Thích Khách

chương 82 83


1 năm

trướctiếp

Chương 82

"Lezar, chuyện cho tới bây giờ, ngươi cũng không cần tiếp tục lừa dối nữa, biết mọi người đều nói gì không?" Carsen nhìn Thất hoàng tử đang đứng giữa phòng giam bằng kính, nụ cười trở nên méo mó.

"Sao? Nói cái gì?" Lezar nhẹ nhàng quét mắt liếc nhìn Carsen một cái.

"Mọi người đều nói ngươi là giả." Carsen nói xong, chắp tay sau lưng chậm rãi đến gần, trực tiếp đến bên cạnh tường kính, đồng tử nhạt màu trong đôi mắt toát ra tinh quang độc ác, "Mất tích hai năm, không rõ sống chết, quân đội thiếu điều lục tung toàn bộ đế quốc, đều không tìm được một chút dấu vết nào của ngươi. Nhưng ngươi lại đột nhiên xuất hiện như vậy, sau khi trở về còn thề son thề sắt mang đến tin tức trùng tộc xâm lăng, nhiễu loạn dân tâm, gây khó cho chính phủ đế quốc, rốt cuộc là muốn làm cái gì? Hay là... ngươi cũng giống như những người bị nhiễm bệnh kia? Mọi chuyện mà ngươi làm, có phải do bị những thứ quái lạ khống chế hay không?"

Lezar nhìn chằm chằm vào gương mặt cơ hồ đã sắp dán lên trên tường kính kia của Carsen trong chốc lát, đột nhiên phát ra một tiếng cười khẽ: "Carsen, ngươi đây là đang nói ta sao, hay là nói chính mình? Chà chà, vì ngôi vị hoàng đế, thế nhưng có thể bán đứng bản thân, hợp tác với dị tộc, ngươi thật có thể nha."

Carsen biến sắc: "Ngươi nói bậy cái gì!"

Lezar giảm ý cười, ánh mắt cũng trở nên âm trầm, nói: "Carsen, ngươi cho là đám trùng kia dễ đối phó như vậy? Bọn chúng sẽ để cho ngươi sử dụng sao? Chẳng lẽ ngươi đã quên đoạn lịch sử đẫm máu hai trăm năm trước? Mệt cho ngươi vẫn là người của gia tộc Zethanon, lãng phí huyết thống alpha tốt như vậy, cuối cùng lại trở thành kẻ mà ngay cả tư cách làm người cũng không có."

"Ngươi cho rằng ta bị bọn chúng thao túng? Nực cười!" Carsen tựa như bị đả kích, biểu tình gần như điên cuồng, "Ta chỉ là đang lợi dụng bọn chúng! Bọn chúng chẳng qua chỉ là một đám sinh vật cấp thấp không có đầu óc mà thôi, hừ, chờ ta giải quyết hết những kẻ chống đối, bước lên ngôi vị hoàng đế, trọng chính đế quốc quân, đám trùng đó cũng sẽ tới số thôi. Ta muốn để cho phụ hoàng lão hồ đồ kia xem, rốt cuộc ai mới thích hợp làm chủ nhân đế quốc."

"Đám trùng tới số?" Lezar trong phòng giam kính cũng bước tới vài bước, cách tấm kính đối diện với Carsen, trong mắt ẩn ẩn bắt đầu nổi giận, "Rốt cuộc là trùng tới số, hay là ngươi tới số? Ta hỏi ngươi, hiện giờ trong đầu ngươi còn dư lại mấy phần là ý thức của mình? Có khi nào sáng sớm thức dậy không biết mình đang ở chỗ nào, không biết mình đang làm gì hay không? Thậm chí đôi khi ngay cả mình là ai cũng không biết?"

Dưới sự chất vấn liên tục của Lezar, Carsen đột nhiên cảm thấy một cơn đau đầu, không khỏi lùi ra sau một bước, gương mặt méo mó, tay nắm chặt tóc, trừng mắt nhìn nam nhân trẻ tuổi tóc đen kia.

"Ngươi muốn ngôi vị hoàng đế, có thể. Ngươi muốn đấu, có thể. Ngươi muốn từng bước diệt trừ những kẻ chặn đường của ngươi, cũng có thể. Dùng bản lĩnh của mình giành lấy thứ mà mình muốn, sống hay chết, tẫn nhân sự, thuận thiên mệnh. Nhưng mà, thân là hoàng tộc, là hoàng tử của đế quốc, tay cầm trọng binh quản lý triều chính, ngươi lại vì tư lợi mà giao dịch với dị tộc, bán đứng thân thể của chính mình, bán đứng đế quốc quân, bán đứng ranh giới, vứt bỏ hàng ngàn hàng vạn tánh mạng con dân không để ý! Carsen, ngươi đi đến đường cùng rồi, ngươi căn bản không xứng đấu với ta, chỉ là một con người đáng thương đang bị cắn nuốt dần ý thức mà thôi."

Carsen đau đầu muốn nứt, không thể không ngồi xổm xuống. Khóe mắt muốn nứt ra nhìn chăm chăm Lezar, giờ khắc này, thế nhưng hắn lại cảm thấy một căn phòng giam nho nhỏ căn bản không thể cầm tù người nam nhân này, khí thế bức nhân tản mác ra từ trên người y, còn có ánh mắt y từ trên nhìn xuống, làm hắn cảm thấy một tia sợ hãi, nhưng ngay sau đó, đã bị thay thế bằng tức giận sâu sắc và ghen tị.

"Hừ, ta là kẻ đáng thương? Ta ngược lại muốn nhìn xem giữa chúng ta ai mới là kẻ đáng thương!" Carsen đứng lên, xanh mặt hạ lệnh cho người thả đồ vào trong phòng giam, sau đó cười rộ lên, giọng nói khàn khàn: "Thất đệ thân mến, lâu rồi không gặp, đại ca cũng không thể đến tay không, đây là quà gặp mặt mà ta tặng ngươi, vui vẻ nhận đi, đừng lãng phí ý tốt của ta."

Carsen gật đầu, ra dấu cho thuộc hạ hành động, rất nhanh, đỉnh chóp nơi phòng giam của Lezar liền xuất hiện ống nối, sau đó cửa cách ly từ từ mở ra, từ lối vào đột nhiên có sương mù màu đen dũng mãnh tiến đến. Kỳ thật nói là sương mù, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện đây không phải là thể khí, mà là những hắc trùng nhỏ đến mức mắt thường cơ hồ không phân biệt được, bởi vì số lượng quá mức dày đặc, nhìn từ xa thật giống như sương mù.

Carsen nhìn phòng giam kính từng chút từng chút tràn ngập sương đen, hình bóng Lezar cũng bị bao phủ bên trong bầy trùng, đột nhiên như tâm thần mất trí mà cười to lên. Loại cảm giác vẫn luôn bị đệ đệ nhỏ hơn mình nhiều tuổi này đè nén, tựa như tìm được phóng thích phát tiết ra ngoài. Hắn chỉ là muốn nhìn một chút, xem nhi tử được sinh ra từ nữ nhân mà phụ hoàng yêu đến gần như điên cuồng kia, sẽ chết đi thê thảm thế nào!

"Lezar, mùi vị alpha bị trùng tộc mạnh mẽ xâm nhập, thật sự không vui lắm đâu. Như vậy, ngươi hiện giờ nói một lời, chúng ta ai mới là kẻ đáng thương? Trong chốc nữa ngươi sẽ bị trùng xâm nhập, ngươi đoán xem ngươi sẽ có trí lực hay là không? Ta ngược lại hy vọng ngươi sẽ không có trí lực, nghe nói cưỡng chế xâm nhập thân thể như vậy, khả năng không có trí lực sẽ tương đối cao. Ha ha, thực sự là có chút không chờ nổi muốn xem kết quả thế nào..."

Phòng giam bằng kính bắt đầu tràn ngập hắc trùng, rốt cuộc nhìn không rõ bên trong, ánh mắt Carsen lộ ra ý cười sung sướng, yên lặng kéo ghế dựa ngồi trước bức tường kính, tựa như đang thưởng thức cảnh đẹp nhất thế gian này.

Nhưng mà, Carsen nhanh chóng phát hiện ra chỗ không thích hợp.

Chỉ thấy đàn trùng vốn dĩ bay loạn trong phòng giam, đột nhiên tăng tốc độ, hơn nữa tựa hồ như lấy một chỗ nào đó bên trong làm trung tâm, sôi nổi muốn bay trở ra bên ngoài.

"Mở rada thấu quang!" Carsen nheo mắt ra lệnh.

Ánh sáng xanh quét ra, nhanh chóng vẽ lên hình ảnh bên trong lên màn hình theo dõi, sau đó mọi người liền thấy được hình ảnh khiến họ kinh tâm động phách! Giữa đàn trùng rậm rạp, một bóng người thẳng tắp đứng ở trung tâm, y bị thương, trên áo quần đều là vết máu, nhưng quanh thân cao thấp tựa như có một tấm phòng vệ vô hình, đám trùng màu đen, đều dừng lại cách y một khoảng cách nhất định, không thể tiếp cận thêm một mảy may, thật giống như có một tấm chắn lớn bao vây y vào giữa, hình thành sự bảo vệ tự nhiên.

Đàn hắc trùng tựa như bị thứ gì đó kích động, bắt đầu lao về phía thông đạo bên trên phòng giam kính, cuối cùng thế như đột phá được miệng ống trên kia, sau nối tiếp trước mà bay ra. Số lượng hắc trùng trong phòng giam càng lúc càng ít, dần lộ ra thân ảnh của Lezar, cho đến khi không còn lại một con nào.

Cả người Lezar nhiễm huyết, mắt mở to, lẳng lặng nhìn Carsen, câu lên khóe môi, lộ ra một nụ cười sâu xa.

"Đây... đây là chuyện gì?" Carsen không dám tin mà nhìn Lezar chằm chằm, lảo đảo bước lui về phía sau, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ trước nay chưa từng có, "Ngươi, ngươi rốt cuộc là thứ gì?"

"Đại ca, ngươi sao vậy? Là ta, Lezar." Lezar buồn bã nói, sau đó tiến lên hai bước.

"Vì sao đám trùng đó lại chạy, vì sao không xâm nhập vào cơ thể ngươi?"

"Ta cũng không biết." Lezar nhẹ giọng nói, "Vì sao hai huynh đệ chúng ta đang yên ổn nói chuyện, lại đột nhiên có một đám trùng tiến đến?"

"Ngươi, ha ha, ha ha ta biết! Ngươi, ngươi chính là trùng tộc! Ngươi căn bản không phải là nhân loại! Hiện giờ bằng chứng như núi, ngươi còn có lời gì để nói! Nhanh, nhanh mở điện giật! Không đúng, trước hết hãy phát tán đoạn video kia ra đi! Để cho toàn đế quốc đều xem, Thất điện hạ mà bọn họ sùng bái chờ đợi, đến tột cùng, đến tột cùng là loại quái vật gì!" Carsen có chút thất kinh, không khống chế được cảm xúc, gắt gao trừng Lezar.

Vì sao, vì sao y luôn đặc biệt như vậy? Mẫu thân đã được phụ hoàng sủng ái, ngay cả chết rồi cũng không để người khác sống yên ổn, phụ hoàng mặt ngoài đối với y lãnh đạm, nhưng trong lòng vẫn hướng về y, y còn nhỏ tuổi đã được trao tặng binh quyền của binh đoàn Vinh Quang! Sau khi tốt nghiệp lại nhòm ngó đến thế lực trong tay hắn, đoạt ngôi vị hoàng đế của hắn! Hiện giờ ngay cả trùng tộc cũng không thể xâm nhập vào y! Dựa vào cái gì, vì sao chuyện gì y cũng đều khác người!

Sau những kinh ngạc ban đầu, Carsen lại cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, giờ khắc này nỗi phẫn hận và ghen tị trong lòng đã dâng đến đỉnh. Hắn muốn tiêu diệt ngay người này, nếu không có cách nào làm cho y trở thành con rối như những người khác, vậy thì giết chết y! Khiến y vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này! Vĩnh viễn biến mất!

"Triển khai điện giật đối với mục tiêu! Điều chỉnh điện áp đến mức cao nhất!" Carsen hét lớn.

"Khoan."

Đang lúc những người kia chuẩn bị tuân theo mệnh lệnh của Carsen, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng hô bên ngoài, tất cả mọi người dừng lại động tác.

"Carsen điện hạ, người này, chúng ta không thể giết."

Phạm Tư Đức chậm rãi đi tới, ánh mắt hưng trí dạt dào nhìn Thất hoàng tử trong phòng giam, trong mắt tràn ngập tìm tòi nghiên cứu. Kỳ thật hắn không phải để ý tới Lezar, Carsen muốn xử trí y như thế nào, hắn cũng không chút quan tâm. Nếu như có thể vì vậy mà khơi mào chiến tranh nội bộ giữa các đảng phái trong nhân loại, hắn càng thích. Nhưng khi nhìn tới một màn kia, hắn cũng vô cùng khiếp sợ khó tin, sau đó hắn liền đổi ý.

"Phạm Tư Đức, chúng ta đã thỏa thuận trước, đối với những chuyện không liên quan tới các ngươi, các ngươi không có quyền can thiệp." Carsen sắc mặt âm trầm nói với Phạm Tư Đức.

Phạm Tư Đức gật đầu với Carsen, vô cùng tôn kính, đôi môi mỏng hơi hơi mỉm cười: "Điện hạ Carsen tôn kính, ta đích xác không muốn can thiệp việc riêng của ngài, chẳng qua... Ta cảm thấy vị Thất điện hạ này vô cùng đặc biệt, hắn hình như có một ít bí mật mà chúng ta không biết, lại rất quan trọng với chúng ta, nếu chết như vậy, sẽ khiến cho mọi chuyện trở nên phức tạp. Nể tình đồng minh giữa chúng ta, có thể để lại một mạng cho y không? Huống chi, ngài không biết là, nếu cứ để y chết đơn giản như vậy, không phải rất mất mặt sao? Hiện giờ người này rơi vào tay chúng ta, chẳng lẽ ngài không thể nghĩ ra một ít việc thú vị hơn sao?"

Carsen nguyên bản vì bị quấy nhiễu mà trở nên có chút tức giận, nghe được Phạm Tư Đức nói như vậy, không khỏi hơi hơi nhướng mày, "Sao? Thú vị hơn? Ví dụ như?"

"Ví dụ như...." Phạm Tư Đức sờ sờ mũi, cười cười vỗ tay ba cái, "Tỷ như để cho thất điện hạ nhìn xem cái này, nói không chừng y liền sẽ nói cho chúng ta biết điều chúng ta muốn."

Theo tiếng vỗ tay của Phạm Tư Đức, cánh cửa hợp kim nặng nề mở ra hai bên, hai binh lính khiêng một cái giá chữ thập đi tới.

Không sai, chính là một cái giá chữ thập, hơn nữa bên trên thập tự giá, một người bị cột lên hệt như chúa Jesus đang chịu khổ.

Thất hoàng tử từ khi bị bắt giam cho tới nay cũng chưa từng có thần sắc kinh hoàng, cho dù vừa rồi Carsen vừa mới ra lệnh triển khai điện giật với y, y ngay cả chân mày cũng chưa từng nhếch lên, vậy mà lúc nhìn thấy người trên thập tự giá kia, sắc mặt thất hoàng tử Lezar đại biến.

Nhìn thấy phản ứng của Lezar, Phạm Tư Đức hết sức hài lòng, từ lúc hai người kia lần đầu tiên lên võ đài ở đấu trường, hắn liền phát hiện giữa bọn họ có một sự ràng buộc khó hiểu nào đó, hiện giờ xem ra, hắn quả nhiên không đoán sai.

"Như thế nào, thất điện hạ, nhìn thấy người bạn cũ lại kích động như vậy?"

Lezar nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào người bị cột trên cây thập tự không thay đổi.

"Bạn cũ?" Lezar khinh thường mà nói, "Sao ta lại không thấy người này là bạn của ta?"

Người trên thập tự giá lúc này cũng mở to mắt, nhìn nam nhân trong phòng giam bằng kính, sau đó ánh mắt chuyển về phía Phạm Tư Đức và Carsen, không nói gì.

Mà Lezar vào lúc người kia mở mắt, vẻ mặt khẩn trương cẩn thận quan sát, lập tức sắc mặt lại càng trở nên khó coi.

"Đây là omega kia!" Carsen lúc này đã nhận ra, người bị trói trên thập tự giá không phải là ai khác, mà chính là kẻ khiến cho hắn căm hận đến tận xương tủy, bị đùa giỡn xoay quanh lại không thể bắt được, Thẩm Tu Vân!

"Sao, thất điện hạ cảm thấy là ta lừa gạt ngài, tùy tiện chọn đại một người giả dạng bằng hữu của ngài sao?" Phạm Tư Đức hỏi.

Ánh mắt Lezar thay đổi, lập tức thả lỏng biểu tình, dùng một giọng điệu vô cảm nói: "Cho dù là chính hắn thì sao? Ta với người kia chẳng qua cũng chỉ là quen biết mà thôi, không thể xem như là bằng hữu, các ngươi bắt hắn tới làm gì?"

"Vốn cũng không phải bắt hắn tới gặp thất điện hạ ngài." Ý cười trong mắt Phạm Tư Đức thêm sâu, " Ta mời hắn đến... đương nhiên là có nguyên nhân khác."

Ánh mắt Lezar tối sầm, dâng lên vài phần hàn ý.

"Có điều, nếu Carsen điện hạ cũng trùng hợp mời ngài đến nơi này, như vậy ta cũng thuận tiện mang vị này đến gặp ngài. Có lẽ đây là lần gặp mặt sau cùng cũng không chừng..."

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!" Lezar trầm giọng nói, vẫn cứ nhìn Thẩm Tu Vân, mà lúc này Thẩm Tu Vân cũng nhìn về phía y, tầm mắt hai người giao nhau một khắc, Thẩm Tu Vân liền nhìn đi chỗ khác.

"Không phải ta vừa mới nói sao? Ta muốn biết những bí mật mà ngài che dấu." Phạm Tư Đức nói xong, tiến đến gần Lezar, xuyên qua tường kính, nhìn y.

"Ta không hiểu ngươi có ý gì." Lezar nói.

"Chà, xem ra cần phải làm vài việc để xúc tiến thành ý nói chuyện của chúng ta rồi." Khoé môi Phạm Tư Đức câu lên một nụ cười quỷ dị, sau đó ra dấu cho thuộc hạ, nhanh chóng có người mang đến một bộ thiết bị rút máu đơn giản, xắn lên ống tay áo trên cánh tay bị trói chặt của Thẩm Tu Vân, cắm kim tiêm vào tay hắn, máu đỏ tươi nhanh chóng chảy ra, rót vào trong bình chứa.

Trong nháy mắt nhìn thấy màu máu đỏ đó, Lezar cảm giác như một kim kia trực tiếp đâm vào trong thân thể của chính mình, không khỏi hơi hơi siết chặt tay.

Mà Thẩm Tu Vân chỉ hơi giãy dụa vài cái, sau đó nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch, nhìn cứ như không còn sức lực tiếp tục phản kháng, mặc cho đối phương tiến hành lấy máu trên cơ thể của mình.

"Thất điện hạ, nếu chờ đến khi bình chứa này đầy máu, sinh mệnh Dã Quỷ tiên sinh của chúng ta sẽ phải chịu uy hiếp. Ngài xác định vẫn không nguyện ý chân thành với ta sao?"

Lezar gắt gao nhìn máu tươi cuồn cuộn không ngừng chảy ra từ cơ thể Thẩm Tu Vân, màu đỏ chói lọi làm ánh mắt y đau đớn, tựa như khiến cho đáy mắt y cũng nhiễm lên huyết quang, y cắn răng nói : "Ngươi muốn hỏi chuyện gì?"

Nụ cười trên môi Phạm Tư Đức vụt tắt, lại tiến đến gần thêm vài bước, tham lam nhìn chăm chú những vết thương trên người Lezar, gương mặt cơ hồ sắp dán lên bức tường kính, "Ta muốn hỏi, vì sao ngươi lại không bị trùng tộc xâm nhập vào thân thể, và, còn có bao nhiêu người giống như ngươi đang tồn tại?"

Lezar nhìn đôi mắt đã không có đồng tử của Phạm Tư Đức, gằn lên từng chữ: "Ta không biết."

"A? Phải không?" Phạm Tư Đức nhướng mày, sau đó vươn tay điều chỉnh thiết bị rút máu, máu từ trong cơ thể Thẩm Tu Vân chảy ra rõ ràng càng nhanh hơn.

Lezar nheo mắt, "Hắn là omega gần như thuần huyết, máu hắn đối với các ngươi là cực kì quý giá, nếu giết hắn, thiệt hại chính là các ngươi."

Phạm Tư Đức bĩu môi, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Thất điện hạ, không ngờ rằng ngài thật sự hiểu biết rất nhiều về trùng tộc. Được rồi, nếu ngươi đã biết bọn ta luyến tiếc giết chết omega hoàn mỹ này, trò chơi đã không còn ý nghĩa. Nhưng, ta vẫn muốn nhắc nhở điện hạ một câu, lúc trước ngài vào hang ổ bọn ta, tìm được những omega mất tích kia, chính là tình cảnh như thế nào? Chắc hẳn ngài vẫn còn nhớ!"

Đồng tử Lezar co rụt lại, hung hăng trừng Phạm Tư Đức.

Phạm Tư Đức mỉm cười tao nhã, sau đó xoay người nói với Carsen: "Carsen điện hạ, kế tiếp giao cho ngài, chỉ cần ngài cam đoan không làm chết omega này là tốt rồi, được không?"

Thẩm vấn lâu như vậy, cũng là lần đầu tiên cảm xúc của Lezar phập phồng lớn thế này, Carsen cũng cảm nhận được lạc thú trong đó, tâm tình vui sướng mà nói: "Yên tâm đi, ta nhất định sẽ chừa lại cho ngài một vật thí nghiệm nguyên vẹn."

Phạm Tư Đức nói: "Được, còn phải bổ sung một chút, vật thí nghiệm này không giống những người khác, tốt nhất ngài đừng làm cho hắn thiếu tay thiếu chân hoặc biến thành kẻ ngốc."

"Không thành vấn đề, ta sẽ tự biết nặng nhẹ." Carsen nhìn Lezar, trong giọng mang theo chút nôn nóng.

Phạm Tư Đức cuối cùng hàm ý mà cười với Lezar một cái, sau đó thi lễ với Carsen rồi rời đi.

Carsen đi vòng quanh Thẩm Tu Vân một vòng, ánh mắt ngả ngớn đánh giá hắn, sau đó nói với Lezar: "Thất đệ, người ngoài đều nói ngươi khắc kỷ, không gần tửu sắc, mấy huynh đệ bọn ta còn lén lút bàn tán với nhau cho rằng ngươi có phải có vấn đề gì hay không, sao hả, thì ra khẩu vị của ngươi độc đáo như vậy, thế nhưng lại thích thể loại như thế này? Khó trách, trước đây nơi nơi chốn chốn đều giúp hắn."

"Carsen, từ khi nào ngươi cũng trở nên kém cỏi như vậy? Chuyện giữa hoàng tộc, thế nhưng lại nhắc tới omega."

"A, không không không, lời như vậy sao lại có thể nói ra từ Thất điện hạ của Đảng Hoà Bình chứ? Để ta nghĩ nghĩ một chút, a đúng rồi, thất điện hạ nhà ngươi còn có một ma ốm ca ca là omega, ngươi trân trọng ca ca ngươi như vậy, làm sao có thể nói ra lời nói khinh thị omega chứ, ngươi nói có phải hay không?" Nói xong, Carsen liền lấy ra mã tấu tuỳ thân, như vô tình cầm chơi một chút, sau đó mãnh liệt vung tay, găm vào trên đùi Thẩm Tu Vân.

Thẩm Tu Vân vì đau nhức mà phát ra một tiếng rên rỉ kiềm nén.

"Carsen!" Lezar hét lớn một tiếng, vọt tới bên cạnh tường kính, nhưng không cách nào thoát ra, đôi nắm tay hung hăng đánh lên vách kính.

"A a a, thất đệ ngươi nóng nảy rồi! Thật sự là không dễ dàng! Vừa rồi ta nói muốn giết ngươi ngươi vẫn không phản ứng gì mà, như thế nào, chẳng lẽ omega này quan trọng đối với ngươi như vậy? Nhìn hắn thụ thương ngươi liền đau lòng vô cùng? Vậy vì sao ngươi lại không dấu hiệu hắn chứ? Thật là, tuy rằng ta không quá thích tính tình người này, nhưng hắn cũng không tồi, ngươi nói nếu ta dấu hiệu hắn ngay bây giờ thì sao? Hoặc là tìm thêm vài người, cùng đến?" Carsen nhìn gương mặt tức giận đến gần như trắng bệch của Lezar, trong lòng tràn ngập khoái cảm trả thù.

"Carsen, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?"

"A? Vừa rồi không phải Phạm Tư Đức đã hỏi sao? Ngươi rốt cuộc là cái gì? Vì sao có thể chống lại sự ăn mòn của trùng tộc?"

"Ta đã nói rồi, ta không biết!"

"Thật không?" Carsen mỉm cười, rút dao ra khỏi chân Thẩm Tu Vân, lại hung hăng đâm xuống!

Gương mặt Thẩm Tu Vân vặn vẹo vì đau đớn, nhưng hắn cắn răng không chịu phát ra tiếng.

Lezar gắt gao nắm chặt tay, gân xanh trên tay nổi bật, tức giận đến toàn thân đều phát run.

"Thật sự không biết?"

"Được thôi, ta cũng không phải là người cố chấp như vậy." Carsen nhún vai, lại rút dao ra khỏi đùi Thẩm Tu Vân, máu tươi nhanh chóng tràn ra, nhiễm đỏ quần Thẩm Tu Vân.

Lezar nhìn vết máu kia, hô hấp cũng trở nên khó khăn, nhìn Thẩm Tu Vân cắn răng gắng gượng, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi, lại nhìn về phía Carsen, ánh mắt cơ hồ muốn giết người.

"Nếu vậy, ta lại hỏi thêm ngươi một chuyện." Carsen nói, "Hai năm nay, ta vẫn luôn không tìm thấy ngươi, ngươi rốt cuộc đi nơi nào?"

Lúc này, không chỉ Carsen, mà ngay cả Thẩm Tu Vân cũng mở mắt nhìn Lezar.

Lezar trầm mặc một khắc, nói: "Ta không biết."

Ánh mắt Carsen trầm xuống, lại giơ dao lên, "Ngươi đang đùa giỡn với ta sao, Thất điện hạ?"

"Ta đang nói sự thật!" Lezar vội vàng nói, "Hai năm trước ta bị trọng thương, sau đó vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, được một thường dân cưu mang, cho đến một đoạn thời gian gần đây mới tỉnh lại."

"Dân chúng? Chúng ta phái nhiều người như vậy, nghiêng trời lệch đất mà tìm ngươi, ngươi cảm thấy một thường dân nho nhỏ có thể có bản lĩnh che dấu ngươi sao?"

"Ta ở trong kho hàng trong nhà hắn, đó là một nơi rất xa xôi, lúc đế quốc quân đến kiểm tra, không tìm được ta."

"Thật sự? Sao ta lại cảm thấy không tin được." Với sự hiểu biết của Carsen đối với đệ đệ nhỏ nhất này, người này nói dối sẽ không chớp mắt, mỗi một lời y nói, hắn đều không tin.

"Những chuyện này vì sao ta phải gạt ngươi?"

"Cho dù ngươi thật sự gạt ta, ta cũng không thể khảo chứng." Carsen cười lạnh một tiếng, "Như vậy đi, chúng ta đều gạt bỏ hết những chuyện vô nghĩa đó, đổi lấy một đồ vật thực tế đi."

"Vật thật tế gì?"

Carsen bỗng nhiên cười đặc biệt vui vẻ, đi đến trước mặt Lezar, lấy hai tay kết thành hình, vòng lên đôi mắt Lezar, "Lezar, nói thật, ta rất không thích ánh mắt này của ngươi, bởi vì chúng nó làm cho ta nhớ đến tiện nữ hại mẫu thân ta bị ghẻ lạnh kia. Nếu ngươi không muốn để ta đùa giỡn tình nhân bé nhỏ của ngươi, vậy làm ta vui vẻ một chút, chính mình chọc mù đôi mắt ghê tởm này đi, ngươi cảm thấy thế nào? Hả?"

Chương 83

Vào lúc Carsen đang ở đây ngắm trúng cặp mắt của Lezar, trong đầu luân chuyển vô số ý tưởng ác độc thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng thông báo, nói các nơi lại phát sinh bạo loạn, hoàng cung Klappa đã sắp bị dân chúng vây công, yêu cầu bệ hạ Kelmis vẫn luôn trong trạng thái gần như thoái ẩn phải giải thích, những việc xảy ra gần đây có quan hệ với trùng tộc hay không.

Sau khi Carsen nghe được tin tức, sắc mặt trở nên âm trầm, liếc nhìn Lezar một cái, "Hừ, coi như ngươi gặp may, ánh mắt này ta trước giữ lại giúp ngươi." Nói xong, liền dẫn người đi khỏi phòng thẩm vấn, trước khi đi còn dặn dò để ý Thẩm Tu Vân, hắn sẽ nhanh chóng trở về.

Uy danh của Thẩm Tu Vân rất nhiều người đều đã nghe nói qua, vì để tránh cho hắn lại có cơ hội đào thoát, ngay sau khi Carsen đi khỏi, bọn thủ vệ liền trói xiềng xích điện từ khắp trên người hắn. Từ đầu tới cuối Thẩm Tu Vân đều không nói gì, mà những thủ vệ kia tựa hồ cũng quen với sự trầm mặc của hắn.

Lezar nhìn Thẩm Tu Vân, lúc này trong phòng đặc biệt giam Thẩm Tu Vân có camera xoay và máy nghe lén, nhất cử nhất động của bọn họ đều bị người khác nắm giữ, cho nên không thể nói thêm chuyện gì.

"Tu Vân." Lezar gọi tên Thẩm Tu Vân, trong ánh mắt tràn ngập tìm kiếm và nghi vấn.

Thẩm Tu Vân nâng mắt, ánh mắt thâm thuý nhìn Thất hoàng tử đang bị cầm tù, tựa hồ cũng đang suy đoán chuyện gì.

"Thương thế của ngươi..." Lezar khẽ nhíu mày.

Thẩm Tu Vân thản nhiên liếc mắt xuống nhìn vết thương trên chân, nói, "Vẫn chưa chết được."

Nếu không phải Lezar đã biết Thẩm Tu Vân từ kiếp trước, chỉ sợ lúc này còn cảm thấy hắn đang cậy mạnh chống đỡ. Nhưng y và Thẩm Tu Vân đời trước đã kết bạn, y biết Thẩm Tu Vân là người như thế nào, biết hắn đã trải qua những chuyện gì, cũng từng thấy thân thể phủ kín vết sẹo của hắn ở kiếp trước, so với những việc mà hắn đã từng trải qua, hai dao của Carsen kia quả thực không tính là gì. Nhưng Lezar không biết vì sao, đời trước nhìn thấy cũng chỉ là thổn thức cảm thán cho tình cảnh của hắn, đến đời này, thế nhưng lại làm cho y cảm thấy như thể chính mình bị tra tấn.

"Sao ngươi lại bị bắt đến chỗ này?" Lezar hỏi.

Thẩm Tu Vân kéo kéo khoé môi: "Tài nghệ không bằng người."

Lezar không nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt vẫn không dời khỏi người Thẩm Tu Vân.

Hai người trầm mặc một khắc, lúc này Thẩm Tu Vân lại hỏi: "Vì sao Thất điện hạ lại ở chỗ này?"

Lezar nhìn Thẩm Tu Vân, cũng chỉ nở nụ cười, nói: "Bị người ám toán."

Đây là toàn bộ câu chuyện ngắn ngủi của hai người trong phòng thẩm vấn, sau đó Thẩm Tu Vân nhắm mắt dưỡng thần. Lezar biết, chung quy Thẩm Tu Vân sẽ luôn nắm chặt bất cứ khoảng thời gian nào có thể nghỉ ngơi, dự trữ tinh lực khôi phụ năng lực cơ thể, để đến khi có cơ hội liền có thể một kích tất thắng.

Sau vài giờ, Carsen quay trở lại, càng hùng hổ hơn so với lúc rời đi, giận dữ đến không kềm được. Ánh mắt nhìn về phía Lezar cơ hồ chứa lưỡi đao, hận không thể lóc thịt y.

Nguyên lai, vừa rồi khi Carsen ra ngoài trấn áp đám đông vũ trang náo loạn tại quảng trường Klappa, kết quả nhìn thấy bạo dân bốn phía đều đang hô hào để Thất hoàng tử khôi phục quyền lợi chấp chính, quay trở về binh đoàn Sứ Mệnh, thế nhưng không có một âm thanh nào là ủng hộ hắn, không chỉ có vậy, hắn vừa xuất hiện, đã có người chửi rủa hắn, thậm chí còn có kẻ có gan nã súng laser về phía hắn! Nếu không phải nhờ hắn phản ứng nhanh, nói không chừng đã bị bắn nát đầu! Điều này làm cho Carsen vô cùng tức giận, dùng thủ đoạn tàn bạo trấn áp quần chúng náo loạn, bắn chết ngay lập tức hơn mười người, sau đó mang theo một thân sát ý quay về phòng thẩm vấn.

Mà lần này đi cùng với Carsen, còn có một vị quan quân cao cấp, từng là phân đội trưởng binh đoàn 25, hiện giờ lại được đề bạt làm đội trưởng, đại tá Vide.

"Vide, có phải ngươi nói, nếu để ngươi thượng omega kia, ngươi sẽ cam nguyện tiếp thu cải tạo gen không?" ánh mắt Carsen nhìn chằm chằm Lezar, trong khi vẫn đang nói chuyện với người bên cạnh.

"Điện hạ tôn kính, đúng là ta đã từng nói như vậy." Từ lúc quan quân kia bắt đầu tiến lên, cặp mắt hẹp tràn ngập sát ý đều không rời khỏi Thẩm Tu Vân, hắn liếm liếm môi đi đến bên cạnh Thẩm Tu Vân, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, hệt như hắn đang không mặc quần áo vậy.

Vide này cũng không phải ai xa lạ, chính là quan quân đến vây bắt Thẩm Tu Vân khi hắn trốn thoát khỏi căn cứ Mai Tả năm nào. Lúc đó Vide đã muốn động thủ với Thẩm Tu Vân, bắt hắn uống thuốc động dục, nhưng không ngờ lại bị Thẩm Tu Vân đánh một trận, thiếu chút nữa bị đánh đến nỗi cả đời cũng không thể đi đường được. Kết quả không chỉ Vide để người chạy, còn tổn thất một chiếc phi thuyền, từ đó về sau hắn liền trở thành trò cười trong quân, chịu sỉ nhục. Cho nên Vide đối với Thẩm Tu Vân vẫn luôn canh cánh trong lòng, thậm chí nhất định phải đặt người dưới thân, dấu hiệu hắn, chiếm hữu hắn, nhìn hắn quỳ gối dưới chân mình, sống không bằng chết.

"Tốt lắm, hôm nay ta để cho ngươi được như mong muốn, thế nào?" Carsen nói.

"Không phải tướng quân Phạm Tư Đức đã nói, chúng ta không thể đụng vào người này sao?"

Carsen ha hả cười nói : "Hắn chỉ không cho giết chết chơi đến tàn phế thôi, còn những chuyện khác, không sao cả."

Thẩm Tu Vân mở to mắt, nhìn Vide đứng trước mặt, thần sắc lạnh lùng, trong mắt hàn quang khiếp người.

Ánh mắt Vide nhíu lại, cởi dây lưng xuống, trực tiếp quất lên Thẩm Tu Vân, sau đó nắm tóc Thẩm Tu Vân kéo đầu hắn về phía trước, đến trước mặt hắn nói: "Tiểu mỹ nhân, chúng ta lại gặp, thật đúng là có duyên phận. Có điều, nếu ngươi còn dùng ánh mắt không làm người thích đó nhìn ta, ta sẽ bực."

Thẩm Tu Vân trào phúng mà nhếch môi, nhìn Vide như nhìn một người chết.

Vide tát lên mặt Thẩm Tu Vân một bạt tai, cảnh cáo: "Ta nói, không được dùng ánh mắt này nhìn ta, nghe không hiểu sao?"

"Vide! Không cần vội vã xuống tay như vậy." Carsen cười cười nhìn Lezar, "Đánh chó còn phải nhìn chủ, chúng ta tốt xấu cũng phải hỏi ý chủ nhân chứ."

Ánh mắt Lezar gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Tu Vân, lạnh giọng nói: "Carsen, ngươi sẽ hối hận vì mọi chuyện ngươi làm hôm nay."

"Phải không? Sao ta lại cảm thấy, đây là ngày vui vẻ nhất trong suốt hơn ba mươi năm qua của ta." Carsen nói xong quay đầu lại nhìn Vide.

Vide nở nụ cười gian xảo, từ từ tiến đến phía trước, thô bạo xé mở quần áo Thẩm Tu Vân. Âm thanh vải dệt bị xé bỏ tan thành từng mảnh càng thêm chói tai trong căn phòng tĩnh lặng. Thân thể omega trắng nõn cân xứng hấp dẫn lập tức phơi bày, đôi tay dơ bẩn của Vide vuốt ve tứ phía, ra tay vô cùng mạnh, nhiều chỗ đã nhanh chóng để lại từng vệt đỏ hồng, làm cho người xem cảm thấy ghê người lại cũng cảm thấy động lòng khó nhịn.

Lezar cắn răng, hai mắt bốc hoả nhìn Thẩm Tu Vân. Y cỡ nào hy vọng trong giây tiếp theo, Thẩm Tu Vân sẽ giống như trong truyền thuyết mà mọi người hay nói vậy, vào những lúc mọi người không thể nghĩ tới, tránh thoát gông cùm xiềng xích, làm cho kẻ cặn bã dám khinh nhờn hắn phải chịu giáo huấn. Nhưng Lezar thấy được sát ý phẫn nộ trong mắt Thẩm Tu Vân, lại không thấy hắn phản kích, hắn chỉ là nhắm mắt lại, hai tay vô lực bị cột vào thập tự giá, ngay cả sức lực giãy dụa cũng không có.

Chẳng lẽ hắn bị hạ dược?!

Trong lòng Lezar cả kinh. Trong mắt y, Thẩm Tu Vân vĩnh viễn là một thích khách xuất quỷ nhập thần không gì làm không được, không thể ám toán, mọi hành động đều có kế hoạch, cho dù rơi vào tình huống như thế nào cũng sẽ có hậu chiêu. Nhưng y cũng nhớ tới, người lợi hại hơn nữa cũng sẽ có lúc lật thuyền trong mương, nếu không, đời trước, người này sao lại có thể chết trong tay y? Mắt thấy Vide đã sờ soạng đến sau cổ Thẩm Tu Vân, bàn tay Thẩm Tu Vân chậm rãi nắm lại thành nắm đấm, Lezar bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đang điên cuồng cào xé chính mình! Mỗi một tế bào trong cơ thể đều kêu gào muốn hai kẻ trước mặt phải tan xương nát thịt!

"Carsen! Ngươi muốn làm thế nào! Nói!"

"A? Thật đệ rất nóng nảy sao?" Carsen nhướng mày, "Muốn ngươi làm thế nào, không phải vừa rồi đã nói sao? Ta muốn cặp mắt của ngươi..."

Đôi mắt Lezar tối sầm lại.

Carsen cười ha ha. "Ta chỉ đùa một chút thôi, Thất đệ." Nói xong, ra dấu bảo thuộc hạ lấy đến một bản văn kiện, đưa đến trước mặt Lezar: "Kỳ thật, ta cũng không muốn nhiều lắm, chỉ muốn ngươi ký tên lên văn kiện này."

Lezar nhìn đến văn kiện mà Carsen nói tới, là một văn bản từ bỏ quyền kế thừa vương vị, hơn nữa lý do cũng thật hiểm ác: huyết thống còn nhiều nghi vấn.

Một khi Lezar ký tên vào bản văn kiện này, không giống với những vị hoàng tử đã từ bỏ quyền thừa kế vương vị khác, với y mà nói, thừa nhận huyết thống có điểm đáng ngờ, không chỉ có nghĩa là vô duyên với ngôi vị hoàng đế, thậm chí có thể mất đi thân phận hoàng tử, bị giai cấp quý tộc triệt để xa lánh. Tới lúc đó, ngay cả một chút hy vọng y cũng sẽ không còn, bởi vì đảng phái sau lưng duy trì y cũng sẽ vì huyết thống của y mà vứt bỏ y. Mà Carsen và Phạm Tư Đức lại có thể càng không chỗ cố kỵ mà tra tấn y, thẩm vấn y, nghĩ cách moi thông tin mà chúng muốn từ miệng y.

Thấy Lezar trầm mặc, biểu tình của Carsen trầm xuống, "Xem ra, so với mỹ nhân, Thất đệ vẫn tương đối để ý ngôi vị hoàng đế nha, thôi được rồi, Vide, omega này liền cho ngươi, như vậy với Thất điện hạ mà nói người này cũng không tính là cái gì, cho dù ngươi dấu hiệu hắn trước mặt y, hẳn là cũng không sao cả..."

Lezar nhìn vẻ gian xảo tham lam như linh cẩu kia của Vide, thấy hắn dùng miệng lưỡi ghê tởm lưu luyến liếm hôn lên cổ Thẩm Tu Vân, ánh mắt y dần đỏ lên, trong lòng như cất chứa một dã thú hung mãnh giận dữ. Mà Thẩm Tu Vân vẫn hơi nhíu mày, nhắm chặt hai mắt, tỏ ra mặc kệ.

Lezar sốt ruột cực, tia hy vọng y vẫn ôm trong lòng, hy vọng Thẩm Tu Vân có thể phản kích vào khắc cuối cùng, đã không xảy ra, mắt y mở trừng trừng nhìn Vide chuẩn bị cắn lên sau cổ Thẩm Tu Vân, dấu hiệu hắn! Muốn lấy khí vị dơ bẩn kia xâm nhập vào cơ thể Thẩm Tu Vân!

"Carsen, ta đáp ứng ngươi, buông hắn ra!" Lezar trước khi kịp ý thức, đã vội la lên.

Thẩm Tu Vân mở to hai mắt, nhìn thấy Vide như độc xà đang kề sát vào mình, thế nhưng không chút nào phản ứng, hắn chỉ thẳng tắp mà nhìn Lezar, trong đôi mắt đen cảm xúc dâng lên mãnh liệt.

Carsen cảm thấy mỹ mãn mà nở nụ cười, phất tay, sai người truyền tống văn kiện kia vào trong phòng giam kính.

Lezar cầm bút lên, trước mắt y, là thiết bị ghi hình mà Carsen đã đặc biệt chuẩn bị, ánh đèn đỏ nhỏ loé lên, giờ khắc này, Lezar biết, y đang đối diện với toàn dân đế quốc, làm ra một chuyện mà y không có cơ hội hối cải. Một khi y thừa nhận chính mình không phải là huyết mạch của hoàng tộc Zethanon, cho dù y thoát ra khỏi căn phòng giam này, cho dù có một ngày cuộc chiến người và trùng thật sự bùng nổ, địa vị của y, quyền lợi của y, cùng với tài phú và danh vọng, toàn bộ cũng đã mất đi tính hợp pháp, từ nay về sau, tên của y sẽ không còn liên quan gì đến hoàng tử của đế quốc, kế hoạch mà y cực khổ gầy dựng suốt bao năm không còn cơ hội được thực hiện. Mất đi sự che chở của thân phận hoàng tử, những người trước mặt này sẽ đối xử với y thế nào, cũng không thể biết được.

Đời trước, vì mạng của mình, vì ngôi vị hoàng đế, vì quốc thổ, vì con dân, vì vô số cái được gọi là "đại cục", y không chút do dự lựa chọn hy sinh tính mạng Thẩm Tu Vân. Đời này, lựa chọn tương tự như vậy lại lặp lại trước mặt y, lợi thế của y, có lẽ là ngàn vạn sinh mệnh vô tội. Chỉ vì để cho omega này không bị dấu hiệu, liền phải mạo hiểm phá hỏng âm mưa bố cục cùng với nhân lực tài lực của nhiều người như vậy?

Tay Lezar nắm chặt bút, cúi đầu nhìn những chữ viết chói mắt trên văn kiện, nhíu mày thật sâu.

Đối với một omega mà nói, bị người dấu hiệu, liền có nghĩa là cả đời đều phải mang theo khí vị của người kia mà sống, bị một kẻ kinh tởm như vậy dấu hiệu, không lúc nào là không cảm thụ sự tồn tại của hắn trong người mình, đối với Thẩm Tu Vân mà nói, nhất định là một sự tra tấn không thể chịu nổi, một người như hắn vậy, căn bản không có khả năng sẽ sống tạm, là sẽ chết.

Nếu vậy, hy sinh lợi ích của một người vì lợi ích của nhiều người khác?

Thanh âm như vậy lại lần thứ hai xuất hiện trong đầu y, vang vọng bên tai.

Ngẩng đầu lên, ảnh ngược của chính mình trong cameras mơ hồ đạm bạc.

Trong nháy mắt Lezar bỗng nhiên cảm thấy, làm người hai kiếp, y tựa như chưa bao giờ thấy rõ chính mình.

Y luôn cảm thấy mình là người cầm cờ chơi cờ, có quyền quyết định tiến lùi đối với mỗi một quân cờ, kỳ thật sau khi nhận rõ mới phát hiện, y chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ, một quân cờ có thể tuỳ thời thay thế mà thôi.

Mỗi một thời đại đều không thiếu anh hùng, nhưng y lại xem mình là một người không thể thiếu. Không biết rằng, cho dù không có y, cũng sẽ có người khác, y căn bản không có tư cách đứng trên chính nghĩa và đạo đức, quyết định giữa lợi ích lớn và nhỏ, nên bỏ nên lấy.

Điều duy nhất có thể làm, chính là tuân theo ý muốn của chính mình.

Y nhớ rõ lúc mình trọng sinh trong đời này, trong lòng đã từng có một lời hứa: y muốn để hắn ở nơi mà mắt y có thể nhìn thấy, sống cuộc sống mà hắn mong muốn.

Lezar nhẹ nhàng nhắm đôi mắt.

"Hỡi các con dân đế quốc, ta, Lezar. Hôm nay, ta muốn công bố một tin tức với mọi người..."

Rốt cuộc, Lezar cũng liếc nhìn Thẩm Tu Vân một cái, chậm rãi nói với camera.

Cơ hồ đồng thời, các trang thông tin chính trị đều sôi nổi phát một đoạn video khiến cả nước chấn kinh, Thất hoàng tử đế quốc Lezar thế nhưng thừa nhận chính mình huyết thống không thuần tuý, công nhiên tuyên bố từ bỏ ngôi vị hoàng đế!

Báo chí truyền thông, các đài truyền hình đều đồng loạt đưa ra những lời bình luận về sự kiện lần này:

"Từ sớm đã có tin đồn, nói sinh mẫu của thất hoàng tử Lezar trước khi vào cung đã từng bị người khác dấu hiệu, hiện nay huyết thống của Thất hoàng tử bị nghi ngờ, bản thân Lezar lại tự mình ra mặt, thừa nhận huyết thống có điểm khả nghi, công khai từ bỏ quyền kế thừa ngôi vị hoàng đế..."

"Vào thời khắc bất an của toàn đế quốc này, hoàng thất lại một lần nữa tung ra tin tức giật gân, Thất hoàng tử Lezar vừa mới tuyên bố..."

"Vẫn luôn nhận được lòng kính yêu và tin tưởng của toàn dân, Thất hoàng tử Lezar, sáng sớm ngày hôm nay, thông qua video thông báo với toàn dân tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế ngôi vị..."

"Thất hoàng tử Lezar từ bỏ quyền thừa kế vương vị, cũng thừa nhận chính mình có thể không phải là huyết mạch của hoàng tộc Zethanon, đảng Hoà Bình trọng thương, hội nghị lâm thời tiến hành họp khẩn cấp..."

Trong nhất thời, những tin tức liên quan đến việc Thất hoàng tử Lezar từ bỏ quyền kế thừa vương vị làm lu mờ tin tức về trùng tộc đã ồn ào huyên náo hơn một tháng qua.

Phạm Tư Đức ngồi trong phòng chỉ huy, không nhanh không chậm lật xem những tin tức này, lộ ra nụ cười thoả mãn. Nhờ vào ý thức chung của trùng tộc, hắn biết những quan quân alpha bị đồng hoá đã chiếm một nửa quân đội, ý cười bên khoé môi thêm sâu, đi đến bên cửa sổ, chắp tay hành lễ với phương xa mờ mịt, nhẹ giọng nói: "Mẫu thân vĩ đại của trùng tộc chúng ta, những chiến sĩ của ngài đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta sẽ tẩy sạch biên giới của nhân loại dơ bẩn, sau đó phủ phục dưới chân ngài, thắng lợi và vinh quang vĩnh viễn thuộc về trùng tộc chúng ta, nhân loại thấp hèn, chỉ xứng để chúng ta dẫm nát dưới chân."

Trong phòng thẩm vấn bí mật của quân bộ đế quốc, Lezar vừa ký tên vào văn kiện xong, cũng đã phát biểu xong, ném bút qua một bên, nói với Carsen: "Được chưa?"

Carsen bĩu môi, tỏ vẻ đắc ý: "Chuyện này..."

Ánh mắt Lezar lạnh lùng, nói: "Nếu các người muốn hỏi chuyện ta, thì thả hắn, nếu không đừng mong nghe được thứ gì hữu ích từ chỗ ta."

"A? Thì ra thất điện hạ quả nhiên có bí mật cần chia sẻ với bọn ta?"

Đang lúc Carsen nheo lại mắt muốn nói điều gì, lúc này Phạm Tư Đức từ bên ngoài đi tới, nghe được Lezar nói như vậy, đôi mắt trắng quét qua Thẩm Tu Vân một cái, sau đó chuyển sang Carsen, nói: "Điện hạ, nếu ngài đã đạt thành hiệp nghị với Thất hoàng tử, vẫn không nên đổi ý thì hay hơn, nếu không về sau truyền ra ngoài lại ảnh hưởng đến uy tín của ngài."

Carsen cười nhạo, "Nếu ta không muốn, lại có thể như thế nào?"

Phạm Tư Đức lạnh lùng liếc nhìn Carsen một cái.

Carsen còn chưa nói xong, đồng tử đột nhiên tán tán, tựa như đột nhiên mất tâm trí, không tiếp tục nói nữa.

Phạm Tư Đức sai người mang Thẩm Tu Vân đi.

Ánh mắt Lezar vô tình quét qua một trong những thủ vệ áp giải Thẩm Tu Vân.

Ánh mắt Thẩm Tu Vân cuối cùng cũng bắt gặp ánh mắt Lezar, nhưng, lúc này, hắn tuyệt không nghĩ đến, đây sẽ là lần cuối cùng hắn xuất hiện trong tầm nhìn của y, lần cuối cùng nhìn thấy đôi mắt quen thuộc thâm thuý tối tăm kia.

Thủ vệ mang Thẩm Tu Vân rời đi, Lezar vẫn luôn nhìn theo sau lưng bọn họ, cho đến khi bóng hình Thẩm Tu Vân biến mất sau cánh cửa hợp kim nặng nề, nhìn không tới nữa, mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.

"Như vậy, Thất điện hạ, hiện giờ ngài có thể cho bọn ta biết, rốt cuộc là ngài có bí mật gì muốn chia sẻ vậy?" Phạm Tư Đức hỏi.

Lezar liếc nhìn Phạm Tư Đức, trầm mặc thật lâu, cho đến khi Phạm Tư Đức gần mất kiên nhẫn, mới gợi lên khoé môi, cười nói: "Bí mật của ta? Ngươi lại đây, ta nói cho ngươi."

Phạm Tư Đức đến gần một chút, hai tay Lezar chống lên tường kính, nhìn xuống Phạm Tư Đức, ánh mắt mang theo khinh thường cùng căm hận, thấp giọng nói: "Ta muốn nói là, đám trùng các ngươi, vĩnh viễn chỉ xứng làm sinh vật cấp thấp, sống trong bùn đất không thể thấy ánh sáng, muốn dùng thủ đoạn ti tiện như vậy để tiêu diệt nhân loại? Ha ha, vọng tưởng!"

Đôi mắt trắng của Phạm Tư Đức chuyển động, trừng Lezar, vẻ mặt âm hiểm, sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên cười lên khanh khách, lộ ra biểu tình dữ tợn, búng tay một cái.

Trong phòng giam đột nhiên xuất hiện xiềng xích bằng sóng điện từ trói chặt lấy Lezar, một mũi khoan laser xuất hiện bên cạnh, vươn đến bên mặt Lezar dừng lại vài giây, sau đó đột nhiên duỗi ra phía trước, ánh sáng xanh chói loá toát ra từ đầu mũi khoan, trực tiếp bắn vào mắt Lezar!

Tia laser nhanh chóng đốt hỏng dây thần kinh đáy mắt, cho dù với nền khoa học kỹ thuật phát triển như tinh tế đế quốc, loại thương tổn như vậy cũng không thể chữa khỏi được.

Lezar đau đớn la lên thảm thiết, muốn giãy dụa, nhưng toàn thân đều đã bị trói chặt, không thể động đậy.

Một thủ vệ đứng trong một góp phòng kín đáo, hơi hơi động, giây tiếp theo đã bị Lezar như vô tình lia mắt qua kìm lại.

Động tác nhỏ như vậy, không một ai chú ý tới.

Lezar đau nhức mà há miệng thở dốc, một con mắt đã mù triệt để, mồ hôi chảy trên trán, mà mũi khoan laser vừa lấy mất một con mắt của y lai thay đổi phương hướng, di chuyển về phía con mắt bên cạnh.

"Lezar điện hạ, kiên nhẫn của ta kỳ thật cũng có hạn, không nên chạm đến cực hạn của ta nữa, được không? Ta hỏi thêm một lần, máu của ngươi rốt cuộc có cái gì đặc biệt, vì sao thể sống sơ cấp không thể tồn tại trong cơ thể của ngươi?"

Đôi môi Lezar bị cắn đến chảy máu, nói với Carsen: "Ta làm sao biết? Không phải đã nói với các ngươi rồi sao? Ta không biết."

"Vậy ngươi vừa mới nói, có chuyện muốn nói với bọn ta, là chuyện gì?"

Lezar tươi cười trào phúng: "Phạm Tư Đức, nhân loại biết nói dối, đây là lý do vì sao, bọn ta là sinh vật cấp cao, mà các ngươi không phải. Lời như vậy cũng tin, khó trách các ngươi vĩnh viễn chỉ xứng làm vật kí sinh trong cơ thể nhân loại, khiến người ta buồn nôn."

"Ngươi càn rỡ như vậy, không sợ ta lại sẽ mời vị bằng hữu kia đến, để cho hắn bị đùa bỡn trước mặt của ngươi?"

Trong mắt Lezar mang theo khinh miệt: "Bằng hữu? Thẩm Tu Vân sao? Nếu đã ra khỏi cánh cửa này, các ngươi cảm thấy, còn có bản lĩnh bắt hắn trở về một lần nữa sao?"

Thần sắc Phạm Tư Đức biến đổi, lập tức phân phó người đi xem xét phòng giam của Thẩm Tu Vân. Sau đó quay đầu hung hăn trừng Lezar, mũi khoan laser lại một lần nữa tìm kiếm đến con mắt còn lại của y, bắn ra tia laser, đốt huỷ.

Song lần này Lezar lại không kêu thảm thiết, mà cắn chặt răng, câu lên khoé môi, giữ gìn tôn nghiêm của một hoàng tử.

Người được phái đi xem xét trở về bẩm báo, thì thầm vài câu bên tai Phạm Tư Đức, sau khi nghe xong, hắn nhoẻn miệng cười, đi đến trước mặt Lezar, nhẹ giọng cười nói: "Xem ra, Thất điện hạ vẫn đánh giá cao vị bằng hữu kia của ngài rồi, hắn hiện giờ vẫn thành thành thật thật bị nhốt trong phòng giam, còn muốn trông thấy hắn không?"

Thân thể Lezar cứng đờ, cho dù đôi mắt đã không thể mở ra, nhưng vẫn không che dấu được thần sắc không thể tin của y.

Chuyện này sao có thể?!

Y rõ ràng đã bố trí thủ hạ...

Mấy ngày liền không ăn không uống, tra tấn tra tấn, hơn nữa lúc này cấp hoả công tâm, làm tâm Lezar chịu đả kích lớn, hôn mê bất tỉnh.

Phạm Tư Đức lạnh lùng nhìn Lezar, quay đầu hướng về Carsen đang có chút thẫn thờ, nói: "Sao, ngươi muốn ánh mắt y, ta tặng ngươi." Sau đó không tiếng động dạo bước ly khai.

Xiềng xích điện từ trên người Lezar được giải khai, y té mạnh trên mặt đất giữa phòng giam bằng kính, vô tri vô giác.

Y muốn hắn ở nơi mà mắt y có thể nhìn đến, sống cuộc sống mà hắn muốn.

Lời hứa này xem ra đã chẳng còn cách nào thực hiện.

Bởi vì, đôi mắt y, cuối cùng đã không còn nhìn thấy gì nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp