Thích Khách

chương 86 87


1 năm

trướctiếp

Chương 86

Đối mặt với mọi người đột nhiên dâng lên địch ý, Ssard cũng không bối rối, vẫn dùng giọng điệu ôn hòa như cũ mà nói: "Đây đúng là điều mà chính ta cũng nghi hoặc. Sau khi bọn chúng tiêm vào thể sống cơ bản cho ta, những thể sống kia cũng không phân liệt trong cơ thể ta. Hơn nữa, không chỉ như vậy, máu của ta hình như có một loại miễn dịch đặc biệt đối với trùng tộc."

"Sức miễn dịch? Như thế nào?" Thẩm Tu Vân hỏi.

"Thể sống cơ bản không thể tạo thành thương tổn đối với ta, ý thức của ta cũng không bị khống chế."

"Nói cách khác, đám trứng trùng kia không tạo nên bất cứ tác dụng gì trong cơ thể của ngươi?" Evan hỏi, hắn vô cùng khinh bỉ cái loại xưng hô như 'thể sống cơ bản', cho dù Baccho đã giải thích loại cường điệu này với hắn nhiều lần, nhưng hắn vẫn cứ muốn gọi đám này là 'trứng trùng'.

"Không, cũng có tác dụng..."

"Ngài đang nói tới... chân của ngài sao?" Brandy là người đầu tiên nghĩ đến.

Ssard nhìn xuống chân của mình, nở nụ cười bất đắc dĩ, "Không sai, ta phát hiện một phần cơ thể dần thay đổi, rõ ràng nhất là sức khỏe tốt hơn so với trước kia, thể lực cũng mạnh hơn, năng lực phản ứng cao hơn, kỳ lạ nhất chính là chân của ta, thế nhưng lại khôi phục bình thường, có thể đứng lên được."

"Đám trùng này vậy mà lại còn có thể làm ra chuyện tốt? Xem ra Tứ hoàng tử điện hạ thật sự quá may mắn, cho tới bây giờ, bọn ta còn chưa nghe thấy chuyện nào giống như vậy đâu." Lời của Evan nói với Ssard ôm một thái độ hoài nghi, thậm chí vẫn luôn không buông xuống đề phòng đối với hắn.

Nhưng mà, lúc này Thẩm Tu Vân lại không hề hé răng, bởi vì hắn nghĩ tới một người.

"Trùng tộc không nhận ra ngươi có miễn dịch với bọn chúng sao?" Thẩm Tu Vân trầm mặc một khắc, mở miệng hỏi.

Ssard lắc đầu: "Đầu tiên, để thể sống cơ bản trong cơ thể omega phân liệt thành các mảnh gen cần có một chu kỳ nhất định, cho nên lúc mới bắt đầu ta cũng không phát hiện ra mình khác biệt, hơn nữa về sau ta vờ như cũng bị ăn mòn ý thức như những omega kia. Toàn bộ lực chú ý của trùng tộc lúc đó đều đặt trên người những omega đã xuất hiện các mảnh gen kia, cho đến khi bọn họ lần lượt chết hết, trùng tộc mới phát hiện ta đặc biệt. Ngay trước khi các người tới, chúng nó còn muốn làm thí nghiệm đối với ta."

"Có nghĩ tới nguyên nhân hay chưa?"

"Ta không biết, đây cũng là điều mà ta đang muốn làm rõ."

Ssard nói xong những lời này, mọi người đều lâm vào trầm tư, trong đó chỉ có ánh mắt Lance nhìn về phía Ssard có chút phức tạp, Ssard cảm giác đến tầm nhìn của hắn, cũng nhìn lại, Lance rũ mắt, thừa dịp mọi người không chút ý liền ra dấu 'chớ có lên tiếng'.

"Tứ hoàng tử điện hạ, kỳ thật bọn ta cũng không hoan nghênh hoàng tộc, nhưng vì ngài là omega, bọn ta đồng ý đưa ngài về tinh cầu Omega, ý ngài thế nào?" Brandy hỏi.

"Tinh cầu Omega a..." Ssard cười cười, "Cửu ngưỡng đại danh, có thể bái phỏng ta cảm thấy rất vinh hạnh."

"Nếu như vậy, có một tiền đề chúng ta không thể không nói rõ ràng tại chỗ này."

"A? Cái gì?"

"Cho dù bọn ta nguyện ý tin tưởng mỗi một câu chữ của ngài, nhưng để đảm bảo, sau khi đến tinh cầu Omega, bọn ta vẫn sẽ tiến hành một ít thí nghiệm kiểm tra, hy vọng ngài có thể phối hợp, đương nhiên, bọn ta cam đoan sẽ không làm gì bất lợi với ngài."

Lần này Ssard lại chần chờ trong một chớp mắt, lập tức mỉm cười nói: "Được, ta đồng ý."

Sau khi nói chuyện xong, đoàn người cũng giải tán. Thẩm Tu Vân mở tivi trong khoang sinh hoạt chung, mọi tin tức vẫn là những tin có liên quan đến việc Lezar từ bỏ quyền thừa kế vương vị.

Thẩm Tu Vân vẫn luôn âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Ssard, nhìn thấy thần sắc vô cùng khiếp sợ của hắn sau khi nhìn thấy tin này, Thẩm Tu Vân rốt cuộc đứng dậy, đến bên người Ssard, nói: "Tứ điện hạ, nguyện ý tâm sự với riêng ta sao?"

Ssard hơi hơi sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục nụ cười ôn hòa, "Được."

Thẩm Tu Vân liếc mắt nhìn mọi người, sau đó đưa Ssard ra khỏi khoang sinh hoạt chung.

"Ngươi muốn hỏi về câu mà ta hỏi ngươi lúc ở tầng hầm kia?" Hai người đi vào một khoang nhỏ, Ssard liền đi thằng vào vấn đề, ánh mắt ôn thuận không hề có ý công kích, lại tựa như nhìn rõ hết thảy.

Thẩm Tu Vân không trả lời, xem như ngầm thừa nhận. Vừa rồi khi Ssard lần đầu nhìn thấy cơ giáp của hắn, đã nhầm hắn thành một người tên Joseph, nhưng đây cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là lúc đó hắn đã hỏi: "Tất cả mọi người đã hành động rồi sao?", 'mọi người' này là ai, 'hành động' này lại là gì, từ khi Ssard xuất hiện, Thẩm Tu Vân vẫn luôn thắc mắc những điều này.

"Mặc kệ ngươi có tin hay không, nhưng kế hoạch hành động cụ thể thế nào ta cũng không biết, ta chỉ biết, Lezar đang bí mật tổ chức một nhóm người chống lại cuộc xâm lăng của trùng tộc."

"Thất hoàng tử?"

"Phải." Nhắc tới đệ đệ của mình, trong mắt Ssard hiện ra vài phần tự hào, nhưng lại nhanh chóng chuyển thành lo lắng, "Nhưng mà, đoạn tin vừa rồi kia, lại làm cho ta không hiểu được."

"Có vấn đề gì?"

"Đối với Lezar mà nói, ngôi vị hoàng đế chính là thứ mà y xem trọng nhất, từ nhỏ khát vọng quyền lực của y đã đặc biệt mãnh liệt, ta nghĩ không ra vì sao y lại tuyên bố như vậy."

"Tứ điện hạ không cần lo lắng, có lẽ đây cũng chỉ là một phần trong toàn bộ kế hoạch to lớn của thất điện hạ."

Ssard lắc đầu, khẽ nhíu mày, "Không ai hiểu rõ đệ đệ của ta hơn ta cả, đối với y mà nói, ngôi vị hoàng đế thậm chí còn quan trọng hơn cả mạng sống, cho dù y có dự tính kế hoạch thế nào, cũng sẽ không lấy ngôi vị hoàng đế ra cân nhắc, cho nên ta lo rằng y đang gặp chuyện phiền phức, mới bị người bức bách đến bước này."

Bị bức bách?

Thẩm Tu Vân có chút xuất thần, nhớ tới tình cảnh lúc trước tại phòng giam trong quân bộ, cái nhìn cuối cùng của Lezar kia... Thẩm Tu Vân bỗng nhiên cảm thấy trong lòng phập phồng không yên, lập tức dẹp bỏ suy nghĩ trong đầu.

Căn cứ thực nghiệm bí mật bị đánh lén, tất cả omega đều bị mang đi, vào lúc tin tức này rơi vào tai Phạm Tư Đức, hắn cơ hồ tức điên. Máu omega chính là suối nguồi sinh sản của bọn chúng, hiện giờ căn cứ thực nghiệm xảy ra chuyện, tạo thành tổn thất lớn như vậy, Phạm Tư Đức cảm thấy không còn cần thiết phải tiếp tục nhẫn nại nữa, bọn họ hiện giờ cũng đã ăn mòn một nửa lực lượng đế quốc quân, với sức chiến đấu cao hơn gấp vài lần so với nhân loại của trùng tộc, bọn họ hoàn toàn có thể nhất cử tiêu diệt những sinh vật nhỏ bé này, xuất kỳ bất ý, làm cho nhân loại kinh hoảng, sợ hãi, không có năng lực chống trả.

Nhân loại dơ bẩn ích kỷ, đây là bài học mà bọn chúng nên nhận lấy! Chủ nhân tương lai của đế chế này, sẽ là trùng tộc vĩ đại!

Phạm Tư Đức lại nhanh chóng điều động nhân lực, lúc này hắn buông tha tinh cầu Omega tương đối khó gặm, chuyển mục tiêu tấn công về một nơi khác có omega tập trung đông đảo – tinh cầu Mai Tả.

Đó là nơi tập trung omega đông nhất đế quốc, bọn họ bị vây chặc trong căn cứ Mai Tả, hệt như chuột bạch trong phòng thí nghiệm, vô tri, yếu đuối, không một chút năng lực phản kháng, nhưng trên người bọn họ chảy xuôi một loại máu trân quý, là căn nguyên sinh mệnh của trùng tộc.

Mà hành tinh tập trung một phần sáu omega toàn đế quốc này lại được bảo hộ bởi chính quân đoàn 25 đóng quân bên cạnh, đế quốc quân được dựa dẫm tín nhiệm.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Phạm Tư Đức dời về nam nhân đứng bên cạnh, người này đúng là tân nhậm binh đoàn trưởng binh đoàn 25, Vide.

"Vide, truyền lệnh cho mọi người bắt đầu hành động, để cho bọn chúng biết, thế nào gọi là ác mộng." Phạm Tư Đức câu môi thành một nụ cười.

"Vâng." Vide trả lời, trong lúc xoay người, màu sắc đồng tử của hắn đã nhạt hơn mấy ngày trước ít nhiều.

Một đêm khuya an tĩnh ở tinh cầu Lama, vào lúc mọi người cũng đã quen dần với việc người bên cạnh không còn giống với trước kia, một tin tức làm người nghẹn họng trân trối lại truyền đến, binh lính quân đoàn Sứ Mệnh của đế quốc quân, thế nhưng lại tấn công căn cứ Mai Tả!

Đang lúc mọi người không thể hiểu nổi hành động này của đế quốc quân, các nơi đều bộc phát nội đấu và các trận tấn công, vốn là do có những người được người nhà đưa đến bệnh viện để điều trị dịch bệnh, thế nhưng tất cả đều chuyển sang tấn công người bên cạnh! Mà vào lúc có người đầu tiên dùng súng phản công lại một trong những người này, lấy súng bắn vỡ đầu hắn, một màn khiến người bủn rủn xảy ra, từ trong thân thể người này, thế nhưng lại bay ra trùng!

Cơ hồ trong một đêm, tinh cầu Mai Tả luân hãm! Sóng trùng màu đen trải rộng trên không trung mọi tinh cầu toàn đế quốc! Những người được cho là bị nhiễm bệnh dịch tất cả đều lộ ra bộ mặt thật, bắt đầu điên cuồng mà tấn công dân thường!

Cùng lúc đó, ở tinh cầu Omega, Evan phát hiện, Thẩm Tu Vân biến mất.

Trong phòng giam rách nát của quân bộ đế quốc, Lezar bỗng nghe thấy có người xông vào cửa, tiếp đó là một trận đánh nhau và tiếng cảnh báo, cửa phòng giam bằnh kính bị phá trong nháy mắt.

Tường kính vỡ vụn thành mảnh nhỏ như kim cương đầy đất, rơi xuống trên vai Lezar, và cả tóc, Lezar hơi nghiêng đầu, nghe thấy âm thanh kiếm phong.

Xiềng xích trên người bị chém đứt, có người giựt mạnh cánh tay của mình, dừng một chút.

Giây tiếp theo, Lezar nghe thấy giọng nói khiến y nhớ mong: "Đôi mắt của ngươi làm sao vậy?"

Lezar biết người kia là ai, thậm chí trước khi hắn mở miệng thì y đã biết, bên môi không khỏi câu lên một nụ cười: "Nhìn không được mà thôi."

Thẩm Tu Vân nhìn Lezar lúc này, vẫn có chút không dám tin, người này, thế nhưng lại để cho bản thân rơi xuống hoàn cảnh chật vật như vậy? Bất kể thế nào, hắn cũng không muốn tin.

"Vì cái gì?" Thẩm Tu Vân hỏi.

Thẩm Tu Vân chỉ là hỏi ba chữ ngắn gọn, nhưng Lezar dĩ nhiên hiểu được hắn muốn hỏi chuyện gì, cũng hiểu được hắn biết chuyện gì, hắn hoài nghi điều gì.

"Nếu ta không bị biến thành thảm như vậy, bọn trùng ghê tởm kia sao có thể bại lộ nguyên hình nhanh như thế? Đến lúc đó lại không biết phải có bao nhiêu dân chúng vô tội và chiến sĩ phải chịu tai ương."

Hô hấp Thẩm Tu Vân đông cứng lại.

Lúc này, bọn họ vẫn còn trong bẫy rập, Thẩm Tu Vân mạnh mẽ xâm nhập địa lao quân bộ, người bên ngoài sẽ lập tức bao vây lại đây, nhưng cả hai người không ai biểu lộ thần sắc sợ hãi hoặc là khủng hoảng. Thẩm Tu Vân nhìn Lezar, trong đôi mắt đen sâu cuồn cuộn tuôn ra một cảm xúc vô cùng thâm trầm.

Không sai, đây mới là Lezar, là vị Thất hoàng tử vĩnh viễn cũng không để ý tới tư tình, cũng chỉ có người như vậy, mới xứng với thân phận đế vương.

Người mà Phạm Tư Đức e ngại nhất, người mà Carsen muốn lật đổ nhất, chỉ có khi bọn chúng cho rằng y đã không còn năng lực đánh trả, trở thành con cá trên thớt của bọn chúng, mặt cho bọn chúng dẫm vào trong bùn đất, khi đó, mới có thể không hề bảo lưu mà để lộ nguyên hình, từng bước lâm vào thế cục trên bàn cờ của y.

Lezar từ bỏ ngôi vị hoàng đế, bị người làm mù hai mắt, bề ngoài nhìn như là vì Thẩm Tu Vân, nhưng thực tế lại vẫn cứ nằm trong kế hoạch của y.

Bên ta yếu thế, liều lĩnh dụ địch, đạo binh pháp dễ hiểu như vậy, Thẩm Tu Vân lại nhìn không ra. Nhưng mà, so với việc Lezar biển hiện ra là vì tình nghĩa, Thẩm Tu Vân lại cảm thấy một Thất điện hạ như vậy mới đúng là vị Thất điện hạ mà hắn biết, cũng càng làm cho hắn không khỏi sinh ra một loại khâm phục cùng cảm khái từ tận đáy lòng.

Một người ngay cả bản thân mình cũng có thể ác như vậy, còn chuyện gì là làm không được?

Ssard nói hiểu y, sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà từ bỏ ngôi vị hoàng đế, kỳ thật có lẽ hắn cũng không chân chính hiểu biết Lezar, hoặc là nói, hắn căn bản không biết Lezar với một ký ức về kiếp trước đã thức tỉnh, kẻ đã từng ngồi vững vàng mấy chục năm trên ngôi vị hoàng đế bấp bênh.

"Ta cõng ngươi rời khỏi chỗ này, ngươi tự nắm chặt, lát nữa có đánh nhau cũng đừng ngã xuống." Thẩm Tu Vân nói.

"Cho ta một thanh kiếm." Lezar vẫn nhắm chặt hai mắt, cười, vươn tay.

"Làm gì?"

"Giúp ngươi."

"Được không?"

"Thử xem chẳng phải sẽ biết?"

Thẩm Tu Vân nhếch môi, đưa cho Lezar một thanh kiếm laser, cõng người lên, dùng dây thừng cột chặt lại, sau đó nhìn hắc trùng rậm rạp bên ngoài, trong mắt lại lộ ra một tia hưng phấn lạnh lẽo, hoành kiếm trước người, xông ra ngoài.

Lezar ghé vào trên lưng Thẩm Tu Vân, làn da trằng mịn sau cổ Thẩm Tu Vân nhẹ nhàng cọ vào cằm y, cảm thụ hương vị khiến người mê muội trên cơ thể hắn, bên môi Lezar lộ ra một nụ cười vui vẻ.

Nếu không vì nhìn thấy Thẩm Tu Vân sắp bị kẻ khác dấu hiệu ngay trước mắt mình, có lẽ, y cũng không thể làm ra quyết định quyết tuyệt đến thế. Cho nên, rốt cuộc là vì tư tình hay là vì đại nghĩa, có đôi khi, ngay cả y cũng không thể nói rõ. Y chỉ biết, giờ khắc này, hai người bọn họ sinh tử tương liên, mà nam nhân omega trước mắt này, hắn nguyện ý giao sau lưng cho mình.

Chương 87

Sau hơn hai trăm năm, chiến tranh người và trùng lại bùng nổ lần thứ hai.

Vài giờ sau, căn cứ Mai Tả luân hãm làm cả nước khiếp sợ.

Mà trong quân bộ đế quốc, Thẩm Tu Vân cõng Lezar lao ra khỏi địa lao, trong hành lang hôn ám được chiếu sáng bởi một ngọn đèn tái nhợt, hai đầu đều đã có binh sĩ đế quốc bị đồng hóa bao kín.

Thẩm Tu Vân nhanh chóng nhìn thoáng qua, lại lui về, nói với Lezar: "Chốc nữa liền nhắm mắt lại..." nói được một nửa, mới ý thức tới chuyện gì, đột nhiên dừng lại. Sau đó trực tiếp lôi trên người ra một ống nghiệm, ném ra phía trước, chính mình lại nghiêng đầu nhắm mắt lại.

Ống nghiệm nứt toát ra, chất lỏng bên trong tiếp xúc với không khí sinh ra phản ứng hóa học, trong nháy mắt, cường quang chói sáng mãnh liệt phát ra, chỉ nghe một trận tiếng kêu rên đau đớn, tất cả binh sĩ đều bị cường quang mãnh liệt làm mù mắt tạm thời, che kín đôi mắt, không còn nghĩ được chuyện khác. Mà Thẩm Tu Vân lại tranh thủ mấy giây thời gian này, lao tới, trực tiếp xông vào một đầu hành lang, dùng kiếm chém bay vài người, đột phá vòng vây, chạy về hướng cầu thang.

"Vừa rồi mới dùng lựu đạn cường quang?" Lezar hỏi.

"Tương tự vậy."

"Mua từ đám buôn lậu?"

Lúc này có ba người từ trên cầu thang chạy xuống, Thẩm Tu Vân một kiếm đâm qua, giải quyết một tên, đồng thời cúi người tránh thoát một tên đánh lén phía sau, quét chân ra sau làm người kia trượt chân, hơn nữa đá mạnh một cú, người kia bị đá văng xuống khỏi cầu thang.

"Ngươi hỏi nhiều quá." Thẩm Tu Vân nói.

Thẩm Tu Vân một chiêu giải quyết hai tên, người thứ ba nhân cơ hội đang đứng ở chỗ xa hơn một chút, rút súng Laser ra nhắm bắn Thẩm Tu Vân, đang muốn bóp cò, Lezar nghiêng tai, tay trực tiếp mò đến bên hông Thẩm Tu Vân, lấy ra súng laser, xoay tay lên bắn, tinh chuẩn không trật mà trúng ngay đầu đối phương, hắc trùng từ từ bay lên từ cơ thể đối phương, đánh về phía hai người bọn họ, lại bởi vì Lezar mà không dám tiếp tục tấn công, Thẩm Tu Vân tiếp tục cõng Lezar chạy lên cầu thang, rốt cuộc đến được mặt đất.

Lezar kề bên tai Thẩm Tu Vân, mỉm cười, tiếp tục câu chuyện: "Không nói với ta? Đây là bí mật quân sự của các ngươi sao?"

Thẩm Tu Vân không để ý tới y.

Lezar còn nói: "Tu Vân, làm thủ lĩnh một tinh cầu, kỳ thật hiện tại ngươi không nên xuất hiện ở đây."

"Thất điện hạ, nếu ngươi không muốn bị ta lập tức quăng xuống, thì ngậm miệng ngay đi."

Nhưng Lezar vẫn không có ý câm miệng, không sợ chết mà tiếp tục nói.

"Tu Vân, vì sao lại trở về cứu ta?"

Thẩm Tu Vân quay đầu liếc Lezar một cái, "Ta vốn dĩ cho rằng còn nợ ngươi."

"Sau đó thì sao?"

"Sau lại phát hiện ta tự mình đa tình, làm chuyện thừa."

Nụ cười của Lezar hơi hơi đông cứng, nhưng cũng không phản bác lại.

Hai người ra khỏi tòa nhà, bên ngoài cũng đã có binh sĩ trùng tộc chờ sẵn, những người này tựa hồ vừa dùng binh khí đánh nhau, trên người mang theo vài vết thương lớn nhỏ, làn da bị cắt phá, có vết thương thậm chí để lộ xương cốt máu chảy đầm đìa, mơ hồ có thể thấy được hắc trùng di động bên trong, người xem da đầu phát run. Nhưng những người này vẫn duy trì sức chiến đấu cực cao, chỉ cần thần kinh đầu không bị phá hư, cho dù bị thương, cũng vẫn là con rối để trùng tộc sử dụng.

Thẩm Tu Vân nheo mắt nhìn những binh sĩ đã bị ăn mòn ngăn ở trước lối ra, trong mắt không hề sợ hãi, chỉ hơi nghiêng đầu nói với Lezar: "Bên ngoài trùng hơi nhiều, một mình ta ứng phó chỉ sợ là có chút cố hết sức, ý điện hạ thế nào?"

Lezar nâng nâng tay, trong tay nắm thanh kiếm Thẩm Tu Vân cho y: "Không phải còn có ta sao?"

Thẩm Tu Vân khinh thường mà cười: "Trừ phi có thể có cứu binh từ trên trời rơi xuống, nếu không, có còn sống ra khỏi chỗ này hay không, liền xem bản lĩnh hai người chúng ta."

Nói xong, Thẩm Tu Vân liền mang theo Lezar tiến về phía đám lính trùng tộc kia, bọn lính có người thì đi về phía bọn họ, có người thì dùng súng laser bắn tới. Trước khi tia laser bắn tới, Thẩm Tu Vân xuất kỳ bất ý mà giơ lên một tấm lưới năng lượng bảo hộ sáng xanh ngăn lại tia laser, sau đó quăng phi trảo, móc vào rào chắn cao trên đại sảnh quân bộ, mở ra cơ quan thu dây thừng, nháy mắt lên tới giữa không trung, lướt qua bức tường người đầu tiên. Nhưng vì lưng cõng theo một người, Thẩm Tu Vân không thể hoàn toàn bay lên, nhanh chóng lại rơi xuống sàn, lúc này không thể tránh khỏi rơi vào thế bánh kẹp.

Khoảng cách quá gần không thể sử dụng súng laser, Thẩm Tu Vân thân ở giữa vòng vây của trùng tộc, rút ra bội kiếm, vào lúc tiếp đất, trường kiếm vung lên, chém về phía cổ một người gần đó, nhưng binh sĩ này phản ứng nhanh hơn nhiều so với binh lính phổ thông khác, linh mẫn nhảy lui về phía sau, không bị hắn chém trúng. Thẩm Tu Vân có chút ngoài ý muốn, không chờ hắn tiếp tục công kích, một binh sĩ bên cạnh cũng tiến lại, tốc độ cũng nhanh như vậy, cơ hồ không ai có thể thấy rõ động tác.

"Đấu trường Solomon?!" trong lòng Thẩm Tu Vân giật mình, khẽ nhíu mày, "Những người này là cao thủ ở đâu?"

"Xem ra bọn họ là đám bị ăn mòn sớm nhất." Tuy rằng đôi mắt Lezar không nhìn thấy, nhưng có thể thông qua âm thanh động tác và tốc độ gió tạo ra từ những người này mà đoán được thân thủ xuất phàm của bọn họ, "Theo ta được biết, bị trùng tộc ăn mòn càng lâu, dung hợp gen của trùng tộc càng nhiều, sức chiến đấu sẽ càng mạnh, phải cẩn thận."

Đối mặt những người này, Thẩm Tu Vân có một lợi thế rất lớn, chính là bởi vì Lezar, đám trùng tộc kia không dám ăn mòn cơ thể của bọn họ, chỉ có thể đánh nhau với bọn họ như người thường.

Thẩm Tu Vân lấy một địch nhiều, vốn dĩ là thập phần cố gắng, trên lưng lại cõng thêm một người, tốc độ phản ứng đều bị ảnh hưởng, bởi vậy triền đấu hơn mười phút đồng hồ, vẫn không thể phá vỡ vòng vây, còn trúng mấy vết thương nhẹ.

Địch nhân không thể ăn mòn bọn họ, bọn họ cũng không thể thương tổn được địch nhân, cứ như vậy không tiến không lùi mà giằng co thật lâu, Lezar đột nhiên nói: "Tu Vân, bỏ ta xuống."

Thẩm Tu Vân không biết Lezar muốn làm cái gì, nghe lời cởi dây thừng cột chặt hai người với nhau.

"Tu Vân, còn nhớ rõ trò chơi trước kia của hai ta không?" Lezar hỏi.

Tuy rằng lúc bị tra tấn Lezar cũng bị thương vài chỗ, nhưng không đến mức ảnh hưởng đến hành động, Thẩm Tu Vân cõng y là vì mắt y không nhìn thấy, sợ ảnh hưởng đến tốc độ đào thoát, cho nên lúc này y vẫn đứng vững vàng trên mặt đất.

"Cái gì?" Thẩm Tu Vân hỏi.

"Làm đôi mắt của ta." Lezar chính là thấp giọng thì thầm một câu như vậy bên tai Thẩm Tu Vân, cũng không thấy vô nghĩa, trực tiếp rút kiếm, xông lên phía trước.

Thẩm Tu Vân hơi hơi sửng sốt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh của y.

"Chém bên trái, hạ bàn." Thẩm Tu Vân nói.

Sau khi Lezar nghe được thanh âm Thẩm Tu Vân, khóe miệng không kìm được mà giương lên, quả nhiên, Thẩm Tu Vân không quên, hắn biết mình có ý gì. Đời trước, hai người cùng săn thú, bởi vì uống quá chén, nổi hứng, Lezar che mắt lại, toàn dựa vào khẩu lệnh của Thẩm Tu Vân mà phóng phi tiêu, kết quả hai người phối hợp phi thường ăn ý, thế nhưng thắng lợi trở về.

Thẩm Tu Vân nhanh như vậy đã kịp hiểu ý của mình, có phải hay không có nghĩa là, hắn cũng đặt đoạn hồi ức khó quên này ở trong lòng?

Lezar xuất kiếm dựa vào sự chỉ huy của Thẩm Tu Vân, tốc độ của y cũng cực nhanh, thậm chí còn nhanh hơn đám binh sĩ trùng tộc này, Thẩm Tu Vân nói chém bên trái hạ bàn, trường kiếm trong tay Lezar nhắm thẳng phía trước bên trái chém xuống, thế nhưng chém đứt một chân tên có ý đồ đánh lén y. Binh sĩ trùng tộc kia té ngã, người phía sau nối gót vung đao tiến lên.

"Vung ngang!" Thẩm Tu Vân phía sau hô to một tiếng, đồng thời phải chiến đấu với những binh sĩ trùng tộc đang tấn công chính mình.

Lezar nghe lời nắm ngang kiếm, dùng sức vung ra phía trước, chém bay đầu một binh sĩ trùng tộc đang vung đao, hắc trùng xông ra, bay thẳng về phía Thẩm Tu Vân, lúc này Lezar không cần Thẩm Tu Vân lên tiếng, dựa theo hương vị tin tức tố mà nhảy lùi về bên người hắn.

"Ngươi không cần bận tâm ta, ta có cách đối phó với đám trùng này." Thẩm Tu Vân nói xong, lấy thuốc xịt mà Baccho cho hắn ra khỏi túi, thứ này tuy rằng chỉ có một chai nhỏ, nhưng vô cùng tốt, có thể giết chết trùng tộc cấp thấp tập trung thành đàn này trong một khoảng thời gian ngắn. Hắn chính là dựa vào cái này mà một đường xông vào ổ trùng trong kinh thành- quân bộ đế quốc.

Lezar thấy Thẩm Tu Vân đúng là có cách bảo vệ bản thân, hành động càng thêm khoáng đạt. Hai người một làm kiếm của đối phương, một làm đôi mắt, dần mở ra một đường máu giữa vòng vây, cách lối ra ngày càng gần.

Thẩm Tu Vân đi theo phía sau Lezar, nhìn thân thủ mau lẹ của y, trong lòng càng phát ra nghi hoặc. Hắn hiểu rõ trình độ của Lezar, cho dù alpha thuần huyết nhất đế quốc, y đúng là rất mạnh, nhưng cũng không mạnh đến mức này, lúc trước trên lôi đài đấu trường Solomon, y so chiêu với đối thủ cũng không hề trên cơ nhiều, vì sao hiện giờ lại hoàn toàn ngược lại?

Nhưng lúc này Thẩm Tu Vân cũng không thể nghĩ nhiều, bọn họ phối hợp với nhau chém giết thật lâu, rốt cuộc cũng đến lối ra, trùng tộc phong kín cửa.

"Tránh ra một chút!" Thẩm Tu Vân dưới chân không ngừng, lại lấy ra một viên thuốc nhỏ.

Lezar vui vẻ lui về đứng chung một chỗ với Thẩm Tu Vân.

Thẩm Tu Vân trực tiếp ném viên thuốc vào cổng quân bộ, lôi Lezar trốn về phía sau.

Oanh!

Tia lửa bắn ra bốn phía, uy lực của lựu đạn mini không thể kinh thường, cổng lớn bị thủng một lỗ to, ngay cả toà nhà quân bộ cũng bị chấn đến rung động, bụi bặm đá vụn rơi xuống.

Thẩm Tu Vân giữ chặt Lezar nhảy ra khỏi cửa, mãnh liệt chạy trốn, bọn họ vừa nhảy ra, lựu đạn mini thế nhưng lại nổ thêm lần nữa, càng kịch liệt hơn so với lần đầu, nổ văng một phần binh sĩ trùng tộc muốn truy đuổi bọn họ, ngay cả hắc trùng bay ra cũng bị thiêu rụi.

Quảng trường trước quân bộ đế quốc lúc này thế nhưng ngay cả một bóng người cũng không có, bóng tối dày đặc, ánh đèn đường chiếu sáng thân ảnh chạy nhanh của hai người.

Cho dù một nhóm đã bị nổ tung, nhưng truy binh phía sau vẫn còn không ít. Quẹo qua một con phố, người phía trước dần dần nhiều hơn, mơ hồ nghe thấy có tiếng người la hét và tiếng khóc.

Đúng lúc này, trên không trung Lama bỗng nhiên xuất hiện một đám phi thuyền, hơn nữa tốc độ bay vô cùng nhanh, cơ hồ trong chớp mắt đã xuống sát gần mặt đất.

Nhìn từ bên ngoài, những phi thuyền này là phi thuyền quân dụng quen thuộc của đế quốc, dấu hiệu bên trên là hùng ưng đang giương cánh, tượng trưng cho quân đoàn Vinh Quang . Nhưng mà lúc này, dân chúng đế quốc nhìn thấy phi thuyền quân đội, trong mắt lại không hề dâng lên hy vọng cùng vui sướng, ngược lại tràn ngập khủng hoảng, thậm chí chạy trốn về hướng ngược lại với nơi mà phi thuyền đáp xuống.

Lúc này Thẩm Tu Vân và Lezar cũng vừa chạy tới nơi này, mắt thấy phi thuyền tiếp đất, một đám cao thấp súng vác trên vai từ phi thuyền bước xuống, sĩ binh đế quốc đạn đã lên nòng, màu sắc đôi mắt vô cùng nhạt, đúng là cặp đồng tử chỉ có sau khi bị trùng tộc ăn mòn, người đi đầu trong đó, Thẩm Tu Vân đã từng gặp, chính là thủ hạ tâm phúc của Lezar, tướng quân Joseph.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp