Chương 126
Kỳ thật bức ảnh trong bản tin này cũng không có gì, chẳng qua là khóe môi Lezar gợi lên một nụ cười, mà Thẩm Tu Vân bên cạnh đang nghiêng đầu nhìn y, đôi mi Thẩm Tu Vân vừa dày vừa dài, ánh mắt không tránh né mà nhìn người kia, nhìn vào đôi mắt người bên cạnh, lại có vẻ vô cùng chăm chú, chăm chú như một loại thâm tình.
Điểm chết người chính là xử lý hậu kỳ của bức ảnh này, ánh sáng nhu hòa và màu sắc được điểu chỉnh, không chỉ đẩy cao độ mỹ nhan của Thẩm Tu Vân và Lezar, mà còn làm cho bầu không khí giữa hai người bọn họ có vẻ vừa ăn ý vừa ái muội.
Giữa thời khắc tâm người hoảng loạn này, cảnh đẹp ý vui phải nói là quá ít, trái tim tám tám tám của mọi người đói khát đã lâu cuối cùng cũng tìm được món ăn tinh thần, khu bình luận trên internet liền xuất hiện một loạt chữ như :
"Xứng quá xứng quá xứng quá hai người quá xứng đôi."
"Có phải Lezar điện hạ và Thẩm Tu Vân tướng quân yêu nhau không vậy?"
"Chắc là tướng quân omega thích Thất hoàng tử rồi?"
"Hai người đều quá soái..."
Vĩnh viễn đừng nên coi thường sức mạnh của tám tám tám, bức ảnh vừa được đăng lên không lâu, các đoạn video phỏng vấn hôm hội nghị cũng lần lượt được đăng tải, cặp mắt sáng tinh tường của quần chúng liền phát hiện, lúc Lezar và Thẩm Tu Vân vừa ra khỏi cửa tòa nhà hội nghị, hai người còn nắm tay! Tuy rằng chỉ là Lezar nắm lấy cổ tay Thẩm Tu Vân, hơn nữa vừa ra tới liền buông, nhưng cũng đủ để mọi người kích động hưng phấn. Sau đó lai có người tuồn ra các đoạn video năm xưa ở đấu trường Solomon của Lezar và Thẩm Tu Vân, trận chung kết thăng cấp lại một lần nữa được phát ra, làm sôi sục máu người xem, một ít người vẫn còn hoài nghi thái độ của Thẩm Tu Vân, rốt cuộc triệt để trở thành fan cuồng. Có cao nhân nhanh chóng mở topic, phân tích kỹ càng tỉ mỉ sinh hoạt mấy năm nay của Lezar và Thẩm Tu Vân, sau đó thế nhưng lại phát hiện, cho đến nay bọn họ chính là cùng xuất hiện không ngừng, nghe nói vào lúc Thẩm Tu Vân vừa mới trốn khỏi căn cứ Mai Tả, đối tượng ám sát đầu tiên thế mà lại chính là Lezar!
Mọi người cũng giống như đã hiểu ra có gì vậy, tất cả các bình luận đều là "waaaaaaaah.....". Lại nhìn đến ảnh chụp chung kia của Thẩm Tu Vân và Lezar, nhìn thế nào cũng thấy có gian tình.
Lúc này Thẩm Tu Vân vẫn chưa biết, trong một đêm, thế giới đã thay đổi, hắn mạc danh kỳ diệu bị người bơm thành CP quốc dân, còn bị ghép cặp với Lezar.
Tin tức nhanh chóng lan đến tinh cầu Omega, Evan nhìn thấy không khỏi giận dữ, "Chả hiểu Sarah Theoden đang nghĩ gì? Điên rồi sao! Ta cược nàng ta là cố ý!"
Joshua vuốt cằm nhìn ảnh chụp, lại chỉ cười tủm tỉm mà nói: "Có gì đâu, rất tốt mà."
"Tốt? Tu Vân bị phân phối cho hoàng tử kia cũng tốt luôn? Đây là vũ nhục!"
"Có thể bị cột vào chung với hoàng tử của một quốc gia, cũng không phải không là chuyện tốt, có thể mang đến nhiều thuận lợi chúng ta không tưởng được, Sarah Theoden làm rất tốt, ta nghĩ ta nên thưởng cho nàng."
Evan hừ khinh thường, sau đó còn nói: "Hiện giờ Minh Quân Omega đã đạt được tài trợ hợp pháp, lần này Tu Vân xuất chiến người của chúng ta cũng phải theo cùng, ngươi đã nghĩ phái ai đi chưa?"
"Ngươi và Brandy phải có một người ở lại, ý các ngươi thế nào?"
Evan lập tức nói: "Đương nhiên là ta đi với Tu Vân rồi."
Joshua liếc nhìn Evan: "Ngươi muốn ra chiến trường như vậy sao?"
"Còn phải nói! Ta luyện hai năm, không phải là để đi thăm bọn alpha sao?"
"Ngươi nếu như đi rồi, ở đây có người sẽ cảm thấy bất an nha, phát minh cơ giáp thông minh loại mới nhất còn đang dang dở, bỏ ngang sẽ thành tổn thất thảm trọng."
Evan biến sắc: "Ngươi có ý gì? Ta đi hay không đi thì liên quan gì đến người khác."
Joshua cười ha ha, không nói nữa.
Tinh cầu omega đã thành lập được bốn năm, hiện giờ các phương diện đều gần hoàn thiện, nhà xưởng omega ban đầu chỉ sản xuất cách ly trang, từ từ mở rộng thêm dược tề, vũ khí sinh hoá, cho tới bây giờ thậm chí đã có được một dây chuyền đầy đủ để sản xuất cơ giáp. Dân số thường trú tại tinh cầu cũng tăng nhiều, theo số liệu thống kê, gần một nửa omega của đế quốc đã chuyển đến định cư ở đây, cung cấp lực lượng lao động lớn, đồng thời cũng làm cho nền kinh tế trên tinh cầu thêm phát triển.
Là chủ tịch cơ giáp sư của tinh cầu Omega, địa vị của Lance ở tinh cầu Omega rất cao, mặc dù hắn là alpha, cũng không ảnh hưởng đến việc hắn trở thành quản lý cao cấp của nhà xưởng omega. Nhưng, lúc này ngồi bên ngoài nhà xưởng, cơ giáp sư tóc vàng lại rầu rĩ không vui mà nhìn trời, suy nghĩ chỉ có một việc: mỹ nhân Evan yêu dấu lúc nào mới có thể đối xử với hắn tốt một chút chứ?
Tiểu Lam Điểu Tân Lai bởi vì từng giúp Thẩm Tu Vân trong quán Bar, cho nên từ khi hắn chạy đến tinh cầu Omega vẫn luôn nhận được đãi ngộ không tồi, bọn Joshua đều chiếu cố hắn rất tốt, an bài cho hắn một chức quan nhàn tản lương cao. Hơn nữa tính tình hắn lại tốt, biết giao tiếp với người khác, rất được chào đón trong nhà xưởng omega.
Nhưng mà mặc dù Tân Lai ngoài mặt luôn vui vẻ, thực tế trong lòng lại rất tự ti. Trong số những quản lý cao cấp của nhà xưởng omega, mỗi một omega tựa như đều thông thạo một mặt nào đó: Evan được cho rằng đệ nhất dũng sĩ, người duy nhất có thể khống chế cơ giáp ngoài Thẩm Tu Vân; Baccho quản lý phòng thí nghiệm của căn cứ, có thể nói toàn bộ tinh cầu Omega có thể có được ngày hôm nay, công lao của hắn không nhỏ; Joshua thì không cần nói, là phụ tá đắc lực mà Thẩm Tu Vân tin tưởng nhất; mà ngay cả Brandy cùng xuất thân từ chốn phong nguyệt giống như hắn, cũng có thể một mình đảm đương một phía, cho dù có giao thủ cùng alpha, cũng có thể thành thạo chu toàn.
Chỉ có hắn, tựa như ngoại trừ bồi người khác nói chuyện, thì cái gì cũng không biết....
Tân Lai ngồi trong phòng làm việc vắng vẻ đến hốt hoảng, đứng lên ra ngoài hít thở không khí, vừa khéo gặp phải Lance đang ngồi kia than thở.
"Này, đại cơ giáp sư, làm sao vậy?" Tân Lai tự ti thì tự ti, nhưng lời nói cử chỉ bình thường hoàn toàn không bị cản trở, nhìn đặc biệt vô tâm vô tư, tuyệt đối không ai biết bên dưới vẻ ngoài tao nhã của hắn lại cất chứa một trái tim ngượng ngùng mẫn cảm, "Lại nhớ đến mỹ nhân Evan của chúng ta sao?"
Lance yên lặng liếc mắt nhìn Tân Lai, tiếp tục buồn bực mà nhìn trời thở dài.
Tân Lai cười nói: "Kỳ thật ta cảm thấy, Evan có hảo cảm với ngươi."
Lance trong nháy mắt được bơm đầy máu, hồi sinh, "Thật sự!"
"Ngươi không tin ta? Với nhãn lực của ta, sao có thể nhìn nhầm được."
"Vậy vì sao hắn chưa bao giờ nhìn tới ta..."
Tân Lai nghĩ nghĩ, nói: "Nếu như, ta có cách có thể giúp ngươi thăm dò tâm ý của hắn, ngươi cảm ơn ta thế nào đây?"
Tinh thần Lance trở nên tỉnh như sáo, "Cái gì cũng được! Chỉ cần ngươi có thể làm cho Evan để ý tới ta."
"Rất tốt, quyết định như vậy nha, kỳ thật ta cũng không có yêu cầu gì, chỉ là muốn ngươi lấy cho ta một cái giấy thông hành của bộ cơ giáp."
"A? Ngươi muốn là cái đó?" Lance rất ngoài ý muốn.
Tân Lai buồn bực nói: "Cả ngày ngốc trong phòng làm việc, chuyện gì cũng không làm, nhìn mọi người đều bận rộn, ta cũng muốn chân chính làm chút việc có ý nghĩa, cho nên muốn đến xưởng cơ giáp của ngươi xem, khi còn bé ta rất có hứng thú với chế tạo cơ giáp."
"Thích chế tạo cơ giáp? Vậy sao không nói sớm, hiện giờ ta có thể mang ngươi đi luôn, vừa khéo chỗ chúng ta có một cơ giáp sư nghỉ sanh, ngươi tới thế đi."
Ánh mắt Tân Lai sáng lên, "Thật sao? Nhưng một chút căn bản ta cũng không có, được không?"
"Đương nhiên, rất đơn giản, không cần bất cứ kỹ thuật gì cả, ngày mai ngươi có thể đến!"
Nói chuyện với Tiểu Lam Điểu một lát, Lance cảm thấy rất vui vẻ, quay về nhà xưởng trước giờ tan tầm, không nghỉ tới lại gặp được một người mà hắn không muốn gặp.
"Lục hoàng tử điện hạ, ta được đại giáo chủ phái đến tìm ngài." Nam nhân mặc áo choàng cách ly hành lễ với Lance, một góc áo choàng mở hé, bên trong là trường bào của giáo hội: "Ngài ra ngoài dạo chơi lâu như vậy, giáo chủ vô cùng lo lắng cho ngài."
Ánh mắt Lance trở nên lạnh lẽo.
"Điện hạ, đại giáo chủ nói, nếu ngài không muốn phá hỏng cuộc sống hiện nay, hôm nay lập tức ra khỏi thành gặp hắn một lần, hắn chờ ngài ở bên ngoài chủ thành." Nói xong, nam nhân mặc cách ly trang lại làm lễ với Lance, sau đó rời đi không tiếng động.
Còn lại một mình Lance đứng trước cửa nhà, đôi mắt xanh luôn luôn trong suốt lúc này cũng hiện lên mấy phần lo lắng, nắm tay dần siết chặt, mạnh mẽ đấm lên tường.
"Á! Đau quá..." Lance vội rút tay về lắc lắc, đau đến chảy nước mắt.
Cho nên mới nói, sao lại để cho hắn có một ca ca như vậy chứ, thật là phiền chết.
Công chúa Hasusan đại diện cho hoàng tộc, cử hành nghi thức thống soái binh đoàn Vinh Quang hiến dâng tính mạng cho Thẩm Tu Vân, cũng chính thức thông cáo với toàn quốc, tuyên bố Minh Quân Omega trở thành binh đoàn lớn thứ tư của đế quốc, tinh cầu Omega được hưởng quyền tự trị, binh đoàn Vinh Quang gia tăng thêm sáu quân đoàn, danh sách điều động nhân viên do Thẩm Tu Vân quyết định.
Tin tức được phóng xuất, Thẩm Tu Vân được an bài một cung điện cư trú tạm thời, phi hành khí của khách đến bái phỏng nối liền không dứt, có người muốn tiến cử vào binh đoàn Vinh Quang đến chiến trường lập chiến công, có người lại dùng toàn lực không muốn vào binh đoàn Vinh Quang để đi chịu chết, sợ bị tuyển vào binh đoàn, tất cả đều đến chỗ Thẩm Tu Vân.
Thẩm Tu Vân tham gia nghi thức hiến dâng tính mạng tới tận trưa, bị người mời vài ly rượu, đầu óc choáng váng nặng nề muốn quay về nghỉ ngơi một lúc, không ngờ lại có nhiều người tới làm phiền như vậy, đơn giản lệnh cho bảo vệ đóng cửa không gặp, nhưng, khi ngày đã trễ, bảo vệ cửa vẫn mang một bái thiếp trình cho Thẩm Tu Vân, bởi vì đó là của Thất hoàng tử đưa tới.
Lúc ấy bảo vệ cửa nhìn Thẩm Tu Vân tràn ngập thâm ý, đặc biệt cường điệu mấy lần, đây là 'Lezar điện hạ' đưa tới. Thẩm Tu Vân buồn bực trong lòng, âm thầm nghĩ Lezar đưa tới thì là Lezar đưa tới, sao người này lại mang theo một biểu tình như trúng xuân dược, cũng nghĩ tới chuyện có nên đổi bảo vệ cửa khác hay không.
Đương nhiên là Thẩm Tu Vân không biết, hiện giờ khắp cả đế quốc có vô số ánh mắt gắt gao chú ý hắn, những cặp mắt này không hề liên quan tới quyền mưu danh lợi, mà chỉ là vì tìm kiếm chút ái muội giữa hắn và Thất hoàng tử mà thôi.
"Mời Thất hoàng tử điện hạ vào đi, ta ra phòng khách chờ y." Thẩm Tu Vân cảm thấy càng buồn bực hơn, không kiên nhẫn mà cởi mấy nút áo, nói với bảo vệ.
Charlie là cận vệ của Thẩm Tu Vân, lúc này trong lòng tràn ngập mâu thuẫn, đang do dự không biết có nên nói cho Thẩm Tu Vân biết về tin đồn này hay không, nhưng cẩn thận nghĩ lại, hắn cảm thấy vẫn là không nói thì tốt hơn. Dù sao mọi chuyện cũng chỉ là bắt gió bắt bóng, hắn cũng không thể nào nói hiện nay trên mạng các clip và tiểu thuyết đồng nhân văn của Thẩm Tu Vân và Lezar vô cùng nóng bỏng. Thời kỳ chiến tranh mà, ai ai cũng cần có chút gì để giải trí tinh thần chứ, huống hồ là vào thời điểm mấu chốt như thế này, Thất hoàng tử chính là đồng minh duy nhất của bọn họ, giác ngộ cơ bản này Charlie hắn vẫn là phải có nha!
Có điều, tướng quân của bọn họ hiện giờ cứ như vậy mà đi gặp Thất điện hạ... thích hợp sao?
"Tướng quân, ngài... có cần rửa mặt đổi quần áo mới không?"
Charlie ở bên cạnh có lòng tốt mà nhắc nhở.
"Sao vậy? Có vấn đề gì không?" Thẩm Tu Vân lạnh lùng hỏi, đại khái là do có chút men rượu, sắc mặt Thẩm Tu Vân ửng hồng, ánh mắt cũng mang theo chút mơ màng.
Charlie nuốt nước miếng, hắn dám khẳng định, nếu hắn ăn ngay nói thật, nói 'tướng quân, ngươi lúc này nhìn rất sexy hấp dẫn', nhất định sẽ bị Thẩm Tu Vân bắn chết tại chỗ. Cuối cùng hắn quyết định không nói gì cả, dù sao tướng quân của bọn họ là ai a, cũng sẽ không bị người khác chiếm tiện nghi.
Cứ như vậy, Charlie thật thà lặng lẽ lui ra ngoài, để lại Thẩm Tu Vân một mình trong phòng khách.
Thẩm Tu Vân nhắm mắt lại, nửa nằm trên sofa chờ đợi trong chốc lát, rất nhanh đã nghe thấy hương vị tin tức tố của Lezar, kỳ thật hiện giờ ở đế quốc Tinh Tế, đạo luật hạn chế mua bán cách ly trang đã sớm thành thùng rỗng kêu to, cách ly trang ngày càng phổ biến, cơ bản đã không còn ai ra cửa mà không mặc cách ly trang, nhưng Lezar là một người ngoại lệ, cho nên mỗi lần y xuất hiện gần đó, Thẩm Tu Vân đều nhận ra sự hiện hữu của y.
"Tu Vân."
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, Thẩm Tu Vân hơi mở mắt ra, quay đầu nhìn lại, thấy Lezar đang đi tới.
Chương 127
"Thất điện hạ, ngươi tới làm gì?"
Thẩm Tu Vân vẫn một bộ dáng làm biếng, nằm im bất động trên sofa, giọng nói trầm khàn hơi tắt tiếng, còn mang theo vài phần biếng nhác. Lezar nghe thấy, bước chân hơi ngập ngừng một chút, sau đó mới chậm rãi đến bên sofa, ngồi xuống cạnh Thẩm Tu Vân.
"Người bên viện khoa học nói muốn chúng ta đến đó một chút, có vài báo cáo về trùng tộc cần tham khảo ý kiến của chúng ta, rất khẩn cấp."
"Khi nào đi?"
"Ngay bây giờ. Bọn họ báo với ta, ta tới đón ngươi."
Sofa vì sức nặng của Lezar mà hơi lõm xuống, Thẩm Tu Vân bán nằm nghiêng qua một bên, cho nên không còn dư nhiều không gian lắm, sau khi Lezar ngồi xuống, đầu gối nhẹ nhàng chạm vào đùi của hắn, Thẩm Tu Vân phảng phất cảm thấy có một dòng điện khởi nguồn từ nơi thân thể hai người tiếp xúc, nháy mắt chạy khắp toàn thân, tin tức tố alpha nồng đậm tràn ngập khắp căn phòng, tựa như mê hương có tác dụng huyễn trí, tạo nên một sức hấp dẫn mê hoặc không thể nói rõ. Thẩm Tu Vân nheo mắt nhìn Lezar, yết hầu trở nên khô khốc, hệt như khát nước vậy, khô cháy khó nhịn.
Đã nhiều năm qua, Thẩm Tu Vân vẫn luôn tranh đấu với chính bản tính omega của mình, hắn chưa từng tin tưởng, omega vào kỳ động dục không có alpha thì không được, mà đích xác hắn cũng dùng thân thể của chính mình để chứng minh điều này. Cho dù là bị vây trong kỳ động dục, nhìn khắp cả đế quốc, hiện giờ cũng sẽ không có một alpha nào mắt mù mà quấy rối hắn. Mà hắn, dưới áp lực quá lâu, tự thôi miên làm cho mình không động đến phần tâm tư kia, cho dù Baccho đã nhiều lần nhắc nhở như vậy không tốt đối với thân thể, hắn cũng chưa bao giờ lơi lỏng.
Hiện giờ, cho dù vào lúc thân thể kém thoải mái nhất lại có alpha lắc lư trước mặt hắn, hắn cũng có thể bình tĩnh kiềm chế, không bị ảnh hưởng chút nào. Nhưng hiện tại xem ra, sức kiềm chế của hắn, tựa hồ ngoại lệ với một người.
Lezar đợi lâu cũng không thấy Thẩm Tu Vân trả lời, lại nghiêng đầu gọi một tiếng: "Tu Vân?"
Thẩm Tu Vân ở ngay bên cạnh, vẫn nheo mắt nhìn y, trầm mặc.
Lezar lại chờ giây lát, thấy Thẩm Tu Vân vẫn không lên tiếng, vì thế vươn tay thăm dò mà tiếp cận Thẩm Tu Vân.
Thẩm Tu Vân không động, cho đến khi bàn tay Lezar sắp chạm vào mặt hắn, hắn mới đột nhiên nắm chặt lấy tay y.
Lezar sửng sốt, muốn rút tay về, nhưng Thẩm Tu Vân lại không chịu buông ra.
"Xin lỗi, ngươi vẫn luôn không nói gì, ta cho rằng ngươi đang ngủ." Lezar giải thích.
Thẩm Tu Vân nhìn Lezar không chuyển mắt, con ngươi sâu thẳm không biết có phải do men say hay không, nhìn không giống với ngày thường, thiếu vài phần thanh lãnh, nhiều thêm một phần bản tính dục niệm nguyên thuỷ. Giống như liệp báo nhìn con mồi có thực lực tương đương thậm chí nhỉnh hơn cả mình, nhịu đói khát, kiên nhẫn quan sát, chờ đợi cơ hội tốt nhất, một phát trí mạng.
Áo sơmi và quân trang lục sắc mới tinh, mấy cúc áo trên cùng được cởi bỏ, tạo nên một khe hở hình chữ V dài hẹp, mơ mơ hồ hồ có thể nhìn thấy quang cảnh bên trong. Thẩm Tu Vân nắm tay Lezar dần dần buông lỏng, hai ngôi sao trên quân hàm biểu thị cho quyền thống soái binh đoàn ánh lên ánh sáng kim loại sắc lạnh.
"Thất điện hạ, vì sao vẫn luôn không mặc cách ly trang?" Thẩm Tu Vân hỏi.
Lezar có thể cảm nhận được hơi thở có chút nặng nề của Thẩm Tu Vân, biết lúc này hắn cách mình gần vô cùng. Y chậm rãi nghiêng đầu quay mặt về phía hắn, thần sắc không thay đổi, đè thấp giọng nói: "A? Sao vậy, có gì không ổn sao?"
Thẩm Tu Vân rủ mắt nhìn vào đôi môi Lezar, trong vô ý thức lại tiến gần vào y hơn mấy phần, thanh âm đã trầm thấp mơ hồ đến nỗi chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy, "Tuỳ ý phát tán chút ý vị trên người mình, nếu là ra chiến trường, không phải là nói với kẻ địch hành tung của ngươi?"
Lezar nghe thấy Thẩm Tu Vân thở dốc ngày càng không xong, ngay vào lúc môi hai người sắp sửa chạm vào nhau, y đột nhiên hơi hơi ngả về sau một chút, nói: "Tu Vân, ngươi uống rượu sao?"
Con ngươi Thẩm Tu Vân trở nên thanh minh rất nhiều, tựa như cũng không ý thức được chính mình vừa mới làm gì, ánh mắt thẳng tắp nhìn Lezar, một lát sau mới chậm rãi kéo giãn khoảng cách với y.
"Có lẽ." Thẩm Tu Vân nói.
"Hôm nay là ngày vui của ngươi, uống nhiều hai chén cũng dễ hiểu."
"Ngày vui?" Thẩm Tu Vân cười nhạo, "Đúng vậy, đúng là ngày vui, có phải ngươi cũng không nghĩ tới ta sẽ có một ngày như thế này?" Thẩm Tu Vân buông tay Lezar ra, thân thể mất cân bằng, hơi lung lay một chút, Lezar lập tức đỡ lấy hắn.
"Việc mà ta không nghĩ tới chính là, không thể nào nhìn tận mắt hình ảnh ngươi mặc lên bộ quân trang này." Lezar nhắm mắt, bàn tay chậm rãi di động dọc theo cánh tay Thẩm Tu Vân, lòng bàn tay vuốt qua quân trang phẳng phiu, cuối cùng dừng trên đầu vai, đầu ngón tay chậm rãi mô tả hai ngôi sao trên quân hàm, nói: "Trong mắt của ta, chỗ này phải có ba ngôi sao."
"Ba ngôi sao?" Thẩm Tu Vân tựa như nghe được chuyện cười, "Chỉ có tổng tư lệnh đế quốc mới có."
"Thì sao? Cũng sẽ có một ngày như vậy." Thần sắc Lezar trở nên nghiêm túc mà nói, "Ta tin rằng, sẽ có ngày đó."
Thẩm Tu Vân nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Thất hoàng tử thật lâu, một khuôn mặt quen thuộc, cho dù nằm mơ cũng vẫn rõ ràng, hai đời trước sau đều dây dưa không rõ với người này, nhưng ảo ảnh trong mơ, đã sớm không phân rõ hư thực. Thẩm Tu Vân đột nhiên hỏi: "La Giai, nếu đời trước ta nhận lời đề nghị của ngươi, có phải, ngươi sẽ không giết ta?"
Lezar hơi sửng sốt, sau đó mới kịp nắm được Thẩm Tu Vân là có ý gì. Hắn là nói đến trước khi sự việc bại lộ năm đó, y từng muốn hắn thay hình đổi dạng rửa tay chậu vàng, từ nay về sau theo y vào quân đội. Nhưng mà lúc đó Thẩm Tu Vân không đồng ý.
La Giai là tên của y đời trước, đã bao lâu rồi chưa từng nghe ai gọi mình như vậy? Lâu đến nỗi bản thân cũng đã quên, quên mất y cũng là một người đã sống hơn một đời.
"Ta không biết." Lezar trầm mặc thật lâu, mới trả lời như vậy. "Có lẽ đến một lúc nào đó bất đắc dĩ, ta cũng vẫn sẽ hy sinh ngươi."
Thẩm Tu Vân bật cười, nhưng không có bực tức, "Thất điện hạ, ngươi đúng là thành khẩn thẳng thắn."
"Ta đã nói, sau này sẽ không lừa ngươi."
"Như vậy còn đời này thì thế nào? Ta có thể có hôm nay, cũng mệt điện hạ một đường tương trợ, thật sự không sợ ta công cao chấn chủ?"
"Đời này ta không là chủ, ngươi cũng không phải là phó."
"Nhưng mục tiêu của ngươi vẫn là ngôi vị hoàng đế. Nếu một ngày kia ta chắn đường ngươi, có phải ngươi cũng sẽ giống đời trước, diệt trừ ta?"
Trầm mặc gần như quỷ dị, bụi bặm trong không khí giờ phút này tựa như cũng ngừng lượn lờ, lẳng lặng nghe hô hấp lần lượt thay đổi của hai người, còn có nhịp tim đập.
"Ta không biết." Lezar đưa ra câu trả lời giống như cũ.
Thẩm Tu Vân nhìn y, không nói, mà nghe được ba chữ này, con ngươi đen của hắn vẫn có một loại cảm xúc chớp động, là thất vọng.
"Cho nên, Tu Vân." Lezar nắm lấy tay Thẩm Tu Vân, nắm thật chặt, nghiêng người về phía trước, chóp mũi hai người như có như không chạm vào nhau, môi cũng cơ hồ gián lên môi Thẩm Tu Vân, sau đó y nhẹ nhàng thì thầm: "Cho nên Tu Vân, nếu thật sự có ngày đó, hãy dùng quân đội của ngươi, lợi kiếm trong tay ngươi, giết ta. Trước khi ta diệt trừ ngươi, giết ta trước một bước. Bởi vì ngươi đã không còn là một thích khách mặc người xử trí lúc trước nữa, cho nên ngươi phải đi lên thật cao, trở nên càng mạnh, tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào, động vào lợi ích của ngươi."
Thẩm Tu Vân nhắm mắt lại, giờ phút này, hắn tựa như hiểu được chuyện gì đó, có lẽ kỳ thật hắn đã sớm hiểu được, cho nên trọng sinh đời này, hắn mới không dẫm lên vết xe đổ trở thành một hung thủ giết người tội ác chồng chất mà là đi trên một con đường hoàn toàn khác, còn đi được rất xa.
Nhưng vì sao hắn lại đi trên con đường này?
Không chỉ có một số lớn người theo sau, còn trở thành tướng quân tay nắm quân quyền. Thậm chí trong một thế giới ABO như thế này, cũng không vì xuất thân omega của mình mà bị quý tộc nuôi trong nhà như công cụ sinh dục, mà là được người tôn kính, thậm chí sùng bái.
Có lẽ, đúng là không thoát khỏi liên quan tới người ngồi trước mặt này? Nếu như không có người này, sẽ không có hắn của ngày hôm nay, nếu như không có những lời nói việc làm mẫu mực của đời trước cùng với sự âm thầm tương trợ trong đời này của Thất hoàng tử Lezar y, thì sẽ không có Thẩm Tu Vân hắn bây giờ. Chỉ là, hắn vẫn không muốn thừa nhận mà thôi.
"Được, ta cam đoan trước khi ngươi muốn diệt trừ ta, ta sẽ trước một bước, giết ngươi." Thẩm Tu Vân trả lời, sau đó cảm nhận được đôi môi nóng rực, nhẹ nhàng áp lên môi hắn.
Tình cảnh tương tự như vầy lần gần đây nhất là xảy ra trước khi hắn chết, lúc đó suy nghĩ của Thẩm Tu Vân là muốn đâm tên này một kiếm, nhưng mà lúc này, hắn lại không chống cự, khí tức alpha quen thuộc làm hắn cảm thấy an tâm, môi răng triền miên thăm dò, từng chút từng chút mạnh mẽ vuốt ve lên đáy lòng. Thẩm Tu Vân biết, giờ khắc này, không liên quan tới kỳ động dục của omega, cũng không mang bất cứ màu sắc nào của tình dục, bọn họ chỉ là làm cho xong một chuyện đời trước chưa kịp hoàn thành mà thôi.
Thẩm Tu Vân đột nhiên nhớ tới một giọng nói từng hỏi hắn, có muốn trọng sinh một lần hay không, Thẩm Tu Vân hỏi vì sao phải trọng sinh, thanh âm kia lại nói, bởi vì có một thứ hắn không hiểu, là ái tình.
Kỳ thật đến bây giờ Thẩm Tu Vân vẫn không hiểu ái tình là cái chó gì, hắn chỉ biết là, khi hắn dùng thân phận thống soái binh đoàn cùng với người này tham gia phỏng vấn ở trước cửa cao ốc hội nghị, cảm giác này không tệ. Khi mọi người nhắc đến tên của hắn, trong ánh mắt không còn sợ hãi, cảm giác này không tệ. Khi hắn dự nghi thức hiến dâng tính mạng, nhìn xuống đài, thấy người này, cảm giác không tệ. Còn nữa, cái hôn này... cảm giác... không tệ.
Hai người hôn một hồi, Lezar liền tự giác đứng dậy, Thẩm Tu Vân vào phòng rửa mặt, chỉnh lý quân trang, sau đó bọn họ tựa như chưa từng phát sinh chuyện gì, rời khỏi hành cung, lên phi hành khí đến viện khoa học.
"Bọn họ đang làm gì?"
Trước khi hai người lên phi hành khí, Thẩm Tu Vân nhận thấy có người lén lút chụp ảnh bọn họ, trong lòng không khỏi kỳ quái, hiện giờ không có tin tức gì mới, không có phóng viên tới, sao lại có người lén chụp ảnh?
"Sao vậy?"
"Hình như lại chụp ảnh."
"Có lẽ là fan của ngươi." Lezar nói, khóe môi không kìm được mà cong lên.
Giữa hoàng hôn, phi hành khí chậm rãi bay lên, nhảy vọt qua một nửa tinh cầu Lama, bay về phía viện khoa học phía tây nam bán cầu. Thẩm Tu Vân chống đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, trải qua một trận chiến hỏa cướp sạch, tinh cầu Lama chìm trong ánh tịch dương đỏ ửng, mất đi vài phần tiêu điều, có vẻ ôn nhu mà quyết rũ. Mà lúc này hắn vẫn không biết, ngay sau hắn, Lezar thế nhưng lại mở mắt, yên lặng nhìn ngắm hắn, đôi mắt kia vẫn sâu tối như đêm đen, sáng ngời thâm thúy, tựa như chưa từng chịu tổn thương.
"Nếu cơ thể mẹ của trùng tộc thật sự là mẫu thân ngươi, vậy ngươi phải làm sao đây?" Thẩm Tu Vân vẫn nhìn ngoài cửa sổ, hỏi Lezar.
"Đã trở thành cơ thể mẹ, hẳn là nàng đã không còn ý thức của nhân loại. Ta sẽ đem thi thể đầy đủ của mẫu thân ta trở về."
"Nếu như nàng vẫn còn ý thức của nhân loại thì sao?"
"Sao có thể, mẫu thân của ta đã chết."
"Không phải ngươi cũng bị ta đâm một kiếm chết?" Thẩm Tu Vân coi như trêu chọc mà nói một câu.
"Vậy ngươi giết luôn cả hai chúng ta cùng một lần đi. Có lẽ ta cũng không còn là nhân loại." Lezar cũng đùa.
"Đến lúc đó ta đây liền thật sự trở thành anh hùng."
"Sau đó chỗ này sẽ có ba ngôi sao." Lezar nói xong vỗ nhè nhẹ lên bả vai Thẩm Tu Vân.
Thẩm Tu Vân không nói thêm gì nữa, nhưng khóe môi lại ôm một nụ cười đạm mạc.
Lezar cũng mỉm cười, y không thể cam đoan sẽ vĩnh viễn đứng bên cạnh người này, lại có thể cam đoan có thể làm cho hắn trở nên đủ mạnh, mạnh đến nỗi cho dù là ai cũng không thể nào dễ dàng động đến hắn. Nếu thật sự có một ngày đao kiếm cùng hướng, y hy vọng người sẽ chết chính là mình. Cũng như y không thể cam đoan chính mình sẽ vĩnh viễn thương hắn, lại cam nguyện dùng tánh mạng, đổi lấy tự do vĩnh viễn cho hắn.
Ở nơi mà đôi mắt y có thể nhìn đến, dùng cách thức mà hắn muốn, sống sót.