phần mệt mỏi, nhưng cũng đứng lên thật nhanh, chạy về hướng Thẩm Tu Vân vừa mới rớt xuống, dù cứu sinh thật lớn vẫn còn ở đó, nằm bẹp trên cỏ, ước chừng khoảng hai mươi thước vuông, nhóc omega lại hăm hở mà chạy xung quanh chơi trốn tìm, bỗng nhiên bị vấp phải dây dù, bụng liền tiếp đất, úp sấp ngã vào trên dù.

"Athill!" lúc này ở xa chạy tới một chiếc xe con, người ở trong vừa nhìn thấy omega nhỏ, liền lớn tiếng kêu, "Sao lại chạy lung tung ở chỗ này! Lúc nãy ta nhìn thấy một thứ gì đó trên trời rới xuống, nhóc có sao không?"

Người tới chính là beta ca ca của nhóc con, Joshua, nhà họ tổng cộng có 4 người con, hai nữ beta, một nam beta cùng một nhóc omega là Athill.

Athill thấy ca ca, lập tức hưng phấn đứng dậy. Không đợi nhóc chạy tới, Joshua đã xuống xe đi đến, mắt nhìn thấy dù cứu sinh, chân mày nhướng lên.

"Ca ca!"

Athill thực hưng phấn, không chờ được mà kể, nhóc vừa mới gặp một Alpha, ca ca kia bộ dáng đặc biệt đẹp, tin tức tố đặc biệt thơm, hơn nữa siêu cấp lợi hại, trong tay còn có một thanh kiếm laser.

Joshua thoạt nhìn khoảng mười sáu mười bảy tuổi, làn da trắng nõn, ánh mắt nhỏ dài, bộ dáng nhã nhặn. Hắn vừa nghe nói tại đây có Alpha, thần kinh lập tức căng thẳng, đem đệ đệ nhà mình bế lên xem xét, giống như sợ đệ đệ thiếu mất miếng da.

"Đệ nói alpha kia... là từ trên trời rớt xuống?"

Athill dùng sức gật đầu, "Ưm Ưm! Đệ tận mắt nhìn thấy đó! Y phục trên người hắn còn bị rách mà!"

Thôn Henthal nằm ở vùng hẻo lánh trên tinh cầu Lama, cách xa đế đô, nơi này phần lớn đều là beta bình dân, chỉ có trưởng thôn cùng vài vị quan quân trong quân đoàn đóng giữ địa phương là Alpha, hơn nữa đều hơn ba bốn mươi tuổi. Athill nói gặp alpha, còn gọi là ca ca, vậy chắc không phải mấy người này.

Nhưng chỗ thâm sơn cùng cốc này, sao lại có alpha tới? Lại còn là nhảy xuống từ dù cứu sinh?

Joshua ôm Athill vào trong xe, nghĩ nghĩ, lại đem dù cứu sinh nằm trên đất cuốn lại bỏ luôn vào xe, sau đó quay về thôn Henthal, mang đệ đệ về nhà.

Lần này Athill là theo Joshua ra ngoài chơi, mẹ của bọn họ không biết lúc đó Athill chạy lạc một mình, cho nên không hỏi tới, mà Joshua cũng không nhắc đến. Athill nhỏ nhiều lúc ba hoa nói với mụ mụ mình gặp một alpha, nhưng người trong nhà cũng chỉ coi là lời nói của trẻ con, cũng không để ý.

Lúc cả nhà Joshua dùng cơm trưa, tên tivi đang trưc tiếp nghi thức duyệt binh trước hoàng cung Klappa.

Cô con gái thứ hai là Misha đang bưng bát cơm, hai mắt dán vào màn hình, nói với Joshua: "Ca, sao lúc này mà lại đi ra ngoài vậy, bỏ lỡ lễ duyệt binh rồi!"

Joshua còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, vừa gắp đồ ăn vừa không yên tâm nói: "Năm nào cũng như nhau, còn đẹp gì nữa!"

"Haiz, ca vừa rồi không có thấy được, nghi thức duyệt binh năm nay còn có diễn tập chắn đạn đó! Tấm chắn đạn cùng với đầu đạn hạt nhân chạm vào nhau nổ mạnh vô cùng hoành tráng nha! Còn điện hạ Lezar nữa, thiệt là đẹp trai chết người luôn!"

"Xì, ngừng mê trai! Ăn cơm nhanh đi, lát nữa còn phải cùng nhau đến xưởng lao động đó". Đại nữ nhi Sophie nghiêm mặt, gõ đầu Misha thúc dục.

"Tỷ à, sao vậy, hôm nay là ngày quốc khánh đó!"

"Liên quan gì với chúng ta!"

"Ngươi... haiz... thật nhàm chán quá mà! Khó có thể nhìn thấy điện hạ Lezar, y rất ít xuất hiện trước truyền thông, lần gần đây nhất chính là lúc được phong tướng quân, cũng hơn cả năm rồi."

"Được rồi Misha, nhanh nghe lời ăn cơm đi."

"Mẹ nói thử xem, Athill nhà chúng ta sau này có thể nào tiến cung không?" Misha nói xong lại bắt đầu mơ mộng "Nếu có thể được điện hạ Lezar lựa chọn thì tốt quá!"

Mẫu thân vừa nghe Misha nhắc tới Athill, sắc mặt liền không dễ nhìn, cũng bởi vì cuộc sống áp lực mà gương mặt tiều tụy càng thêm già nua.

Đại tỷ Sophie buông bát đũa, dùng điều khiển từ xa tắt ti vi, buông giọng nói uy nghiêm của trưởng tỷ: "Misha, ăn cơm, thứ không thuộc về chúng ta, không nên mơ ước."

Misha không hiểu vì sao trưởng tỷ và mẫu thân dễ nổi giận như vậy, trộm liếc nhìn Joshua ca ca, thấy ca ca cũng không hùa theo mình, không nói vài câu dí dỏm làm dịu không khí, liền thành thành thật thật buồn rầu ăn cơm, không dám nói tiếp nữa.

Từ sau khi phụ thân mất, Joshua trở thành nam nhân duy nhất trong nhà, đối với ba người phụ nữ thân thiết đã sớm quen. Hắn nhìn Athill ngồi bên cạnh ngoan ngoãn ăn cơm, ngắm đôi mắt đen lung liếng của nhóc, đặc biệt hiểu chuyện mà nhìn qua nhìn lại giữa mụ mụ và hai tỉ muội, không khỏi mỉm cười vươn tay ra, nựng gương mặt nhỏ tròn tròn của nhóc.

Tâm sự của mẫu thân hắn có thể hiểu được, bọn họ là gia đình bình dân cực thấp hèn, độ thuần huyết của Althill có thế nào thì cũng vậy, nhưng nhóc lại xinh đẹp, vận mệnh về sau ra sao cũng có thể đoán được mấy phần.

Thế giới này thật tàn khốc, căn bản không có phép màu.

Nhưng mà thân làm ca ca, hắn cũng không muốn phá hỏng suy nghĩ ngây thơ trong lòng Misha, càng không muốn nhìn mẫu thân và tỷ tỷ ngày càng khô héo, bị gánh nặng cuộc sống bức bách đến điêu tàn. Bởi vậy mỗi một lần cãi vã trong nhà, hắn đều tận lực ba phải mà làm người hòa giải, nghĩ cách làm bon họ vui vẻ. Nhưng hắn cũng hiểu, như vậy cũng không thay đổi được gì.

Bần cùng không thể thay đổi, đau khổ không thấy hết. Đại khái đó chính là tương lai dự đoán dành cho một nhà bọn họ.

Nhưng Joshua lại không cam tâm với kết quả này, hắn muốn kiếm tiền, kiếm thật nhiều thật nhiều tiền. Bởi vậy cho dù phải gánh mức học phí cao, hắn cũng muốn cố gắng vào trường đại học tốt nhất, học khoa khó nhất. Cho dù trên lưng có mẫu thân già cả, tỷ tỷ vất vả, hắn cũng phải không ngừng leo lên trên, vĩnh viễn không phải lẫn lộn dưới đáy xã hội. Bởi vì hắn bức thiết muốn thay đổi, muốn cho ba người phụ nữ quan trọng nhất trong đời này về sau áo cơm vô lo, muốn đảm bảo tôn nghiêm cho đệ đệ mà hắn yêu thương nhất này.

Một suy nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu, Joshua nhớ tới cái dù cứu sinh còn nằm trong cốp xe kia, đưa ra một quyết định.

"Joshua, nghĩ cái gì vậy, sao không ăn cơm?" Mẫu thân thấy nhi tử cầm đũa mà không gắp, lo lắng hỏi: "Có phải gần đây lo lắng nhiều thân thể mệt mỏi hay không?"

"A, không." Joshua mỉm cười, đứng dậy, "Mụ mụ, ta ra ngoài một chút."

"Sao lại ra ngoài? Đi đâu?" Tỷ tỷ hỏi

"Ra thị trấn mua chút ít học cụ, chắc đến tối mới về, đừng chờ cơm ta!" Joshua nói xong liền cầm chìa khóa xe đi ra cửa.

Sau khi Thẩm Tu Vân tách ra khỏi Athill, liền đi vào sâu trong rừng cây, lần thứ hai xác định xung quanh không có ai, mới dựa vào một gốc đại thụ nghỉ ngơi.

Mùi máu tươi nồng đậm vẫn luẩn quẩn trong miệng, ngực vô cùng đau đớn, hắn biết mình bị thương không nhẹ, không nên tiếp tục hoạt động. Kỳ thực vừa nãy gặp omega kia, sức lực hắn cũng đã hao tổn đến cực hạn, nhưng do Thẩm Tu Vân từng lập quá nhiều quy củ cho bản thân, cho dù rơi vào hoàn cảnh nào, cũng không thể lộ ra điểm yếu trước mặt người khác, cho dù là nỏ mạnh hết đà, cũng tuyệt đối không để cho đối phương biết, cho dù "đối phương" có là một đứa nhóc trói gà không chặt.

Nghỉ ngơi khoảng một tiếng, ăn một chút hoa quả dại đỡ đói, ở bên khe suối xử lý tốt vết thương, Thẩm Tu Vân phóng tầm mắt nhìn đến mấy tòa nhà cao tầng bên ngoài cánh rừng, có lẽ chính là thôn Henthal trong miệng đứa nhỏ kia.

Kỳ thực tới tận bây giờ Thẩm Tu Vân cũng còn nhiều điều chưa thích ứng với thế giới này, ví dụ như suy nghĩ của hắn về thôn trang vẫn là đồng ruộng nhà tranh. Nhưng thế giới ngày nay so với nơi hắn từng sống trước kia tiên tiến gấp trăm ngàn lần, cái gọi là thôn xóm, cũng là nhà cao tầng san sát, giao thông vô cùng tấp nập.

Vấn đề khó giải quyết nhất với Thẩm Tu Vân lúc này, chính là tin tức tố trên người, một khi vào chỗ đông đúc, sẽ bị người khác phát hiện, như vậy, hắn không thể đi vào thôn, huống gì là bắt xe đến đế đô tiến vào hoàng cung Klappa.

Lúc Thẩm Tu Vân còn ở căn cứ Mai Tả, từng nghiên cứu rất nhiều về cách áp chế tin tức tố Omega. Lúc nghe nói có thuốc ức chế tin tức tố omega, đã từng mừng như điên, nhưng sau khi tìm hiểu cẩn thận lại không khỏi thất vọng. Thì ra loai thuốc này chỉ có trong mấy tác phẩm văn chương, đều do người khác tưởng tượng ra thôi, không có thực.

Thực tế, đồ vật có thể che dấu tin tức tố chỉ có áo choàng cách ly, giống một loại trang phục bảo hộ, một loại hàng hóa hạn chế sử dụng thường được các alpha quý tộc mặc trong trường hợp đi đến những nơi cần che dấu thân phận, hơn nữa lúc mua còn cần người mua phải đăng ký, cung cấp đảm bảo, đủ loại hạn chế còn phải đóng phí sử dụng, dân chúng phổ thông hoàn toàn không thể rớ tới.

Nhưng Thẩm Tu Vân cũng không quan tâm chuyện đó, chỉ cần là đồ vật có thật trên đời, sẽ không thể nằm ngoài tầm tay hắn. Vấn đề mấu chốt hiện nay là, làm sao biết loại áo cách ly này có ở đâu.

Kế hoạch của Thẩm Tu Vân là, nhân dịp trước khi trời tối, trước tiên men theo rừng cây đi đến chỗ tiếp giáp thôn Henthal, sau đó chờ khi trời tối mới vào trấn, chi tiết tính sau.

Khi hắn tính toán xong, trong không khí lại có một tia tin tức tố dao động, Thẩm Tu Vân nghe rõ cường độ so với người khác mạnh hơn rất nhiều, bởi vậy trước khi đối phương phát hiện ra mình phải khống chế hắn.

Hắn bất động thanh sắc đi lên phía trước, khoảng cách người kia đi theo sau hắn càng lúc càng gần, bỗng nhiên một cái lắc mình, nhảy lên một cây đại thụ.

Xung quanh rừng cây rất ít có người lui tới, Joshua đậu xe gần chỗ tìm được Athill, lần theo dấu chân để lại đi theo vào rừng, vốn cho rằng sẽ gặp được tin tức tố alpha, nào ngờ, càng đi sâu vào rừng, lại nghe được một mùi tin tức tố omega trong lành.

Nghi vấn trong lòng càng ngày càng nhiều, khi đi vào một chỗ trống trải, hắn nhận ra tin tức tố ở chỗ này càng nồng đậm, dấu chân trên đất biết mất không còn, cảm thấy một cơn gió nhẹ thổi qua sau lưng, có tiếng động, đang muốn quay đầu lại, một thanh kiếm laser đã kê lên trên cổ...

Chương 17

"Đừng hiểu lầm! Ta không có ác ý!" Joshua vội vàng giơ hai tay qua đầu, trong lòng sợ muốn chết, nhưng, càng sợ, càng phải giữ bình tĩnh. "Ta, ta là ca ca của omega lúc nãy, các ngươi hẳn là đã gặp mặt."

Người phía sau không nói gì, Joshua đưa lưng về phía người nọ, cũng không nhìn thấy ánh mắt hắn, trong lòng không một chút chống cự, thanh kiếm còn để ngang trên yết hầu, không biết lúc nào có thể cắt rời đầu mình ra đâu, tình huống này nếu là người nhát gan, nói không chừng đã sợ đến mức tiểu ra quần.

"Ngài yên tâm, ta chỉ đến một mình, không có mang theo người khác." Joshua nuốt nước miếng, căng thẳng nói: "Ta biết ngài không phải người xấu, nếu không Athiill nhà ta sẽ không trở về vô sự, đúng không?"

Thanh kiếm trên cổ Joshua vẫn không mảy may di động, Joshua ngừng thở, nắm chặt tay, ép bản thân trấn định, tiếp tục nói: "Athill nói, nó thấy một alpha rơi xuống từ trên trời, ta cho rằng ngài là chiến sĩ của đế quốc, có lẽ là sau khi làm nhiệm vụ bị rơi xuống thôn chúng ta. Thực không dám dấu giếm, ta trộm đi theo ngài tới chỗ này, cũng có tâm tư của mình, Athill là omega duy nhất trong nhà, nhà chúng ta rất nghèo, nếu có cơ duyên giúp được một quân nhân alpha, có chút giao tình, như vậy những ngày sau chúng ta có thể sống tốt hơn một chút, khi đệ đệ của ta thành niên bị phân phối, có thể dựa trên quan hệ, nghĩ cách tìm chỗ an tâm một chút. Ngài có thể lục trong túi ta mang theo, ở trong có thuốc xử lý miệng vết thương, một bộ đồ sạch sẽ, còn có thuốc khôi phục thể lực, đều tính đưa cho ngài. Ta chỉ muốn dính chút phú quý, không có ác ý, xin ngài tin ta."

Rừng cây thực an tĩnh, chỉ có tiếng nói không ngừng của Joshua, hắn thậm chí không nghe ra hơi thở của người sau lưng. Nhưng mà thông qua tin tức tố phát ra trên người người nọ, hắn rõ ràng đoán được, người đang dùng kiếm khống chế hắn, là omega.

Một omega, vào lúc hắn không phát hiện, dễ dàng nắm mạng của hắn.

Nếu lúc này đổi ngược lại là một alpha phía sau, Joshua sẽ không sợ hãi như vậy.

Rốt cuộc, mũi kiếm lam quang chậm rãi dời khỏi cổ Joshua.

"Ngươi cũng rất bình tĩnh."

Joshua cuối cùng cũng nghe người phía sau nói chuyện, trái tim nhảy lên trên cổ rốt cuộc cũng về vị trí, nhưng hắn không dám lộn xộn, cũng không dám quay đầu lại, vẫn quay lưng về người kia, thăm dò: "Ngươi, ngươi là một omega, đúng không?"

Thẩm Tu Vân không trả lời, vẫn chỉ kiếm vào lưng hắn như cũ, hỏi: "Biết gần đây có chỗ nào có áo choàng cách ly không?"

"Áo choàng cách ly?" Suy nghĩ của Joshua bay nhanh, "Thôn Henthal, không... trên trấn Glycine có một cửa hàng áo khoác có bán, nhưng mà nghe nói chỉ tiếp đơn đặt hàng của mấy nhà giàu tư nhân trong trấn, không bán ra ngoài."

"Cửa hàng kia vị trí cụ thể ở đâu."

"Cạnh bên quảng trường trong trấn, nhưng mà không nằm tại mặt phố, nằm trong một ngỏ hẻm bình thường."

Joshua trả lời xong, thật lâu cũng không nghe thấy động tĩnh phía sau, gọi vài tiếng "tiên sinh" cũng không ai trả lời, liền đánh bạo quay đầu lại, phát hiện phía sau đã sớm không còn ai.

Nếu là người khác, đã cảm thấy may mắn mà chạy trốn, còn sẽ ngay lập tức chạy đến đồn cảnh sát gần nhát mà báo án đụng phải một omega bỏ trốn, nói không chừng còn có thể được người đã dấu hiệu omega này trả thù lao.

Nhưng Joshua chỉ đứng tại chỗ cau mày tự hỏi một lúc, quyết định dựa vào tin tức tố omega đuổi theo.

Thẩm Tu Vân không ngờ thanh niên beta này sẽ tìm tới lần thứ hai, thực phiền, đáy lòng dần sinh ra một phần sát ý.

"Thả ngươi một con đường sống, vậy mà còn đuổi theo, sao? Chán sống rồi chăng?"

"Vị tiên sinh này, tình cảnh ngài hiện tại cũng không tốt, có thể nghe ta nói vài câu không?" Joshua một đường chạy theo, thở hồng hộc, thật vất vả mới đuổi kịp : "Nếu sau khi nghe ta nói xong, cảm thấy lời ta nói là vô nghĩa, thì bảo ta cút hoặc giết luôn cũng được."

Lúc này, Thẩm Tu Vân bắt đầu cảm thấy tò mò, xoay người, mặc dù quần áo trên người hắn dơ bẩn rách nát, nhưng thần thái lạnh lùng, ánh mắt sáng rõ, có một loại khí chất cao ngạo, không chút nào tỏ vẻ chật vật.

Joshua thấy rõ diện mạo Thẩm Tu Vân, không khỏi vạn phần kinh ngạc! Không ngờ omega này thoạt nhìn không lớn hơn mình, không, hẳn là còn nhỏ hơn mình, nhìn giống như chưa thành niên! Nhưng khẳng định phải hơn 15 tuổi, omega hơn 15 mà chưa tới 18 tuổi, không phải đều ở hết trong căn cứ Mai Tả sao? Làm sao có thể có mặt ở tinh cầu Lama cách xa cả vạn năm ánh sáng chứ!

Chuyện này... làm sao có thể? Chẳng lẽ hắn nhìn nhầm? Nhưng mà người này có vẻ nhỏ tuổi, hay là đã hơn 18?

So với chuyện từ căn cứ Mai Tả trốn tới, Joshua càng muốn tin tưởng người này là trốn ra từ một gia đình quý tộc.

Lại nhìn kỹ một chút, bỗng nhiên cảm thấy omega này nhìn hơi quen quen, hình như đã từng thấy ở đâu đó rồi...

"Rốt cuộc muốn nói cái gì?" Thẩm Tu Vân thấy thanh niên beta nhiều chuyện này cứ nhìn chằm chằm chính mình không nói lời nào, ánh mắt trầm xuống, chậm rãi đến gần hai bước, khí thế tràn lan.

Nếu tên kia dám ra thế võ đẹp mắt, hắn sẽ lấy tánh mạng kẻ kia trong thời gian nhanh nhất.

Joshua tựa hồ cũng nhìn ra sát khí trong mắt đối phương, trong lòng hoảng sợ, nhất thời bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Hăn không dám trì hoãn thêm, lập tức ngồi xổm xuống, bày đồ trong túi ra, quần áo cùng thuốc đặt ở trên đất, sau đó lôi ra một cuốn vở, ở trên giấy trắng bắt đầu vừa vẻ vừa nói:

"Bây giờ ta vẽ cho ngươi một bản đồ đơn giản. Chỗ này, là rừng cây chúng ta đang đứng, 10km bên ngoài phía đông nam là thôn Henthal, từ thôn Henthal ngồi xe buýt đến trấn Glycine mất 15 phút, nhưng với tình trạng hiện tại của ngài không nên đến nơi đông người, chỉ có thể đi xuyên qua rừng cây này, đi bộ thì hơi lâu, mất khoảng một ngày, nhưng mà ta có một chiếc xe, chúng ta lái tới nơi chỉ mất hai giờ, như vậy đến trấn Glycine vào lúc hai giờ chiều. Cửa hàng áo khoác kia sẽ đóng cửa vào lúc 4 giờ chiều, trước kia ta từng làm việc cho nhà này, ông chủ cửa hàng rất trân quý mấy cái áo choàng cách ly đó, đem đặt hết ở trên lầu, sau khi đóng cửa tiệm cũng sẽ khóa cửa lầu, dùng khóa vân tay."

Joshua nói thật nhanh, giống như sợ đối phương không đủ kiên nhẫn nghe hết, nhưng, hắn mới nói được một nửa, mũi kiếm xanh lai lần nửa chỉ đến mặt hắn.

"Ta không phải là alpha mà ngươi muốn kết giao, nhưng ngươi vẫn làm như vậy là vì sao?" Thẩm Tu Vân híp mắt nhìn thanh niên beta, thản nhiên nói, từ ánh mắt đến ngữ khí, đều lộ ra hàn ý lạnh lẽo.

Joshua biết, có còn mạng hay không, cần phải xem xét lời nói tiếp theo của hắn có thể đả động người này hay không. Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi đứng lên, thanh kiếm laser chém sắt như chém bùn kia cũng từ từ nâng lên theo, từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi chỗ yếu hại của hắn.

"Đoán không lầm thì, ngài chính là omega thuần huyết khó gặp trong bản tin hơn một năm trước đi? Độ thuần huyết 99.99% đủ tiêu chuẩn nhập hoàng thất. Lúc báo chí đăng ảnh của ngài, ta có xem qua."

Thẩm Tu Vân không thừa nhận, cũng không phủ nhận, im lặng nhìn Joshua, trong mắt không có vẻ gì là vừa bị vạch trần thân phận.

Joshua không tránh né mà thản nhiên đối diện hắn, tiếp tục nói: "Ngài từ tinh cầu Mai Tả trốn tới, nhưng mà quan phương hiện giờ vẫn chưa có có tin tức gì về chuyện này, cho nên ngài hẳn là vừa đi khỏi căn cứ không lâu, đế quốc cũng chưa có tiến hành đuổi bắt toàn diện. Lúc đầu ta cho rằng ngài là alpha, muốn giúp ngài, bám vào ngài. Nhưng hiện giờ phát hiện ngài không phải, ngài là omega, hơn nữa còn là omega độ thuần huyết cực cao, bởi vậy ta càng phải giúp ngài."

"A, vì sao?"

"Kết quả việc trợ giúp ngài có hai loại, một, ngài bị bắt, omega có tì vết nhất định khó tiến vào hoàng thất, nhưng ngài có độ thuần huyết cao, cho dù bị giáng, cũng sẽ được cấp cho quý tộc. Nếu ngài được quý tộc sủng ái, lại cảm động vì ta đã từng giúp đỡ ngài khi ngài chạy trốn cũng nguyện trung thành với ngài, thì có thể sẽ dìu dắt ta, do đó cải thiện điều kiện sống cả nhà ta. Kết quả khác là, ngài không bị bắt, đương nhiên loại tình huống này khả năng không cao, nhưng mà ngài là omega đầu tiên trên khắp đế quốc có thể thành công trốn thoát khỏi tinh cầu Mai Tả, ta rất có hứng thú với sự việc này, cũng rất muốn nhìn thấy ngài có thể đi tới cùng. Như vậy xem ra, ta không có lý do gì không giúp ngài, bởi vì cho dù kết quả thế nào ta cũng có lợi. Đây là cơ hội ngàn năm có một đối với ra, bỏ qua ngài, ta cả đời này cũng không có khả năng tiếp xúc với giới quý tộc, càng không thể gặp được một omega đặc biệt như vậy. Có thể cả đời ta chỉ là một công nhân beta bình dân, chỉ có thể nhìn đệ đệ thương yêu nhất của mình bị biến thành một loại vật phẩm, bị phân phác đi."

"Những lời ngươi nói này, khả năng thu lợi rất nhỏ, chỉ sợ là mất nhiều hơn được."

"Cho dù là ai, nếu không muốn mãi trắng tay, đều phải giỏi đầu cơ, mà đầu cơ, đều có phần mạo hiểm." Joshua cảm thấy sát ý trên người đối phương đã nhỏ đi rất nhiều, càng nói càng có lòng tin đối với mình, ánh mắt cũng càng lúc càng sáng, một loại ánh sáng chỉ thuộc về kiểu người mạo hiểm và có dã tâm.

Thẩm Tu Vân nhìn thanh niên beta trước mặt, con ngươi đen chớp động, hỏi: "Vậy làm sao ngươi biết ta cần trợ giúp?"

"Cho tới trước khi có áo choàng cách ly, ngài cần giúp đỡ. Hơn nữa theo ta thấy, ngài có thể trốn thoát khỏi căn cứ, nhất định là có chỗ hơn người, nhưng vẫn có nhiều chỗ không cẩn thận. Ví dụ như chỗ mà ngài vừa mới rớt xuống, sau khi rời khỏi lại không dọn dẹp dù, như vậy sẽ rất dễ bị quân đội phát hiện. Có lẽ bởi vì lúc đó tâm trạng ngài không tốt, đang vội, cũng cần phải nói, ngài có phải còn bị thương không? Còn có, trước kia đệ đệ của ta gặp ngài, ngài cũng không có áp dụng thủ đoạn gì để cam đoan nó không tiết lộ hành tung của ngài, tuy rằng nói như vậy... Nhưng ta thật cảm ơn ngài đã không giết đệ đệ ta diệt khẩu. Nhưng mặc dù ta và đệ đệ cũng không làm chuyện bất lợi cho ngài, ngài sao có thể chắc chắn được, người tiếp theo sẽ không đem hành tung của ngài báo cho cảnh sát? Cho nên, ngài cần giúp đỡ, nếu như ngài không muốn nhanh chóng bị bắt lại, ngài cần sự trợ giúp của ta."

Thanh niên beta nói xong một hơi cả đoạn dài, sau đó hai người đều rơi vào trầm mặc. Joshua vốn dĩ rất có lòng tin đối với bản thân, nhưng thấy trên mặt đối phương không có một biểu tình gì, không khỏi cảm thấy hồi hộp. Trong lòng bắt đầu lo lắng nhìn omega trẻ tuổi, thậm chí tính toán sác xuất trốn thoát khỏi kiếm của người này là bao nhiêu phần trăm.

Nhưng mà trong khi beta cảm thấy lạnh cả người, đang nghĩ có nên tìm cơ hội chạy trốn hay không, omega vẫn luôn cầm kiếm chỉ vào hắn bỗng nhiên nở nụ cười.

Thẩm Tu Vân thu kiếm, chậm rãi gợi lên khóe môi.

Người thẳng thắng, muốn cái gì đều nói rõ đến rành mạch, người như vậy, hắn thực thích.

Chương 18

Joshua vừa lái xe vừa trộm đánh giá người bên cạnh, nhiều lần muốn mở miệng nói chuyện, nhưng đối phương rõ ràng là bày ra cái vẻ không muốn nói chuyện phiếm, hắn cũng chỉ có thể biết điều mà im lặng. Joshua nhìn ra được, người này cũng không có buông lỏng cảnh giác đối với mình, tuy rằng hắn chống tay nhìn ngoài cửa sổ, nhưng tay vẫn nắm chặc kiếm laser. Joshua có một loại cảm giác, tuy rằng hắn không nhìn chính mình, nhưng nhất cử nhất động của mình đều không thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn, một khi có tâm bất chính, phỏng chừng còn chưa kịp hành động, liền mất mạng dưới tay hắn.

Joshua nghĩ không ra, vì sao một omega nhỏ tuổi như vậy, trên người lại có loại khí thế kinh hồn như thế, ánh mắt lạnh như băng kia cũng không phải là kiểu omega ngạo kiều hay trưng ra giả vờ cao quý lạnh lùng. Thậm chí chỉ cần ngồi im một chỗ, cũng có thể làm cho không khí xung quanh lạnh lẽo theo.

Đi trấn Glycine mất hai tiếng, được nửa đường, Joshua rốt cuộc chịu không nổi không khí nặng nề an tĩnh như vậy, nếm thử thất bại sau mấy lần cố gắng bắt chuyện, hắn đành mở ra ti vi trong xe, hy vọng chút âm thanh làm dịu đi không khí căng thẳng.

Trên ti vi vẫn đang trực tiếp nghi lễ duyệt binh. Lúc này lễ duyệt binh đã gần hoàn thành, đại điển ăn mừng tới đoạn hoàng đế bệ hạ Kelmis diễn thuyết trước toàn dân.

Đài diễn thuyết dựng trước bể phun nước lớn trong quảng trường, giữa đài phung nước sừng sững một tổ hợp tượng bạch ngọc cao hơn 30 mét. Tượng trưng 3 loại người đại diện cho thời đại khoa học kỹ thuật cơ giáp văn minh, người đứng giữa cầm kiếm, người bên trái trong tay cầm cầm búa to cùng với thiết chùy, người ở bên phải bụng hơ nhô lên, rõ ràng, ba người này là đại diện cho alpha, beta, omega, 3 loại giới tính phân biệt ở đế quốc.

Kelmis bệ hạ đứng trước pho tượng tiến hành bài diễn thuyết, nội dung đơn giản là tương lai thái bình tươi đẹp, màn ảnh ngẫu nhiên sẽ đảo qua dưới đài, cận cảnh một vài vị thành viên hoàng thất.

Hoàng tộc đế quốc hiện giờ có bảy vị hoàng tử và ba vị công chúa, không thể không cảm thán với huyết thống ưu dị của hoàng gia, trong mười vị hậu duệ, bảy vị là alpha tố chất cực kì ưu tú, còn hai vị công chúa và một vị hoàng tử là omega có độ thuần huyết vô cùng cao. Tham dự buổi điển lể lần này có sáu vị hoàng tử và một vị công chúa, bọn họ đều giữ chức vị quan trọng trong đế quốc, được truyền thông xưng tụng là bảy thiên trụ của đế quốc.

Sau khi Joshua mở ra tivi, ánh mắt Thẩm Tu Vân lập tức rời khỏi cửa sổ.

Joshua để ý, omega đối với mọi chuyện đều thản nhiên này, tựa hồ có hứng thú với hoàng tộc, nhất là khi Thất hoàng tử Lezar xuất hiện trên màn hình, hắn rõ ràng nhìn thấy trong cặp mắt đen kia, xuất hiện một tia cảm xúc, chỉ là một thoáng lóe lên, nhưng không tránh được ánh mắt giỏi quan sát của hắn.

"Vị này chính là Thất hoàng tử." Joshua giới thiệu hai câu thăm dò, thấy Thẩm Tu Vân không ngăn cản, tiếp tục kể một ít chuyện tin đồn có liên quan đến hoàng thất.

Thẩm Tu Vân yên lặng nghe, kỳ thật đại đa số tin tức Joshua nói hắn đều đã biết, hơn nữa còn có vẻ thuộc làu làu rồi, đến khi Joshua nói đến sự cố trên hiện trường duyệt binh, còn là Thất hoàng tử ra mặt trấn an cảm xúc dân chúng, Thẩm Tu Vân mới trầm mắt, lộ ra một tia cười lạnh trào phúng.

Quả nhiên là người kia làm, bất kể là thời điểm nào cũng biết cách thu mua dân tâm, biến thành lợi ích của bản thân, coi cuộc đời của người khác như quân cờ nắm trong tay trêu đùa, một khi mất đi giá trị lợi dụng, sẽ lập tức bị vứt bỏ. Chỉ tiếc, đời trước hắn hiểu rõ thì đã trễ, thế nhưng đối với một người mà thả lỏng phòng bị đến như thế.

Nói vậy, giờ này, khắc này, tại đây, sau lưng con người tao nhã khiêm cung, phía dưới mặt nạ hiếu tử hiền đệ, che dấu lòng lang dạ sói như thế nào?

Hừ, người khác không biết, Thẩm Tu Vân hắn sẽ không lại không biết!

Joshua đột nhiên rùng mình, cảm thấy cả người phát run, trộm liếc nhìn người bên cạnh, phát hiện hắn chăm chú nhìn màn hình, khóe môi hơi nhếch, mặc dù là đang cười, nhưng là kiểu cười khiến người không rét mà run.

Từ khi nhắc tới Thất hoàng tử, người này liền tỏa ra sát khí, chẳng lẽ là cùng điện hạ Lezar có cừu oán.

Joshua suy nghĩ lợi hại, chợt thấy con ngươi đen kia nhìn qua, lạnh lùng, hắn sợ tới mức tinh thần chấn động, nghiêm chỉnh không còn dám suy nghĩ lung tung, thành thành thật thật quay đầu lái xe.

Trời về chiều, bọn họ đến trấn Glycine.

Joshua đậu xe trong một công viên hoang vắng bên ngoài trấn, nói với Thẩm Tu Vân: "Bây giờ là hai giờ chiều, sau hai giờ nữa cửa hàng kia sẽ đóng cửa, chúng ta chờ trời tối ít người qua lại rồi tới đó, ngươi có kế hoạch gì không? Chìa khóa lầu dưới chúng ta có thể tới nhà lão bản trộm, nhưng mà khóa vân tay trên lầu có chút phiền..."

Joshua còn đang nghiêm túc phân tích tình huống, ai ngờ còn chưa nói xong, Thẩm Tu Vân đã mở cửa xuống xe.

Joshua cũng vội vàng xuống xe. "Haiz, trời còn chưa tối, tuy rằng chỗ này ít người lui tới, nhưng cũng có thể có người đi qua, tin tức tố omega trên người ngài rất gây sự chú ý, vẫn nên quay về xe chờ thôi."

"Cửa hàng kia nằm ở quảng trường trong trấn? Cách chỗ này xa không?" Thẩm Tu Vân hoàn toàn không để ý tới lo lắng của Joshua, chỉ hỏi.

"Ừm... hơn mười phút đi xe, đi bộ khoảng 1 giờ."

Thẩm Tu Vân gật gật đầu, sau đó lấy ra kiếm laser, ánh sánh xanh nhạt chói lóa, chiếu đến đồng tử Joshua co lại.

"Ngươi... ngươi... chuyện này..." Sắc mặt Joshua bỗng nhiên trắng bệch.

Giây tiếp theo, kiếm nâng lên, mãnh liệt chém xuống.

Joshua nhắm mắt, mặc cho số phận, nhưng đợi nửa ngày, phát hiện mình còn sống đầy đủ mà thở dốc, mới chậm rãi mở mắt ra, lúc này mới kịp phản ứng, thì ra kiếm này cũng không chém hắn mà là chém lên cây đại thụ bên cạnh.

Thẩm Tu Vân tước vỏ cây, dùng mũi kiếm vẽ vẽ lên đó mấy đường, sau đó đưa cho Joshua.

"Ngươi đã giúp đỡ ta, ta thiếu ngươi ân tình này. Sau này nếu có việc, cầm nó tới gặp ta."

Joshua mờ mịt tiếp nhận tấm mộc bài, cúi đầu nhìn nhìn, thấy mặt trên chỉ khắc một chữ "Vân", chữ viết tiêu sái phiêu dật, thật giống một đám mây phiêu lãng.

"Đây là..." Joshua khó hiểu, ngẩng đầu nói.

"Bây giờ từ biệt." Thẩm Tu Vân trả lời.

"Là sao? Ngươi đang nói, ngươi bây giờ đi? Không cần ta hỗ trợ?"

"Chuyện có thể giúp, ngươi đã giúp rồi."

"Nhưng mà, nhưng ngươi còn chưa lấy được áo choàng cách ly."

"Bây giờ đi lấy."

"Bây giờ trời còn chưa tối, ngươi... ngươi đi ngay?" Joshua mở to mắt nhìn, cảm thấy omega này đúng là điên rồi.

"Chuyện cần biết cũng đã biết rồi, vì sao còn phải chờ trời tối?" Thẩm Tu Vân thản nhiên hỏi.

Vì... vì sao phải chờ trời tối? Chuyện này không phải rõ ràng sao? Làm gì có ai mà ban ngày ban mặt lại đi ăn trộm hả? Còn chưa kể là omega.

Joshua bỗng có chút cạn lời, không biết phải nói cái gì.

Thẩm Tu Vân cũng không dây dưa dài dòng, thu kiếm laser, xoay người bỏ đi.

Joshua đuổi theo hai bước, "Haiz.."

"Khuyên ngươi đừng đuổi theo, nếu liên lụy đến ngươi, lúc đó đừng trách ta bỏ mặc."

"Nhưng mà ngươi ban ngày vào trấn, sẽ nhanh bị bắt." Joshua thậm chí bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình, vốn dĩ cho rằng gặp được một người rất lợi hại, vì sao đột nhiên lại hành động không có đầu óc như vậy? "Chuyện này rõ ràng là chui đầu vào lưới mà! Hơn nữa ngươi còn không biết cửa hàng kia ở chỗ nào nha."

Thẩm Tu Vân dừng bước, quay đầu lại hỏi: "Bản đồ trên xe ngươi không phải đánh dấu vị trí rồi sao?"

Joshua sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng, bản đồ trong lời Thẩm Tu Vân là bản đồ hướng dẫn vệ tinh trên xe. Hắn lúc trước đã định vị cửa hàng kia, trên bản đồ đúng là có đánh dấu cụ thể. Nhưng mà, Joshua nhớ rõ, sau khi Thẩm Tu Vân lên xe cũng không nhìn tới cái bản đồ... giờ phút này, trong lòng Joshua chấn động mạnh, tựa như mơ hồ hiểu được chuyện gì.

"Chi bằng, ta chở ngươi qua."

"Không cần, trong trấn chắc sẽ có camera, lúc đó sẽ liên lụy đến ngươi."

"Vậy ngươi ít nhất cũng thay đồ đi, bộ đồ này rất gây chú ý, ta vừa khéo có mang theo một bộ ở đây."

"Quần áo mới có rất nhiều manh mối, sẽ tra ra được ngươi" Thẩm Tu Vân liếc mắt nhìn Joshua: "vẫn nên từ biệt tại đây đi, ta cũng muốn tốt cho ngươi."

Thẩm Tu Vân rời đi, Joshua bị bỏ lại một mình, kinh ngạc mà nhìn theo bóng lưng của hắn đến xuất thần.

Một người có thể để ý từng chi tiết chu toàn như vậy, khả năng quan sát lại sắt bén cẩn thận, như thế nào có thể là tên điên lỗ mãng chứ? Nhưng mà, không phải lúc hắn chạy trốn đến dù cũng quên thu hay sao? Còn nữa, hắn bây giờ không hề cố kỵ mà đi ra đường như vậy, rõ ràng là chui đầu vô lưới! Hơn nữa tách khỏi mình, cũng không sợ mình lại đi báo cảnh sát sao? Tốt xấu gì cũng phải chờ kéo hắn xuống nước, bắt được nhược điểm mới thả hắn đi chứ? Joshua không khỏi nắm chặt tấm mộc bài trong tay, nhìn về phía bóng lưng Thẩm Tu Vân biến mất, bỗng nhiên có chút buồn cười bản thân trước nay tự cho thông minh.

Cho nên, người kia kỳ thật không cần "giúp đỡ" của hắn đi? Có lẽ, hắn cũng không cần tận lực che dấu hành tung của mình! Như vậy là muốn làm gì? Muốn đối địch với cả thiên hạ hay sao?

Joshua nặng lòng suy nghĩ quay về xe, cất kỹ tấm mộc bài mà Thẩm Tu Vân cho hắn, khởi động xe, quay về thôn Henthal.

Trên tivi trong xe, diễn thuyết của Kelmis bệ hạ đã kết thúc, lễ duyệt binh chính thức tiến hành bế mạc, hoàng tộc cùng toàn thể hội nghị và nhóm thủ lãnh quân đội quay về hoàng cung Klappa, chuẩn bị tham dự dạ yến cung đình.

Nghĩ lại chuyện trưa nay, Joshua không khỏi nở nụ cười.

Hoặc là, hắn đã trải qua một chuyện mạo hiểm hoang đường, hoặc là, hắn vừa chứng kiến khởi đầu của một truyền kỳ. Nhưng mà dù là như thế nào, hắn cũng cảm thấy chuyến đi này không tệ. Nghĩ lại thì, cho đến bây giờ hắn còn chưa biết tên người kia, nhưng cũng không sao cả, bởi hắn cho rằng rất nhanh thôi, tiêu đề các tờ báo lớn, đều sẽ bị cái tên của người omega tóc đen mắt đen này chiếm hết.

Ngày Quốc khánh, hai giờ chiều.

Một trấn nhỏ ở biên giới tinh cầu Lama xảy ra một vụ cướp, ông chủ một cửa hàng cách ly trang tuyên bố, chiếc áo choàng cách ly quý giá nhất trong tiệm đã bị cướp đi. Mà tên cướp, là một omega.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play