Thời kì thử việc thông thường là ba tháng, trừ khi biểu hiện ưu tú rút ngắn xuống còn hai tháng, muốn sang làm nhân viên chính thức ư? Được thôi. Đầu tiên phải chinh phục mẫu hậu, phụ hoàng của tôi đã. Đừng tưởng rằng ấn tượng tốt trước kia của cậu có thể ăn ba năm lương thực hoàng gia nhé, vì cậu, mà cô con gái duy nhất của họ đã bỏ nhà ra đi. Đừng dùng ánh mắt cầu xin ấy, cầu xin cũng vô dụng thôi, khi đó tôi có thể cầu xin ai?

Khi lần thứ ba mươi trai đẹp xách đồ ăn sáng đợi ở cửa nhà tôi, cuối cùng mẫu hậu đã buông lời: “Cô thấy được rồi thì dừng đi, thằng bé này đã mệt đến gầy cả người rồi, cô nỡ, chứ tôi thì không nỡ đâu”, đều nói nữ sinh hướng ngoại, chưa từng thấy mẹ cũng hướng ngoại. “Vâng, con biết rồi ạ, địa vị trong nhà của con sẽ càng ngày càng thấp”, tôi bất mãn lẩm bẩm. Thời gian thử việc dưới sự can thiệp của mẫu hậu đã kết thúc trước thời hạn. Khi một người luôn cảm thấy mình cô đơn, nhưng giờ lại có một cái đuôi lẽo đẽo theo sau, quả thực là phiền, quả thực là không thể nhịn nổi vẻ nịnh bợ như con chó Pug của người nọ.

“Sao cậu không đi làm?”, tôi không thể nhịn được nữa, cứ lượn đi lượn lại trước mặt tôi hết ngày này sang ngày khác, tôi hoa hết cả mắt lên rồi.

“Tôi chưa nói với em sao? Vì đi trộm sổ hộ khẩu, mà tôi đã bị sếp đuổi việc rồi”, trai đẹp trưng ra vẻ mặt dĩ nhiên ngồi ở trên sofa trong phòng làm việc của tôi.

Cậu thật sự chưa nói với tôi, sau khi cư xử với nhau hòa bình được một tháng, cậu thấy đã thành nhân viên chính thức, lại bắt đầu ném bom tôi. Bản lĩnh của cậu ngày càng lớn, không ngờ đã bị sếp đuổi việc.

“Cậu ngồi xuống đây cho tôi, nói lại cho rõ, cậu làm sao?”

Tôi chắc chắn là biểu cảm của tôi đã khiến cậu ta sợ, cậu ta thoáng căng thẳng, “Tôi thất nghiệp rồi, nhưng đừng lo lắng, tôi là tuyển thủ thuộc tuýp càng gặp khó khăn thì càng dũng cảm.”

“Tôi không phải là người không nói đạo lí, cũng chưa từng lo lắng cậu sẽ thế nào, chuyện này tuy không lớn nhưng cũng không phải là nhỏ, cậu phải bàn bạc với tôi chớ.”

“Chân Chân biết, mẹ em cũng biết”, cậu ta bổ sung.

“Ừ hứ, ai cũng biết cả?”, coi như tôi đã nhìn ra rồi, người cuối cùng nhận được tin này luôn luôn là tôi, bất kể là tin tốt hay tin xấu, tôi nghiễm nhiên là người ngoài cuộc.

“Được đấy, tin tốt như thế này mà nói với tôi cuối cùng, thực ra cậu hoàn toàn có thể sống qua ngày với mẹ tôi và Chân Chân. Tôi thấy xứng đôi vừa lứa lắm”, hôm nay tôi không muốn tức giận, vì hôm nay tôi có chuyện quan trọng: Sếp từ phương xa quay về. Vốn tôi muốn dẫn cậu cùng đi, nhưng với biểu hiện này của cậu, thôi cậu xéo sang một bên mà chơi đi!

Trong sự tiễn biệt bằng ánh mắt kinh ngạc sửng sốt của Chân Chân và nước mắt của trai đẹp, tôi vui sướng rời đi, trai đẹp hỏi, “Em đi đâu vậy?”.

Tôi nói rõ ràng cho cậu ta biết, “Đi gặp trai!”, hơn nữa là trai ưu tú, lời nói này tôi cố nuốt xuống không thốt ra.

Điểm thiếu sót duy nhất của nhà hàng đẳng cấp cao chính là kẻ nghèo hèn như tôi đây vừa bước vào là cả người không tự tại, bộ đồ ăn sáng lấp lánh khiến tôi cảm thấy không có cảm giác an toàn, sếp quả đúng là cười tươi như hoa, khiến tôi cũng không cảm thấy an toàn... Tôi chọn gặp mặt là sai sao?

“Đừng cười thô bỉ như vậy trước mặt tôi, tôi biết, thành tích nghiệp vụ của công ty không tồi, kho vàng anh đầy rồi, anh lời như vậy khiến tôi cảm thấy không chân thực tí nào... Bình thường lại đi, bình thường lại đi”.

Sếp đưa ngón tay lên môi khẽ “suýt” mắt cái, tôi bỗng cảm thấy cổ họng mình như cái loa phóng thanh bẩm sinh. Là lỗi của tôi, tôi dáo dác nhìn khắp bốn phía, quả nhiên có vô số ánh mắt kinh ngạc và nhóm người vây xem...

“Đừng trưng ra vẻ xót xa ấy, cậu chàng đẹp trai nhà cô đâu rồi?”, sếp trưng ra bộ mặt thô bỉ, “Không thay đổi chút nào hết, vẫn cứ thô như vậy...”

“Được rồi, sếp đừng có áp bức em nữa. Cậu chàng đẹp trai phải ăn bám em rồi, nể tình chuyện này, sau này sếp phải cho em nhiều cổ phần vào nhé, cuộc sống khó khăn lắm”, không có người phụ nữ nào hi vọng nửa kia của mình phớt lờ mình, tôi bỗng thấy hơi cô đơn.

“Bất mãn là sao? Muốn đổi người thì nói ra, người anh em đây không có gì khác, đàn ông thì mặt rổ”, sếp vỗ ngực.

“Anh trai ơi, đừng nói như thể mình là tú bà, nhiều thì anh giữ lại cho mình đi, mà lần này anh quay về làm gì vậy, đừng nói là không cần thiết nữa”, trò chuyện với anh ta không bao giờ theo một chủ đề nhất định nhưng không ảnh hưởng tới niềm vui lâu ngày gặp lại của chúng tôi.

“Tôi muốn về nước, không muốn phiêu bạt nữa, ở nước ngoài có tốt đến mấy, thì cũng không phải là nhà của mình”, sếp uống ngụm rượu. Nếu tôi không nhìn lầm, thì trên gương mặt sếp sao lại thấp thoáng vẻ cơ đơn nhỉ?

“Rốt cuộc là anh làm sao vậy? Lúc trước muốn sống muốn chết ra nước ngoài, theo đuổi tình yêu, sao giờ lại biến thành quả cà phơi sương thế? Ai ức hiếp anh rồi, để em cầm dao đi chém cậu ta.”

“Không có gì, nói nghiêm túc đây, công ty vẫn do cô quản lí, tôi muốn làm ngành nghề khác, ở nước ngoài mệt rồi, trong nước ít ra đều là người quen”. Chữ “tình” làm người ta tổn thương, không phân biệt nam nữ, tôi nhìn vẻ mặt sếp, lòng xót xa.

Tôi vỗ vai sếp, hào khí ngút trời, “Cùng là người lưu lạc nơi chân trời, gặp nhau là thân quen rồi cần gì phải từng biết nhau. Em dẫn sếp tới một nơi, để sếp vui đến quên cả đất trời, mọi sự không lo!”.

“Có phải là cô nhớ mỗi câu này trong thơ cổ không?”, sếp cười hì hì đứng dậy, “Dẫn đường đi, cô khiến tôi cảm thấy cuộc đời lại có niềm vui rồi”.

Tôi giả vờ không nghe thấy câu cuối cùng của sếp, dẫn sếp đi bắt xe tới địa điểm mà tôi bảo. Theo tôi thấy nơi đó mới là thiên đường.

Sidewalk snack booth luôn là nơi náo nhiệt nhưng không mất đi sự thú vị, cũng là nơi mà kẻ nghèo như tôi thích đi nhất, đêm đông không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của mọi người, “Vẫn là ở cùng các cô là tuyệt nhất!”, sếp đã uống hơi nhiều, lưỡi bắt đầu níu lại.

“Đúng vậy, vẫn là ở cùng các anh là tuyệt nhất”, tôi bùi ngùi, lần đến gần đây nhất là cùng với C, bấy giờ vẫn là đôi chân mình đi khắp thiên hạ.

Có điều không biết lần này mở cửa ra, có gặp kẻ ngốc kia không. Tôi thừa nhận hôm nay tôi phản ứng hơi quá khích. Điều khiến tôi giận là, biết tôi ra ngoài, cậu còn không đi theo, mà đợi tôi đi mời cậu thật sao...

Uống vừa phải, nhưng sếp đã gục rồi. Nhìn sếp như thế này, tôi thật không có sức đâu mà đưa sếp về nhà. Trong cơn mơ hồ tôi muốn gọi điện thoại cho Chân Chân, lúc này tôi không nghĩ tới người thứ hai. Bỗng có người chìa tay ra kéo sếp lên, “Biết ngay là các người sẽ thế này mà”, người đến tỏ vẻ chê bai, sao tôi cứ cảm thấy người này quen đến thế nhỉ, nhưng tại sao lại là hai khuôn mặt?

“Đừng nhúc nhích, anh mà dám động vào tôi là tôi báo cảnh sát nói có người bắt cóc đấy”, tôi cầm chai rượu lên uy hiếp anh ta.

“Được đấy, giờ còn biết tin tưởng vào cảnh sát nữa rồi? Thôi đi, đợi đến khi điện thoại của cô kết nối được không biết tôi đã đi tới đâu từ lâu rồi. Cô ở đây nghỉ ngơi một lát đi, một lát sẽ có người đưa cô đi, cô có thể tiện thể báo chuyện mình bị bắt cóc với cảnh sát”, điểm hay của chân dài chính là đi nhanh, bổn cô nương thực quả đuổi không kịp, khi ở cửa bị sếp kéo lại. Cô gái à, ăn đồ thì phải thanh toán chứ”, chuyện thanh toán không thể tránh được, giờ tôi mới sực nhớ ra, rõ ràng là anh ta nói mời tôi.

“Em có bản lĩnh thật đấy, nốc say khướt như thế, lần sau em cũng phải thể hiện tửu lượng của mình cho tôi thấy chứ, được không?”, mắt nhắm mắt mở có người kéo tôi đi.

“Tôi không muốn về nhà, sẽ phải ngồi xổm ở góc tường, tôi không muốn về nhà, tôi muốn ở khách sạn XX bồn tắm ở đó gợi cảm ghê gớm”, kẻ mắt nhắm mắt mở là tôi vẫn còn nhớ là không thể để mẫu hậu nhìn thấy mình uống rượu.

Giáo dục từ hồi tôi còn nhỏ chính là con gái không được uống rượu, uống rượu rồi thì không được về nhà, giáo dục dưới đòn roi quả nhiên hiệu quả...

Ánh nắng buổi sớm thật chói mắt, đã đến lúc thay rèm cửa sổ rồi.

“Mẫu hậu, mấy giờ rồi? Giúp con nói với Chân Chân, con không đến công ty đâu, con muốn trốn làm”, trùm chăn lên mặt, ánh nắng là thứ đáng ghét nhất. Không đúng, sao bên cạnh lại có người nhỉ, không phải là mẫu hậu cãi nhau với phụ hoàng rồi ngủ trong phòng mình đấy chứ!

“Chào buổi sáng, hét lớn như vậy làm gì? Muốn người ta biết em trốn làm sao? Quấn hết cả chăn rồi, em muốn tôi chết cứng vì lạnh à?”

Bịch, tôi rơi xuống giường. Trai đẹp... trần như nhộng... Tên biến thái này, thân hình đẹp thì ghê gớm lắm à, cậu có đẹp tới thế nào thì cũng không thể nằm trên giường tôi chứ nhỉ? Thừa lúc tôi rượu say cậu đã làm gì vậy?

“Em thừa lúc say rượu đã bất lịch sự với tôi, còn nôn hết ra quần áo tôi... mà em còn khóc”, trai đẹp xấu xa cáo trạng trước.

“...”, nếu nói tôi ngồi trên giường khóc rưng rức một tiếng, cậu ta mặc đồ chỉnh tề đứng một tiếng đồng hồ, bạn có tin không? Bất kể là bạn tin hay không, giờ đã loạn rồi, đã thành sự thực rồi, chỉ xem cuối cùng ai bỏ ai thôi.

Quá trình giải thích và phản biện đã không còn quan trọng nữa, số hộ khẩu trộm được đã có thể dùng, cho nên không cần thiết phải truy cứu quá trình, kết quả là quan trọng nhất.

Tôi bỗng hiểu ra, “Người đón sếp đi là ai?”.

“Em nói xem là ai, em thông minh như thế, còn không đoán ra? Còn có thể là ai...”

“Không phải là tôi đã đưa sếp đến miệng hổ đấy chứ?”, tôi dằn vặt tự trách.

“Em cứ giải quyết xong việc của mình trước đi, lo lắng cho người khác thật không có ý nghĩa gì. Em sẽ chịu trách nhiệm với tôi chứ?”, trai đẹp tỏ vẻ lo lắng, mặc dù tôi biết cậu ta cố ý, nhưng điều này vẫn khiến tôi khó chịu.

“Cậu có thể mãi mãi xinh đẹp như hoa không? Tôi luôn cảm thấy mình thật thiệt thòi, giờ đến công việc cậu cũng không có, chứng tỏ cậu ăn bám tôi à”, tôi thật oan ức. Bị người ta ngủ cùng mà không hề hay biết gì, kêu oan cũng không được, chẳng những thế mà lại còn phải chịu trách nhiệm với người ta.

“Đi đi nhiều lời như thế làm gì, còn xinh đẹp như hoa. Nếu không phải là giữ thể diện cho em, tôi có tới khách sạn này không. Đối với một người thất nghiệp như tôi, em không cảm thấy làm vậy là tàn nhẫn lắm sao?”, cậu ta bắt đầu kéo tôi.

“Không ngờ cậu lại chiếm được món hời rồi, vẫn là tôi không đúng!”, tôi lẩm bẩm.

Đến cục dân chính đăng kí kết hôn, chỉ cần trong giờ hành chính, không cần chọn giờ. Chứng minh thư nhân dân tôi có mang, biến thái nhất là người nào đó còn mang theo sổ hộ khẩu bên mình. Dù sao thì kết quả hiện giờ chính là, bắt đầu từ ngày hôm nay nếu tôi đòi chia tay, thì phải vác xác đến cục dân chính, chứ không phải là xách túi lên rồi bỏ đi nữa.

Mỗi người có một cách nhìn nhận khác nhau về lễ cưới, đối với tôi, thực ra tôi không để tâm lắm.

Nút thắt lớn nhất trong lòng tôi chính là: Nếu không nhận được lời chúc phúc của mẹ cậu ta, thực ra cậu ta cũng sẽ để tâm nhỉ?

Điện thoại của sếp không thể kết nối được, ba ngày sau, thư gửi tới: Tôi vẫn cảm thấy không khí ở nước ngoài tốt hơn.

“Sếp đi chết đi!”, tôi gửi mail lại cho sếp. Sếp đích thị là kẻ hại đời tôi.

Trải qua phen này, tổng kết lại thì, người bên cạnh không có ai đáng tin, tôi xem ra là người bình thường duy nhất nhau. Người bình thường là tôi đây có phần căng thẳng ngồi trong quán cà phê, tôi đã hẹn mẹ cậu ta, tất nhiên là trộm số từ điện thoại của cậu ta. Nếu đã bên, thì tôi sẽ không để lại tiếc nuối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play