Chân Chân và ông chú cuối cùng đã tu thành chính quả, đương nhiên là vẫn
thiếu một lễ cưới. Chân Chân - trước giờ đều nhát gan bảo thủ cuối cùng
đã chịu dẫn ông chú về nhà, ông chú đã được thỏa ước nguyện. Nhìn Chân
Chân vui sướng, tôi bỗng cảm thấy kết quả có lẽ là quan trọng hơn quá
trình thật.
“Hai người tới bao giờ thì có tiến triển mang tính
thực chất vậy”, Chân Chân - người đứng ngoài luôn sốt sắng hơn người
trong cuộc là tôi.
“Tôi cũng muốn tiến triển lắm chứ, nhưng cậu
ta có vẻ bận rộn lắm, cô xem dạo này không tới chỗ chúng ta báo cáo có
mặt nữa rồi.”
Thời gian này, mọi thứ biến đổi xoành xoạch. Mẹ của trai đẹp đã đi nước ngoài, nói là đi điều dưỡng. Tôi lại nghĩ bà ta đi
tìm quân cứu viện. Bất kể người khác như thế nào, hiện tại tôi gặp trai
đẹp không dễ hơn gặp thủ tướng bao nhiêu. Chuyện gặp thủ tướng tôi có
thể làm được từ máy tính, còn chuyện gặp trai đẹp thì không đơn giản như vậy.
Tôi đã hỏi nhiều lần rằng cậu ta đang bận gì, nhưng cậu ta
không chịu nói. Nói thật lòng, tôi đã không còn là cô bé, ngày ngày hỏi
bạn trai đi đâu, gặp ai nữa. Ngày ngày đi làm rõ hành tung của một người đối với tôi mà nói quá hao tổn tinh lực, hơn nữa thời gian lại quá quý
giá. Chi bằng cứ để tùy cậu ta đi.
“Em không nhớ tôi”, tin nhắn của cậu ta luôn thẳng thắn như vậy.
“Tôi nhớ cậu thì phải bày tỏ thế nào?”, tôi cười khổ.
“Em không hỏi tôi ở đâu, bận gì. Không chủ động gọi điện thoại cho tôi”, bắt đầu màn làm nũng...
“Được đấy, tôi một ngày hai tư giờ đồng hồ bảo vệ cậu được không?”, tin nhắn
tới đây là kết thúc, tôi không nhận được tin nào khác, câu chuyện của
hai chúng tôi không có gì thay đổi.
Ai nói cho cậu biết rằng mỗi
ngày tôi bắt buộc phải đợi điện thoại và tin nhắn của cậu, mỗi ngày phải dựa vào việc nhận được tin nhắn của cậu mới có thể an tâm chìm vào giấc ngủ. Ba mươi ba năm trước cậu chưa xuất hiện, tôi vẫn ăn ngủ bình
thường, ba mươi ba năm sau cậu xuất hiện, tôi chẳng phải vẫn ăn ngủ bình thường hay sao?
Sắp đến lễ Giáng sinh, để thưởng cho nhân viên
của công ty đã luôn cùng nỗ lực với tôi, toàn thể công ty được nghỉ để
đón mừng lễ Giáng sinh.
“Chị lấy danh nghĩa của công ty để cho
mình hưởng thụ chứ gì?”, Chân Chân nói đúng, cho mọi người kì nghỉ thực
ra là để thưởng cho chính tôi nữa.
“Đoán đúng rồi, cô lại một lần nữa trả lời đúng rồi. Tôi đã đặt vé máy bay đi Maldives, ung dung tự
tại thôi. Cuộc sống này có bao điều tốt đẹp như thế, tại sao tôi cứ phải lãng phí vào chuyện tình cảm? Từ khi quen trai đẹp tới nay đã gần một
năm, tôi bỗng phát hiện mình luôn bận rộn, bận rộn đẩy cậu ta ra xa, bận rộn tiếp quản công ty, bận rộn tiếp nhận cậu ta, bận rộn chống chọi với mẹ cậu ta, tôi quá bạc đãi bản thân mình”.
“Hi, tôi phải đi nghỉ đây, cậu có hứng thú không? Vì tâm tình tôi đang tốt, nên sẽ chi tiền
vé máy bay khứ hồi”, tôi mở khung chát ra nhắn với trai đẹp.
“Ừm, gần đây bận rộn quá, quả thực là tôi không đi được. Em đi chơi một mình vui vẻ nhé, còn nữa, nhớ đeo chiếc nhẫn mà tôi tặng đi, đừng để người
khác mơ tưởng hão huyền tới em”, trai đẹp đáp vội vàng, sau đó QQ hiển
thị về trạng thái bận rộn.
“Mơ tưởng hão huyền cái đầu cậu ấy,
nhẫn của cậu tôi đã cho chó ăn từ lâu rồi. Tạm biệt, không tiễn”, cơn
giận điên cuồng bỗng sôi lên sùng sục, một tháng rưỡi, chúng tôi chị gặp nhau có một lần. Lần này tôi một mình ra nước ngoài, không ngờ không
một câu hỏi han. Đây là người yêu sao? Người xa lạ thì có.
“Đây
là tin nhắn trả lời tự động, chủ nhân không có mặt, bạn có thể lựa chọn
im lặng hoặc là gọi điện thoại trực tiếp, trả lời tôi là câu trả lời tự
động của máy tính.
Trên đường đi tới sân bay, tôi đã lấy lại vẻ cô đơn. Nhìn dòng xe bên ngoài cửa sổ, tôi bỗng có cảm giác ly biệt.
Trên máy bay, tôi luôn mong chờ cậu ta xuất hiện, tôi luôn cho rằng cậu
thông minh, cậu có thể là học trò của tôi, tôi có thể buông bỏ mọi công
việc vì cậu, lẽ nào cậu không thể buông bỏ vì tôi sao?
Máy bay
cất cánh đúng giờ, khi máy bay cất cánh, tôi xác định cậu ta đã không có khả năng đuổi theo, vị trí ngồi bên cạnh tôi trống rỗng, thực ra tôi đã đặt vé máy bay hai người, cậu biết không?
Là thất vọng sao? Có
lẽ vậy, hoặc có lẽ là tôi nhìn quá thoáng, thả dây diều quá dài, cậu ta
đã lệch ra khỏi khoảng trời của tôi?
Cảnh sắc ở Maldives đẹp
không đâu sánh bằng, người đẹp bên bờ biển cũng đẹp tới độ không có đối
thủ, thân hình của trai đẹp cũng đẹp vô biên, có điều tôi không có lí do để vui vẻ. Tôi kéo hướng dẫn viên du lịch bản địa vào chụp ảnh chung,
tôi và bọn nhỏ nô đùa bên bờ biển. Thế nhưng, trên gương mặt tôi lại
không có nụ cười. Năm ngày, không một lời hỏi han, không có bất cứ tin
tức gì, thậm chí là không có lấy một cuộc điện thoại của mẫu hậu.
Tôi nhắn cho Chân Chân: “Có lẽ tôi hối hận rồi”.
Chân Chân đáp: “Dịch vụ sau mua có thể không được tốt lắm, chuyện trả lại
hàng không được hay lắm đâu hay là chị cứ xem phải tu vá thế nào đi”.
Tình yêu quá dễ vỡ, tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ, nhưng vẫn bị nó làm cho đau lòng.
Tôi giả vờ vui vẻ gửi ảnh chụp chung của mình và hướng dẫn viên du lịch cho mẫu hậu: “Mẫu thân à, con đã quyết định cưới vội ở bên này rồi, mẹ có
ngại khi có một người con rể ngoại quốc không?”.
Mẫu hậu trả lời: “Cô có ngại biến thành người què từ đây không? Nếu ngại, mời mau trở về”.
Tôi lại một lần nữa nghi ngờ mối quan hệ huyết thống của chúng tôi, mẹ
không biết giúp con gửi tấm hình này cho ai đó sao? Con gái mẹ đang ở
bên này đau vì tình, làm màu làm vẻ cơ, mẹ không nhìn ra sao.
Tôi đang định gọi điện thoại cho mẫu hậu, làm nũng với bà, thì điện thoại
bỗng rung lên: “Mau quay về, Tiểu Thần bệnh nặng!”, số điện thoại lạ,
tin nhắn lạ. Tiểu Thần bệnh nặng? Đây là tin nhắn giả mạo sao? Hay là có vấn đề gì đó thật? Khoảng thời gian này không gặp tôi, lẽ rào là bị ốm
thật?
Tính chân thực của tin nhắn tôi đã không còn lòng dạ nào mà kiểm chứng nữa, tôi chỉ muốn về nước, cho dù chỉ là xác nhận thôi, còn
hơn ở nơi đất khách quê người lo âu và suy nghĩ.
Khi chuyển máy
bay ở Thượng Hải, tôi đã quyết định bỏ vé máy bay để ngồi tàu cao tốc về Bắc Kinh. Chí ít thì ở trên tàu cao tốc tôi có thể gọi điện thoại, có
thể nhận được tin nhắn.
“Công chúa nhà mẹ về rồi, hãy đón con ở
trạm nam, mẫu hậu à, gần đây có tin gì về Tiểu Thần không?”, tôi giả vờ
điềm nhiên gọi điện thoại cho mẫu hậu.
“Cô dẫn anh chàng ngoại
quốc về cho tôi rồi sao? Cô còn mặt mũi hỏi Tiểu Thần? Tiểu Thần khỏe
lắm. Đi đón thì cô đừng có mơ, cuốc bộ về đi”, Tiểu Thần khỏe lắm, vậy
tin nhắn kia từ đâu tới? Tôi bắt đầu hối hận về sự kích động của mình,
cậu ta mà ốm, thì phải có dấu hiệu chứ? Trò đùa tai quái của ai vậy?
“Chân Chân, cô có nghe nói thấy trai đẹp làm sao không? Sao tôi lại nhận được một tin nhắn nói cậu ta bệnh nặng nhỉ, là giả à?”
Chân Chân chậc chậc ở đầu dây bên kia điện thoại, “Gần đây không có tin gì
của cậu ta cả. Hay là em giúp chị nghe ngóng nhé? Chị về rồi à? Quả
nhiên là chị yêu cậu ta, chỉ một dòng tin nhắn đã khiến chị kết thúc kì
nghỉ sớm hơn dự định?”.
“Đừng múa mép nữa, cô hỏi giúp tôi đi,
khoảng ba giờ chiều là tôi tới trạm nam”, không có tin gì thì là tin tốt đúng không? Tôi lại phạm phải sai lầm trước kia, hiểu quá ít về cuộc
sống của cậu ta. Trước kia, cho dù hỏi số điện thoại phòng làm việc của
cậu ta cũng được, ít ra thì tôi còn biết đi đâu tìm.
Thời gian cứ trôi, vẫn không có tin tức gì, tôi lo lắng bất an, nhưng không biết phải làm sao.
Khi tàu hỏa tới Thiên Tân, cuối cùng Chân Chân đã gọi điện thoại tới, “Chị
à, chị mau về đi, hình như cậu ta đã được đưa tới viện điều dưỡng, em đã gọi xe tới đón chị rồi, chị nhìn thấy bảng tên của chị thì đi theo anh
ta. Em đi tới bên đó trước, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chị đừng
sốt sắng, em vẫn chưa xác định được tình hình thế nào, cứ phải gặp mặt
rồi nói sau”, tôi mơ hồ nghe thấy giọng nói của ông chú, “Đi mau thôi,
bên kia khá xa”.
Nước mắt tôi bỗng trào ra, sao lại như thế này?
Khoảng cách giữa mất và được gần như vậy sao? Chỉ có điều tôi còn chưa
đạt được, thi đã mất đi. Lẽ nào lại giống như trước kia?
Cuối
cùng thì tàu đã vào trạm. Giữa dòng người vội vã lướt qua, tôi lảo đảo
tìm người tới đón mình. Tôi hận nhà ga quá nhiều người, tôi hận bản thân chạy quá chậm, tôi hận hồi đón nhận cậu ta tại sao không thể ở bên nhau nghiêm túc. Tôi không ngừng nói xin lỗi với người đụng phải, không
ngừng bị người ta mắng chửi.
Tôi luôn bảo mình phải bình tĩnh, nhưng ai có thể nói cho tôi biết tôi phải bình tĩnh thế nào.
Ở phía xa xa, tôi đã nhìn thấy tên của mình, tôi bố nhào tới túm lấy người ta xông ra ngoài.
Vẫn chưa tới giờ cao điểm tan tầm, nhưng đường phố Bắc Kinh đã bắt đầu đông đúc. Tắc đường khiến tôi nghẹt thở. Người trước giờ chưa từng say xe là tôi đã nôn ọe tới mức thất điên bát đảo, người lái xe luôn an ủi tôi:
“Cô à, cô đừng vội, cô uống chút nước đi”.
Tôi chỉ lắc đầu, tôi không muốn uống gì cả, chỉ cảm thấy tức ngực.
Người đón tôi là Chân Chân thuê, tàu xế chỉ phụ trách đưa tôi tới vị trí, tôi không mới được tên gì từ miệng anh ta, điều này càng khiến tôi suốt
ruột.
Xảy ra chuyện lớn như thế này mà mẫu hậu không biết? Tôi thử gọi điện thoại cho mẫu hậu, nhưng không thể kết nối.
Điện thoại của Chân Chân từ lúc tôi xuống xe là không thể gọi được. Tôi
không tìm được chỗ nào để phát tiết, cảm thấy cả thế giới này đều bỏ
mình mà đi. Lí trí khiến tôi trấn tĩnh lại, tôi không thể để tài xế đưa
tôi đến bệnh viện trước được. Rốt cuộc là cậu làm sao vậy, ai có thể nói cho tôi biết?
Khi trời dần tối, cuối cùng xe đã dừng ở một làng du lịch trong sơn cốc vùng ngoại ô.
Làng du lịch, hay là viện chăm sóc lúc lâm chung? Tôi không phân biệt được,
có điều tôi biết, cậu ta ở đây, và tôi cũng đã tới nơi này.
Dưới
ánh đèn mờ nhạt, mẫu hậu và Chân Chân đứng ở đây, mẫu hậu cứ lau mắt
mãi, Chân Chân cũng không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi kéo họ, tôi
bỗng trở nên bình tĩnh, “Mọi người nói cho con biết đi, con có thể chấp
nhận, cậu ta đang ở đâu?”.
Mẫu hậu vừa muốn mở miệng, thì Chân
Chân kéo bà, cất giọng thâm trầm: “Cậu ta ở đây”, tôi thuận theo ngón
tay của cô nàng, nhìn quanh bốn phía.
Lúc này, bốn phía bỗng bừng sáng, trên thảm cỏ bên cạnh có đóng lửa bùng sáng.
“Cậu ta ở kia!”, Chân Chân kéo tôi, chỉ về phía cao, nhưng cảm xúc của cô nàng lại trở nên hưng phấn.
Cậu ta ở kia, khỏe mạnh đứng ở đó, cậu ta đợi tôi bước qua, hoặc là bị người túm qua?
“Con không cảm động sao? Khi cha con cầu hôn không như vậy đâu”, mẫu hậu nhéo tôi một cái, một tay vẫn đang lau mắt.
Cầu hôn, bệnh tim của tôi đã phát tác rồi biết không? Tôi vừa muốn khóc một trận thật to, thì bỗng trước mắt tối sầm.
Bạn thử một đêm không ngủ, tinh thần căng thẳng cao độ, cả đường say xe năm tiếng đồng hồ mà xem! Ai nghĩ ra chủ ý này vậy, tôi ngất cho cậu xem đã là không phụ lòng cậu rồi, nếu như tỉnh táo thì tôi phải lấy gạch đập
chết cậu.
Khi mở mắt ra, căn phòng đã tràn ngập nắng. Tôi nhúc
nhích người, phát hiện đầu giường có một cái đầu - trai đẹp nằm bò ra
đầu giường tôi ngủ. Tôi vung cái tát qua, “Cậu còn dám ngủ, bà đây suýt
chút nữa thì chết từ đường về nước rồi”.
“Là em nói tôi không
lãng mạn, tôi làm như thế không phải là muốn mang đến cho em niềm vui
bất ngờ sao? Liên hợp nhau người như vậy để gạt em, tôi có dễ dàng đâu
chứ?”, hiển nhiên là trai đẹp đã bị dọa sợ phản ứng khá nhanh nhạy.
“Cậu còn trưng ra bộ mặt ấm ức nữa, sau này tôi thử làm như thế, cậu xem cậu sẽ thế nào nhé”, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, “Bất ngờ thì nhận được
rồi, niềm vui từ đâu tới? Nói đi, bỏ ra bao nhiêu tiền bạc, điện thoại
là tôi mua cho cậu, trả lại tiền điện thoại đây”, phụ nữ chính là như
vậy, khi đàn ông biến thành của mình rồi, một đồng cũng không nỡ tiêu.
Hơn nữa, chuyện nào ra chuyện ấy, muốn dùng công lao để che đậy sai lầm
của cậu ư, mắt tôi vẫn chưa mờ đâu.
“Tôi không có tiền, tiền là
đồ đâu cáng, tiêu hết chúng ta lại kiếm. Còn nữa, những ngày này ngoại
trừ bận rộn với chuyện này ra, thì tôi còn từ chức ở công ty của mẹ tôi
nữa, vẫn đang trong tình trạng bàn giao công việc, giờ phải đợi em nuôi
rồi, em có chê bai tôi không?”, trai đẹp cố làm ra vẻ lo sợ, bất an.
“Phá gia chi tử, bổn cô nương vẫn muốn được cậu nuôi hơn”, tôi khẽ vỗ cậu ta. Chỉ cần cậu ta ở bên tôi, tôi đã yên tâm rồi.
Để mất luôn dễ hơn nhận được, điều tôi sợ đã không đến, điều này đã đủ dập tắt mọi lửa giận trong tôi. May mà, cậu ở đây, may mà chúng ta đều ở
đây, quả thực đã đủ rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT