Tôi đặt bút viết cuốn sách này trong một dịp tình cờ, không biết tại sao
vào một thời điểm nào đó, tôi luôn cảm động trước những điều nhỏ nhặt.
Ví như, khi anh chìm vào giấc ngủ say, còn tôi lại vừa choàng tỉnh giấc, giữa cơn mê man mà anh vẫn không quên kéo chăn cho tôi; ví như, khi ăn
cơm, anh ấy sẽ gắp thức ăn cho tôi trước theo thói quen. Những cảm động
và ấm áp lạ lùng này luôn khiến tôi kìm lòng chẳng đặng mà nở nụ cười.
Hay như triệu chứng trung niên phát tác là vô phương cứu chữa. Nhưng vì
anh, hoặc giả vì những ấm áp mà anh trao, tôi đã quyết định đặt bút viết một cuốn sách. Đương nhiên rồi, cuốn sách này không phải là hồi ức đong đầy ấm áp, cũng không phải là những vụn vặt của cuộc sống đời thường,
mà nó là thứ được gọi bằng cái tên “Hạnh phúc”. Thứ hạnh phúc này có thể sẽ không đến quá sớm hay quá muộn, mà đến vừa đúng lúc. Tình yêu đơn
giản, câu chuyện giản đơn, có lẽ bạn sẽ mang theo nụ cười, hoặc giả là
những giọt nước mắt. Nội tâm của mỗi con người đều có mặt yếu đuối, có
điều mọi người đều thích cất giấu tận nơi sâu thẳm đáy lòng mà thôi. Vết thương, rồi sẽ có một ngày đóng vảy, nhưng vết sẹo thì mãi luôn in hằn ở đó. Chỉ là, không có vết thương thì sao có được sự kiên cường? Thế giới mà chúng ta đang sống có tình yêu hiện hữu. Tình yêu của thế giới, ở
ngay bên cạnh bạn, chỉ cần bạn bước chậm lại, là có thể chạm tới. Tình
yêu là một thứ tươi đẹp có lẽ mỗi người đều từng bị tổn thương, nhưng
vết thương là thứ có tính thời hiệu nhất, và chúng ta lại càng giỏi
trong việc ghi nhớ hạnh phúc, lãng quên tổn thương, chẳng phải sao? Tôi
tin rằng, mỗi người chúng ta đều từng được tận hưởng sự tươi đẹp của
tình yêu dù cho cuối cùng có đến được với nhau, tạo dựng mái ấm hay
không. Đôi khi, có được tươi đẹp trong một khoảnh khắc là đủ. Người
thích hợp với bạn nhất, có thể dìu bước bạn tới cuối cuộc đời, rồi có
một ngày sẽ xuất hiện, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Khi đặt bút viết
cuốn sách này, tôi đã định trước nó sẽ là một món quà. Tôi sẽ dành tặng
nó cho người mà mười năm trước yêu tôi và mãi luôn yêu tôi kia vào buổi
hôn lễ:
Người đàn ông đã cùng tôi trải qua những khốn đốn khó
khăn, tranh cãi, làm lành, chia tay, tái hợp. Anh của mười năm trước,
quả đúng là một chàng trai trẻ đẹp. Mười năm sau, sau khi hại anh trở
thành ông chú mập, cuối cùng tôi đã thành công lấy được sổ đăng kí kết
hôn. Thực ra, tôi lớn hơn chú mập... rất nhiều tuổi, nhưng tôi là một
đứa trẻ mãi chẳng chịu lớn, thậm chí là cố tình né tránh sự tồn tại của
tháng năm. Nhiều khi, là chúng tôi cùng đều bước nhau trưởng thành.
Vào ngày hôm nay, khi tôi không muốn già đi, bất chợt tôi phát hiện ra
rằng, trong mười năm anh vì tôi này, tóc anh đã bạc đi nhiều. Thảng
hoặc, nhìn những nếp nhăn nơi khóe mắt và những sợi bạc điểm nơi mái đầu anh, trong tôi bỗng nảy sinh cảm giác tội lỗi. Để đến được với nhau,
chúng tôi đã phải trải qua biết bao khó khăn, khoảng cách thành thị và
nông thôn, khoảng cách tuổi tác, sự cấm cản của gia đình... Thế nhưng
mười năm chần chừ, kiên định, và quyết không xa rời, đã cho chúng tôi
lòng tin sẽ bên nhau tới già. Cảm ơn chú mập đã luôn và sẽ mãi dìu bước
tôi bước về phía trước.
Tôi viết khá nhiều thứ vụn vặt, chỉ có
một mục đích duy nhất, ấy chính là muốn khoe niềm hạnh phúc bé nhỏ của
tôi. Tôi tin vào sự tồn tại của tình yêu, và cả sự cảm kích nữa. Cảm ơn
những khó khăn trong suốt những năm qua, cảm ơn những ai đã mang tới khổ đau và niềm vui cho chúng tôi trong suốt những năm qua, cảm ơn cả lòng
tin khiến chúng tôi chưa từng thay lòng đổi dạ dù thế nào đi chăng nữa.
Yêu không phải là dữ dội, cũng chẳng phải là ầm ĩ, mà chỉ đơn giản là “ở bên nhau”; ở bên nhau không cần nhân tố bên ngoài hay vật chất, mà chỉ
có một lí do đơn thuần - lòng bao dung.
Cuối cùng, xin trân trọng cảm ơn hiệu trưởng Đàm, trong mỗi đêm tối gõ chữ, bài ca của hiệu
trưởng luôn theo sát tôi. Trải qua biết bao năm tháng và sự ràng buộc
như thế, cuối cùng đã cho chúng tôi sự an ổn. Tôi luôn biết rằng, điều
mà tôi khao khát chỉ là thứ hạnh phúc bền chặt.
Chương 1
Đi Săn Trai Thôi
Khi viết những dòng trên, đương nhiên là tôi vẫn còn lẻ bóng một mình.
Thực ra, tôi không nóng lòng muốn lấy chồng, tôi cảm thấy ở một mình thật
tuyệt, thích làm gì thì làm, dù rằng không có người ở bên, nhưng chí ít
thì tôi vẫn có hồi ức. Hơn nữa, tôi tận hưởng thời khắc một mình xách
túi ra đi (dù tôi chưa từng đi lần nào, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng tới sự tưởng tượng của riêng tôi). Tôi ở trong trạng thái “một người ăn no cả nhà chẳng đói”, thế nhưng cả nhà không chỉ có riêng mình tôi,
hình như phụ hoàng và mẫu hậu đã phát giác ra được âm mưu không định lấy chồng của tôi thì phải. Họ bắt đầu hận tôi không lấy chồng, trích
nguyên văn lời của mẫu hậu là: “Với cái tuổi hiện giờ của cô, hoàn toàn
có khả năng tung tăng ngoài đường gây tai vạ cho người khác chứ không
phải là ở nhà phá hoại tôi và cha cô”. Chao ôi, những lời nói ấy sao mà
tàn nhẫn thế, chúng đã làm tổn thương sâu sắc con tim yếu mềm của tôi.
Những điều này thực chẳng tính là gì, điều khiến tôi tổn thương nhất chính là tôi đã có một phát hiện mới: Rằng địa vị của tôi từ cô công chúa thuở
ban đầu, trải qua ba mươi năm xâm nhập và tiến công, thuận lợi biến
thành cây đinh mọc trong mắt phụ hoàng và mẫu hậu. Bạn bảo tôi phải làm
sao để chịu đựng nổi đả kích này? Tôi thường than thở rằng thời gian
chẳng chịu chờ đợi một ai, nhưng chỉ một câu nói của mẫu hậu đã hủy diệt tôi không thương tiếc: “Thời gian không chờ đợi tôi, nhưng tôi vẫn còn
muốn níu kéo thời gian để tận hưởng thế giới hai người của chúng tôi
cơ”. Tôi đã nhìn ra rồi, đối với mẫu hậu của tôi, khi thế giới của hai
người tiến hóa thành một nhà ba người, thì ban đầu là niềm hạnh phúc lớn lao, thế nhưng chuyện hạnh phúc nhất trần đời chẳng qua là từ một nhà
ba người lại được quay trở về thế giới của hai người.
Hôm qua trở về nhà, trên cửa phòng ngủ của tôi có dán một tờ giấy, không phải là
hóa đơn giục nộp tiền điện nước, hay giấy giục nộp tiền thuê phòng. Trên đó chỉ có một câu hỏi với hai phương án lựa chọn, “Lấy chồng và tự sát, xin lựa chọn một trong hai”.
Cho tới giờ phút này, tôi vẫn không có gan điền đáp án... Nói thực lòng, không phải là tôi không hăng hái
tranh giành, mà là thế giới biến hóa quá nhanh, chẳng phải là tôi đây
vẫn chưa hiểu lẽ đời hay sao? Nếu đổi lại là bạn, bạn có dám chọn không?
Buổi tối, để chứng minh rằng mình không đuổi tận giết tuyệt, mẫu hậu đã kiên nhẫn, nghiêm túc chỉ vẽ cho tôi vài con đường sáng.
“Con có thể yêu đương trên mạng, ví dụ xem mặt, trực tiếp hơn là con có thể
lắc điện thoại tìm bạn trên Wechat. Con biết đấy, mẹ văn minh lắm, những cái mà bọn trẻ làm con đều có thể thử xem sao, hiệu quả hơn là suốt
ngày ru rú nơi xó nhà chờ đợi chàng trai từ trên trời rơi xuống nhiều,
phải vậy không?”. Mẫu hậu là người thẳng thắn, thấy ngày ngày trưng mặt
lạnh với tôi, tôi không đoái hoài, nên đã dùng ngay ngôn ngữ để biểu
đạt, theo tôi dịch thì chính là: con hoàn toàn có thể dùng thời gian gõ
bàn phím lạch cạch, để lên mạng tán gẫu săn trai. Tôi có một câu đã suy
nghĩ lâu lắm rồi mà chẳng đáng thốt nên lời, chỉ có thể nghĩ thầm: Nhưng mẫu hậu à, con gõ chữ trên máy thì được tiền, còn tán gẫu tán máy tính
ấy mà, không ai cho con tiền không nói làm gì, chưa biết chừng còn bị
người ta lừa tiền nữa kìa (hừ hừ hừ, chỉ số thông minh của con cao chót
vót, thực sự thì chưa tới nông nỗi ấy).
Chỉ có điều, đối mặt với
sự nghiêm túc của mẫu hậu, tôi không dám phản kháng. Bao nhiêu năm qua,
tôi đã học được cách tùy mặt gửi lời từ lâu, chúng ta phải dùng “bốn
lạng hất ngàn cân”, không phải sao? Tôi vui lòng mà. “Đâu phải là con
không lấy được chồng cơ chứ, bây giờ đã là thời đại số hóa rồi, con cảm
thấy hoàn toàn có thể áp dụng vào vấn đề hôn nhân của mình. Mẫu hậu nghe con phân tích số liệu hiện thực này cho mẫu hậu nghe nhé. Mẫu hậu hãy
nhìn cô con gái được thừa hưởng gen ưu tú của mình đi về chuyện lớn cả
đời, con có lựa chọn đúng không ạ? Về giới tính, đầu tiên chúng ta phải
loại bỏ một loạt, mẫu hậu không muốn con dẫn một cô nàng về nhà phải
không ạ? Những kẻ chẳng nam chẳng nữ lại phải loại bỏ một loạt, mẫu hậu
không muốn con dẫn một người đàn ông xưng hô với con là chị em về nhà
phải không? Về mặt tuổi tác, con lại phải loại bỏ một nhóm nữa, mẫu hậu
mong con lấy một người gọi mẫu hậu là chị hay là cô? Đâu phải là con
không cố gắng, mà tình thế này ác liệt quá, dù thế nào thì con cũng phải tìm người phù hợp chứ nhỉ? Mà tiền đề để tìm được người phù hợp là mẫu
hậu buộc phải cho con thời gian. Mua mớ rau còn phải chọn tới chọn lui,
dẫu sao thì con cũng phải chọn chứ”. Cứ mỗi lần như thế, tôi lại khâm
phục tài khua môi múa mép của mình sát đất. Đúng đúng đúng, tôi biết rõ
ràng rằng đây là tài năng được rèn luyện dưới sự bồi dưỡng của mẫu hậu,
công lao to lớn này của bà tôi không thể cướp.
Mẫu hậu ngồi trên
sô pha nghe tôi nói mà im lặng không thốt nên lời, trầm ngâm một hồi,
cuối cùng bà tung đòn sát thủ: “Phản bác tôi vô ích thôi, ưu thế về mặt
ngôn ngữ không thể giành được tí tẹo đồng cảm nào từ chỗ tôi đâu. Tôi,
với tư cách là mẹ cô, chỉ bày tỏ một suy nghĩ, cô nhìn thấy dòng chữ in
trên cánh cửa rồi chứ? Tháng này bắt đầu chấp hành. Tôi bảo này, cô có
đầu óc không thế, cho dù không có đầu óc, thì khi chưa lấy được chồng,
hãy nhìn Chân Chân kia kìa, người ta gặp được đúng người ở độ tuổi xinh
đẹp nhất”. Mẫu hậu từ sô pha đứng dậy, đi về phòng ngủ. Tôi đang muốn
làm mặt quỷ, thì bà quay đầu lại, nể tình bằng hữu tôi nhắc nhở nhé, câu hỏi chọn đáp án có thời hạn cả đấy, trước sinh nhật ba mươi tư tuổi”.
Cùng với tiếng đóng cửa, là tiếng trái tim tôi tan nát, vỡ vụn dưới nền nhà. Chiêu cuối cùng luôn là chiêu lợi hại, tôi phải chịu một vạn điểm tan
thương, cột máu đã nhìn thấy đáy nhưng chưa chết hẳn, chìa bàn tay ròng
ròng máu tươi cầm cuốn lịch bắt đầu đếm ngược...
Đằng sau mỗi con người yếu đuối luôn có một cô bạn thân không đáng tin, Chân Chân đảm nhiệm vai diễn như thế trong cuộc đời tôi.
Tôi mang tâm sự nặng nề gọi điện thoại cho cô nàng: “Tôi sắp bị đóng gói
bán đi rồi, vấn đề là còn phải tự mình đi chào hàng nữa. Cô thấy chuyện
này thế nào?”.
Chân Chân tỏ ra vui mừng khôn xiết, lập tức lựa ý hùa theo: “Em có thể giúp chị mát tay, dán nhãn, bán giá cao hơn, viết
hạn sử dụng dài hơn? Nhưng mà nói thật nhé, em phục sát đất thủ đoạn của bác gái đấy, quá cao tay”.
Trước khi cô nàng cười rũ rượi tới độ tắc thở, tôi vẫn hỏi một câu bằng tông giọng uể oải: “Mẫu hậu của tôi
đã nói rồi, cô là tấm gương sáng cho tôi noi theo, có phải là cô nên
khai thật xem cô đã mua chuộc mẫu hậu tôi từ khi nào không?”. Hai người
này đã lén lút kết bè kết phái, bản lĩnh đấy nhỉ? Một người ở công ty,
một người ở nhà, những ngày tháng sau này tôi phải lăn lộn thế nào? Tôi
phải chặt đứt mọi cơ hội tiếp xúc giữa hai người này.
“Chị vẫn
chưa nhìn ra sao? Chưa bao giờ là em mua chuộc bác gái, mà là bác gái đã mua chuộc em!”, quả nhiên là Chân Chân, quả nhiên là phải đề phòng bạn thân. Thật chẳng ngờ hai người đã vào hùa với nhau mà không toan tính
lợi ích tiền bạc. (Ôi... nói mẫu hậu như vậy có phải là không tốt không
nhỉ?)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT