Chương 102
"Chờ ta?" Thẩm Tu Vân nghiêng đầu nhìn Lezar, "Để cho một người như ta vào hội nghị, tựa như lúc nào cũng nhắc nhở mọi người rằng Thất hoàng tử đàm phán thất bại, Thất điện hạ quả thật rất chờ mong chuyện này sao?"
"Người như ngươi vậy? Người như ngươi như vậy là sao?" Lezar hỏi lại.
"Một omega."
"Omega thì sao?"
"Ngươi cứ nói đi?"
"Tu Vân, ta cảm thấy những lời này là ta nên hỏi ngươi mới đúng."
Cũng không biết là cố ý hay vô ý, Lezar nói chuyện, lại càng lúc càng tiến lại gần Thẩm Tu Vân, Thẩm Tu Vân nhích qua bên cạnh, nhưng hắn vừa tạo ra chút khoảng cách, trong chốc lát Lezar cũng liền tiến sát lại, Thẩm Tu Vân cơ hồ bị ép đến gần cửa, không thể nhịn được nữa trực tiếp vươn tay, ngăn y lại.
"Lấn ngươi sao? Xin lỗi, ta nhìn không thấy, nên vừa rồi không chú ý." Lezar nói xong lại chống tay chậm rãi dịch trở về, vô cùng dè dặt quả thực hệt như một người mù hành động bất tiện, có vẻ cô đơn đáng thương.
Thẩm Tu Vân tà tà liếc người này, hơi mím môi. Phi đao hay viên đạn đều có thể thoái mái tránh thoát, vậy mà sẽ có lúc nắm giữ không được khoảng cách giữa người với người? Lại còn chuyện mới nói nói có hai câu liền hận không thể dán lên tai người ta?
"Ta vừa mới nói, cho dù đôi mắt Thất hoàng tử nhìn không thấy, cũng mạnh hơn rất nhiều người." Thẩm Tu Vân châm chọc.
"Cho nên nói ngươi đánh giá cao ta, Tu Vân." Lezar mặt không đổi sắc mà nói.
"Thật sao? Ta đây phải suy nghĩ xem có nên đổi một đồng minh hợp tác mới hay không."
"Không hợp tác với ta nữa?" Lezar quay mặt về phía Thẩm Tu Vân, Thẩm Tu Vân cơ hồ có thể cảm nhận được ánh mắt quen thuộc kia, mang theo ý cười mà nhìn hắn, chẳng qua lúc này đôi mắt đó lại nhắm kín, "Ngươi còn có thể tìm được người tốt hơn để chọn sao?"
Thẩm Tu Vân thản nhiên cười cười, không trả lời Lezar, chỉ yên lặng nhìn cặp mắt y, "Hiện giờ trùng cũng sắp đánh đến cửa nhà, Thất điện hạ lại vẫn còn nghĩ tới chuyện liên hợp với người để đoạt quyền, nếu ai trong hoàng tộc cũng như Thất điện hạ như vậy, thì khó trách tại sao trên chiến trường lại bị đánh đến tiểu trong quần."
Lời nói sắc bén, Lezar lại không để bụng, "Chính cái gọi là không phá thì không xây được, từ xưa đến nay phàm là chiến loạn họa khởi, người bị vây trong cái vòng nhỏ hẹp của quyền lợi đều sẽ loạn, bình dân cũng có thể phong hầu bái tướng thay đổi triều đại, huống chi là kẻ vốn dĩ đã ở sẵn nơi vị trí cao? Lội ngược dòng, không tiến tức sẽ lùi, loạn thế mới nên mưu xa, nếu không, khó tránh khỏi rơi vào kết cục được chim quên ná, đặng cá quên nơm."
Ánh mắt Thẩm Tu Vân bỗng nhiên thay đổi, chậm rãi nói: "Được chim quên ná? Đặng cá quên nơm? Không tệ, chuyện này ta hoàn toàn lĩnh hội."
Lezar bỗng nhiên kịp phản ứng, biết Thẩm Tu Vân là muốn nhắc đến chuyện kiếp trước, nhưng lời nói ra cũng không thể nuốt vào lại, huống hồ y cũng không muốn sửa miệng.
"Cho nên, Tu Vân, ngươi hiện giờ ngồi ở chỗ này, cán dao trong tay ngươi, không phải sao?"
Thẩm Tu Vân hơi hơi sửng sốt một chút, nhìn về phía Thất hoàng tử.
Lezar kéo cửa sổ phi hành khí xuống, gió đêm thổi vào, tóc đen tung bay, đôi mắt nhắm chặt khiến y thoạt nhìn tựa như đang cố lắng nghe cái gì, hương vị tin tức tố alpha đập thẳng vào mặt, làm cho trong lòng Thẩm Tu Vân nổi lên một trận rung động.
Loại cảm giác này không giống với xúc động sinh lý trong kỳ động dục của omega, Thẩm Tu Vân không biết là cái gì, lại nhịn không được tiếp tục nhìn đôi mắt của Lezar, thế nhưng lại cảm thấy bóng dáng y in sâu vào mắt.
"Thắng làm vua thua làm giặc, mở cửa nghe được là triều bái hay là thóa mạ, ra khỏi cửa là thảm đỏ hay là xiềng xích, đều do mình quyết định. Nếu ngồi ở chỗ này, liền không còn là thiên mệnh mà chúng ta phải thuận theo. Không muốn rơi vào trong bùn lầy, chỉ có thể nổ lực phấn đấu."
"Lần này Thất điện hạ ngược lại là nói được đến thẳng thắng thành khẩn."
Lezar cười cười, "Lời như vậy, ta cũng chỉ nói với một mình ngươi."
"Thật sự là khiến ta cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Nhưng Thất điện hạ không hề giữ lại gì, không sợ chỉ dạy hết cho đồ đệ sư phụ đói chết sao?"
Lezar nhướng mày, tươi cười: "Sao chứ? Nếu có thể thu được một đồ đệ giống như Tu Vân, ta cảm thấy cam tâm tình nguyện chết đói."
Thẩm Tu Vân cười lạnh, "Chỉ sợ cuối cùng là mèo dạy cọp, giữ lại một chiêu."
Lezar ra vẻ ảm đạm thảm thương, "Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, cuối cùng mèo giữ lại một chiêu là trèo cây, dùng để bảo mệnh, hắn có nghĩ tới chuyện hại lão hổ sao?"
"Nói như vậy thất điện hạ thật đúng là có giữ lại hậu chiêu?" Thẩm Tu Vân trêu chọc.
Lezar nói: "Cho dù ta có nói thế nào, ngươi khẳng định cũng sẽ không tin tưởng ta toàn tâm toàn ý đối đãi ngươi, cần gì phải tỏ rõ quyết tâm chọc người không thoải mái. Còn không bằng thật sự coi ta là mèo con không hại người."
Thẩm Tu Vân cảm thấy cách nói chuyện của Lezar càng lúc càng ghê tởm, lại lấy tay đẩy y ra, mặt không đổi sắc mà nói: "Thất điện hạ, ngươi gần quá."
Lezar bị Thẩm Tu Vân đẩy ra, khóe môi lại tràn đầy ý cười, thuận thế dựa ra sau, hơi ngửa đầu, có vẻ làm biếng.
Sau khi Thẩm Tu Vân đẩy người ra, ở bên cạnh nhìn y, ánh mắt chậm rãi di động từ cặp mắt Lezar đến mũi, môi, thậm chí còn xương quai xanh lộ ra dưới cổ áo chưa gài nút.
Một người đôi mắt đã mù, nhưng y lại không vì vậy mà mang vẻ đáng thương, ngược lại vì thân ở địa vị cao, tay cầm trọng binh, mà tăng thêm vài phần hấp dẫn. Đối với Thẩm Tu Vân mà nói, nhìn không thấy ánh mắt làm người phiền chán kia, hắn ngược lại sẽ càng thường xuyên từ bên cạnh nhìn ngắm y.
Người nam nhân này cùng hắn quen biết hai thế, có lẽ giống như y từng nói với mình vậy, giữa bọn họ có một loại duyên phận đặc biệt, những chuyện kiếp trước, sớm kết thúc theo một kiếm kia, mà khi hắn thấy y dưới sự bức bách của Carsen đã vứt bỏ ngôi vị hoàng đế, tình nguyện bị chọc mù cũng ẩn nhẫn bảo vệ thực lực, chờ đợi cấp cho trùng tộc một kích không tưởng được, hắn cũng bội phục người này tự trong đáy lòng.
Có lẽ y không phải là một người tốt, nhưng chắc chắn là một vị hoàng đế tốt, kiếp trước như thế, kiếp này cũng như thế, những thứ thuộc về bản tính, sẽ không thay đổi.
Suy nghĩ của Thẩm Tu Vân càng lúc càng bay xa, đến lúc hắn phục hồi lại tinh thần, lại kinh ngạc phát hiện mình đang đánh giá gương mặt của Lezar lần thứ ba. Nhớ năm đó, ngay cả hoa khôi đẹp nhất kinh thành, hắn cũng cùng lắm cũng chỉ nhìn hai lần mà thôi, hôm nay ngược lại là làm sao vậy?
Phi hành khí nhanh chóng tiến vào trung tâm tinh cầu Lama, Thẩm Tu Vân cùng Lezar hạ cánh, lập tức có nhiều phóng viên chen chúc tới, nhưng đều bị đội cận vệ hoàng gia của Lezar ngăn ở bên ngoài.
Bởi vì thời gian tương đối trễ, Thẩm Tu Vân trực tiếp được sắp xếp chỗ nghỉ ngơi, dọc theo đường mặc dù có Lezar cùng đi, nhưng hắn vẫn cảm nhận được ánh mắt từ mọi nơi, hoặc là tìm kiếm, hoặc là tò mò, hoặc là coi thường.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tu Vân không cần trốn chết, đường đường chính chính bước trên đường thủ đô dưới ánh nhìn chú mục của mọi người. Hiện giờ hắn cũng đã hai mươi mấy tuổi, ở đế quốc Tinh Tế, omega hai mươi mấy tuổi đã làm cha làm mẹ, mà hắn lúc này mặc một thân chế phục đen, kiếu dáng có chút khác với quân trang đế quốc, ngược lại xứng đôi với quân trang màu đen của Lezar. Chiều cao của Thẩm Tu Vân tương đương với kiếp trước, xem như rất cao trong đám omega.
"Nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai sẽ có đặc phái viên tới đón ngươi đến cao ốc hội nghị, về phần bảo an của khách sạn..."
"Thất điện hạ, an toàn của tướng quân sẽ do bọn ta phụ trách, người của ngài có thể không cần hao tâm tổn trí." Lezar còn chưa nói xong, hai quan quân đi theo Thẩm Tu Vân đã ngắt lời, thần sắc đều thực lãnh đạm kiêu căng.
"Tướng quân?" Lezar thấp giọng cười cười, "Tốt, nếu như vậy, ta đây cũng chỉ để cho đội cận vệ hoàng gia canh giữ bên ngoài, vậy cũng ổn thỏa."
Sau khi Lezar mang người rời đi, hai quan quân omega theo bên người Thẩm Tu Vân rốt cuộc lộ ra bất mãn.
"Đây là có ý gì? Mời chúng ta đến, nhưng không chính thức nghênh đón, thiết nghĩ nếu không phải tướng quân và vị Thất hoàng tử kia có vài phần quan hệ cá nhân, hôm nay chúng ta liền sẽ bị người quăng luôn vào đây? Người trong hội nghị thật sự là không để chúng ta vào mắt."
"Hơn nữa ta không thích cách mà đám alpha đó nhìn chúng ta, ta thật rất muốn móc mắt bọn họ." Quan quân kia âm trầm nói.
Hai người này đều là do Thẩm Tu Vân tự tay chọn, từ lúc trước khi Carsen vây công tinh cầu omega liền đã đi theo Thẩm Tu Vân, đều là những chiến sĩ đã ra chiến trường đã thấy máu đổ, sức chiến đấu đơn thể tuyệt không kém sĩ binh đế quốc. Trên người bọn họ đã sớm sinh ra một loại kiêu ngạo của quân nhân, mà ban đầu vừa bước ra khỏi phi hành khí, liền có alpha ngu xuẩn không biết sống chết dùng một loại ánh mắt khiến người ghê tởm nhìn bọn họ, đối với bọn họ mà nói, chính là không thể tha thứ.
"Được rồi, không cần oán giận." Thẩm Tu Vân thản nhiên nói, "Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu mà thôi, chuyện sau này gặp được so với hôm nay chỉ có hơn chứ không kém. Trên đời này đơn giản nhất, cũng là khó khăn nhất, hai chữ, đó chính là 'để mắt', để cho những kẻ còn đắm chìm trong giấc mộng cũ thấy rõ sự thật, kỳ thật cũng sẽ không phí khí lực, các ngươi nói đi?" Thẩm Tu Vân cười cười.
Hai vị quan quân liếc mắt nhìn nhau, cũng lộ ra thần sắc giống hệt Thẩm Tu Vân.
Đúng vậy, nếu muốn người khác để mắt, chỉ có dùng thực lực nói chuyện, mà làm cho đám alpha cuồng vọng tự đại cái gì cũng sai đó phải tâm phục khẩu phục, kỳ thật cũng đơn giản __ đánh đến khi bọn họ biết đau là tốt thôi.
Hai quan quân đi an bài bảo an phòng vệ, trong thời kỳ mẫn cảm này, bọn họ chỉ tin tưởng người của mình, bất kể là alpha nào thì ở trong mắt bọn họ cũng đều không đáng tin.
Thẩm Tu Vân vào phòng, đang lúc tắm rửa chuẩn bị ngủ thì điện thoại lại vang lên, là một tin nhắn.
Thẩm Tu Vân cơ hồ không cần nhìn cũng biết người gởi là ai, từ trước hắn cũng vẫn luôn xem nhẹ mấy tin nhắn này, nhưng hôm nay cũng rất kỳ quái, hắn có chút tò mò không biết vừa mới tách ra có một giờ, y lại muốn nhắn cái gì.
Mở tin nhắn ra, người gởi đúng thật là Lezar, mà nội dung tin nhắn chỉ có bốn chữ: Tướng quân của ta.
Chương 103
Sáng sớm hôm sau, trời vẫn chưa sáng, các tờ báo lớn và báo mạng trên toàn quốc đã trương lên ảnh bìa, không có ngoại lệ, đều là ảnh chụp của Thẩm Tu Vân chiếm cứ mặt báo.
Từ khi người và trùng khai chiến, cho tới nay cơ hồ mọi tin quan trọng đều là chiến báo từ tiền tuyến hoặc các động thái của chính phủ, Thẩm Tu Vân là thường nhân đầu tiên phá lệ trong suốt mấy tháng qua. Có điều, chuyện này cũng khó trách được, đế quốc Tinh Tế được thành lập hơn hai trăm năm, chưa từng có một omega nào bước chân vào cao ốc hội nghị, mà lịch sử này sắp bị Thẩm Tu Vân thay đổi, lại còn là vào thời khắc chiến tranh người- trùng này.
Từ một đào phạm, đến phản quân, hiện giờ lại được chính công chúa Hasusan mời đến đế đô, truyền kỳ về omega này đủ để hấp dẫn ánh mắt của bất kỳ người nào; độc sấm hoàng cung, xây dựng nhà xưởng Omega, thành lập minh quân, phản kích trùng tộc, thu phục căn cứ Mai Tả... hành động nào cũng có thể để lại nét bút rõ ràng trên lịch sử đế quốc, mà chỉ một người lại làm hết được những chuyện này, quan trọng hơn cả là, hắn còn là một omega. Một omega dưới pháp luật của đế quốc, không có quyền công tác, không có quyền tự ý hành động, không có quyền tòng quân, không có quyền tham gia chính trị. Cũng khó trách giới truyền thông lại chú ý đến hắn như vậy.
Sau khi Thẩm Tu Vân rời giường liền đến bàn ăn, bữa sáng tinh xảo đã được chuẩn bị thỏa đáng, một tờ báo được đặt trên bàn, được nhân viên khách sạn săn đón mà để lộ ra ảnh chụp tiêu đề. Thẩm Tu Vân vô tình nhìn qua, cũng không mở ra xem, trực tiếp cầm dao nĩa dùng cơm.
Lúc này chuông cửa vang lên, phục vụ bên cạnh dùng ánh mắt hỏi ý Thẩm Tu Vân, thấy hắn gật đầu, mới đi qua mở cửa.
Thẩm Tu Vân bưng ly sữa uống một hơi, thản nhiên quét mắt về phía cửa phòng, quả nhiên thấy Thất hoàng tử trong một bộ quân phục đang đứng ở đó. Lezar trực tiếp đi vào, hai thị vệ omega ở cửa ngăn y lại. Thẩm Tu Vân chậm rãi uống sạch ly sữa, đặt ly thủy tinh trống rỗng xuống, chống đầu nheo mắt nhìn Lezar đang bị hai thị vệ soát người, không lên tiếng ngăn cản, mà Lezar cũng không nói gì, mỉm cười nâng hai tay lên phối hợp kiểm tra.
"Tu Vân, tối qua ngủ ngon chứ?" Lezar cuối cùng cũng kiểm tra xong, sau khi đi vào liền chào hỏi.
"Thất điện hạ ngược lại đến rất sớm."
"Hôm nay rất quan trọng với ngươi, hiện giờ thế cục không an ổn, vì để bảo đảm không có gì xảy ra, ta phải đến sớm một chút."
Thẩm Tu Vân dùng bữa sáng xong, đứng dậy rời khỏi phòng ăn, tiến vào phòng ngủ, trực tiếp cởi bỏ áo ngủ, thân thể trần trụi đứng trước tủ quần áo lấy quân trang, mà Lezar liền đứng sau lưng hắn. Hắn mặc quần mang giày, vừa thắt dây lưng vừa quay người lại, thấy Lezar, nhưng nghĩ đến mắt Lezar không nhìn thấy, liền không để ý tới nữa, lướt qua y đi tìm áo sơ mi. Thân thể hắn có một loại tinh xảo riêng thuộc về omega, làm da trắng noãn mịn màng, đồng thời lại bởi vì hàng năm tôi luyện, mà đạt được một thân cơ bắp mềm dẻo xinh đẹp, phập phồng theo từng động tác, đường cong duyên dáng uốn lượn, có cương có nhu, có lực có mỹ, trên người hắn hòa hợp thành một thể hoàn hảo.
"Đa tạ Thất điện hạ hao tâm tổn trí." Thẩm Tu Vân mặc áo sơ mi, đột nhiên quay đầu lại liếc nhìn Lezar một cái, thấy y vẫn nhắm mắt đứng tại chỗ, cũng không có gì khác lạ, có điều, hắn vẫn luôn có một cảm giác kỳ quái, lúc hắn đang thay quần áo, tựa như có tầm mắt dừng trên người mình.
"Hôm nay hội nghị sẽ là chiến trường, mấy lão già kia cũng không dễ đối phó. Trước khi ngươi ra chiến trường, ta đương nhiên muốn trừ bỏ mấy rắc rối không cần thiết cho ngươi." Lezar mỉm cười nói, sau đó lại hỏi: "Ngươi đang tìm cái này?"
Thẩm Tu Vân nhìn thấy trong tay Lezar cầm súng và kiếm, đúng là hắn đang tìm, đi qua cầm lấy, lại theo bản năng nhìn vào mắt y.
"Nếu vậy trước khi ra chiến trường, Thất điện hạ có lời gì nhắc nhở?"
"Tiền và quyền, người trên hội nghị chỉ đơn giản nghĩ đến hai thứ này."
"Cho nên ta tới, nhất định sẽ làm cho nhiều người không cảm thấy thoải mái."
"Không sai."
"Cho nên nói chỉ cần hai bên lấy được cân bằng, thì sẽ không còn ai tìm ta làm phiền?"
"Cơ bản có thể hiểu là như vậy."
"Mặc dù tinh cầu Omega có nhà xưởng, cũng có quân đội, nhưng nếu so sánh với một quốc gia, thật sự không tính là gì. Sao ta lại cảm thấy lần đàm phán này ta tựa hồ không có mấy phần thắng."
"Không phải còn có ta sao?" Lezar nói.
Thẩm Tu Vân lại dùng một loại giọng điệu hoài nghi: "Ngươi?"
Lezar cười: "Dù hiện giờ ta chỉ như là bồ tát giấy, nhưng dù sao bồ tát giấy thì cũng vẫn là bồ tát không phải sao? Thêm nữa, nếu thật sự không được, chúng ta vẫn còn một chiêu cuối cùng."
"Chiêu gì?"
"Đám lão gia kia, cho dù có coi trọng danh lợi như thế nào, tóm lại cũng không bằng mạng sống nha." Lezar cười đến ý vị sâu xa.
"Thất hoàng tử sẽ không phải lại muốn làm những chuyện giết người diệt khẩu chứ?" Thẩm Tu Vân nheo mắt hỏi.
"Không không không, Tu Vân, hiện giờ ngươi là anh hùng chống lại trùng tộc, là lãnh tụ của vô số omega, là người hợp tác với ta, sao ta lại để ngươi dính vào những tin tức mặt trái đó chứ? Phải nhớ, lần này chúng ta là đại diện cho chính nghĩa." Lezar nói đặc biệt thành khẩn.
"Thất điện hạ, làm việc với ngươi, thật sự là không thể không phòng bị."
"Vì sao?"
"Bởi vì ngươi làm việc độc ác âm hiểm, khiến người nghĩ không ra."
Lezar thấp giọng cười, "Tu Vân, so với một người nhìn không vừa mắt đồng sự của mình là thích khách, ngươi có biết ta mới chính là người mạo hiểm?"
Lúc này Thẩm Tu Vân đã ăn mặc chỉnh tề, không có thời gian đùa giỡn với Lezar, hai người nhanh chóng rời khỏi khách sạn.
Hãy còn chưa đến tám giờ sáng, đoạn đường từ nhà khách hoàng gia đến cao ốc hội nghị bị vây chật kín, cho dù có đội hộ vệ hoàng gia duy trì trật tự, vẫn có thể nghe thấy tiếng người ồn ào hò hét.
Thẩm Tu Vân có chút ngoài ý muốn, cũng thật không ngờ sẽ có nhiều người vây ngăn hai bên đường như vậy, hắn đến bên cạnh phi hành khí, mở cửa muốn bước lên, lúc này bỗng nhiên có một người chạy đến la lên, muốn phá tan rào chắn của đội hộ vệ hoàng gia.
"Thẩm Tu Vân tướng quân! Thẩm Tu Vân tướng quân! Quý tộc alpha vì muốn giữ mạng mà đem nữ nhi omega của ta cho trùng tộc, chính phủ đế quốc còn mặc kệ, ngài hãy thay ta làm chủ! Ngài làm chủ cho ta đi!" Một nữ nhân quần áo rách nát khóc lóc muốn xông đến, bị hai thị vệ ngăn lại. "Nữ nhi của ta mới mười chín tuổi, nàng mới mười chín tuổi..."
Thẩm Tu Vân yên lặng nhìn qua hướng đó, chỉ kịp nhìn thấy cặp mắt đỏ bừng của nữ nhân kia, người đã nhanh chóng bị lôi xuống, biến mất trong đám đông.
"Bước tới đi, Tu Vân." Thấy Thẩm Tu Vân dừng lại tại chỗ, Lezar đứng bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.
Thẩm Tu Vân lấy lại tinh thần, lại nhìn thoáng qua phương hướng của nữ nhân kia, sau đó bước lên ngồi vào phi hành khí. Phi hành khí chạy lên cao tốc hướng về cao ốc hội nghị, xung quanh qua lại tấp nập. Thẩm Tu Vân nhìn qua cửa sổ ngắm khung cảnh bên ngoài, có đám đông cúi chào hắn, có phóng viên hướng camera về phía đám đông kia, cận vệ hoàng gia liền đến cưỡng chế xua tan đám phóng viên, mà còn giựt lấy camera trong tay họ.
"Bên kia có chuyện gì vậy?"Thẩm Tu Vân hỏi.
"Nghe nói là thân nhân của những omega gặp rủi ro ở căn cứ Mai Tả." Một quan quân bên cạnh trả lời. "Nghe nói đại nhân Joshua tung ra tiếng gió, những người này mới tự phát tổ chức tới đây để cảm tạ."
"Joshua?" Thẩm Tu Vân nhướng mày.
"Không sai, lần này ngài đến, Joshua đại nhân đã thu xếp trước không ít chuyện. Hắn còn nhắc ngài, không nên hoàn toàn tín nhiệm vị Thất hoàng tử kia."
Thẩm Tu Vân chạm mắt với hắn, ...từ một chỗ ngồi song song trên phi hành khí, Lezar không khỏi cười nói: "Nói cũng đúng."
Lúc này trong sảnh hội nghị giữa cao ốc, công tước La Duo mang theo mười mấy nguyên lão của đảng Tiến Bộ góp lời với công chúa Hasusan, bộ dáng hùng hổ, rất có tư thế bức vui thoái vị.
"Đại công chúa điện hạ, hiện giờ chính là thời cơ tốt nhất, chỉ cần bắt giam ngay omega này, tinh cầu Omega cũng sẽ bị thu phục dễ dàng." Công tước La Duo nói.
Có người tiếp lời ngay: "Không sai, Hasusan điện hạ, trước mắt trùng tộc xâm nhập, nội bộ đế quốc lại không an ổn, omega kia là như thế nào ngài cũng đã biết, dã tâm của hắn không nhỏ, trong tay lại có quân đội, còn có xưởng công binh của riêng mình, nếu như hôm nay hắn tiến vào hội nghị, cứ phóng túng như vậy, sớm hay muộn cũng có một ngày hắn sẽ đưa ra yêu cầu càng cao, đến lúc đó đế quốc rơi vào hỗn loạn, trùng tộc nhân cơ hội phản công, hậu quả thật khó có thể lường!"
"Không sai, hơn nữa thiên chức của omega chính là gầy giống, nếu omega cũng đi đánh giặc, ai sẽ sinh con đây? Muốn cho nhân loại tuyệt chủng sao?"
"Công chúa Hasusan, mong ngài suy xét thêm một chút, có nên để omega kia tiến vào hội nghị hay không?"
Công chúa Hasusan ngồi bên bàn hội nghị, ánh mắt vẫn luôn rủ xuống, cũng là đang nhìn một xấp văn kiện, cho dù mấy nguyên lão kia nói cái gì, đều không đáp lời.
Công tước La Duo thấy Hasusan căn bản không để ý đến lời của bọn họ, tức giận thật sâu, đang muốn giở thủ đoạn uy hiếp sau cùng, muốn gặp Kelmis bệ hạ, lúc này công chúa Hasusan rốt cuộc dời mắt khỏi văn kiện, nâng mắt nhìn mấy vị nguyên lão trước mặt.
"Các vị, trước khi gặp mặt phụ hoàng, hãy xem cái này." Hasusan nói, đẩy văn kiện trên bàn tới.
Công tước La Duo tiếp nhận, chậm rãi đeo kính lên, kết quả vừa mới nhìn qua, sắc mặt liền đại biến.
"Tướng quân Joseph hắn... hắn..."
"Lúc nghênh địch ở tiền tuyến, bị đánh lén, rơi vào vòng vây, triệt để mất liên lạc với bộ chỉ huy." Hasusan giúp công tước La Duo nói hết, cũng tránh cho những người còn lại phải nhìn biểu tình của La Duo mà đoán nội dung văn kiện.
Một khắc trước còn không tiếc tồn vong của nhân loại mà đấu tranh với Đại công chúa, trong nhất thời, sắc mặt đám nguyên lão đều xám trắng.
Quân đội mà Joseph xuất lĩnh hiện giờ chính là tường thành của đế quốc, nếu hắn xảy ra chuyện, đó cũng là lúc sụp đổ.
Hasusan lạnh mặt đánh giá mấy vị nguyên lão, đứng lên thản nhiên nói: "Hiện giờ toàn đế quốc, đã không còn ai có thể dùng."