Buổi sáng, mẫu hậu đã hỏi lần thứ hai mươi rằng tại sao dạo gần đây không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Thần đâu. Tôi muốn trả lời bà rằng, bạn Tiểu Thần không phải là thú cưng nhà mình, bà muốn gặp là có thể gặp. Nhưng tôi không dám nói, chỉ dám vùi đầu vào ăn. Khi ăn, không đàm luận, khi ngủ không nói chuyện. Chuyện ai cúi đầu trước này thực ra vô cùng đơn giản, tôi không phải là công chúa, không biết làm kiêu. Tôi biết lời nói của tôi có thể là quá khích, hoặc lời từ chối của tôi đã làm tổn thương đến thể diện của người đàn ông là cậu ta. Tôi có thể xin lỗi nhưng, xin lỗi không phải là cách để giải quyết vấn đề, mà phải đối mặt với vấn đề cần giải quyết.

Đối với mẹ của cậu ta, về tâm hồn, tôi không có ấn tượng tốt; về mặt mũi, tôi không có thiện cảm. Nhưng đây không phải là lí do để tôi e ngại, mà vì tôi không vượt qua được chuyện của Tô Dương, tôi tin Tô Dương hận bà ta.

Nghiệp vụ của công ty dần đi vào quỹ đạo, thư điện tử của sếp đến khá nhanh. Từ bức thư sếp gửi, tôi cảm nhận được tâm tình của sếp không tồi, thi thoảng sếp có trò chuyện qua webcam với tôi, tôi giả vờ không nhìn thấy nam tinh anh đi đi lại lại. Cuối cùng tôi vẫn báo cáo thực tình về chuyện của mình và trai đẹp cho sếp biết.

Tôi không có mấy bạn bè, người mà tôi có thể dốc bầu tâm sự cho nguôi ngoai nỗi lòng lại càng ít hơn. Điều này không có liên quan gì tới việc tôi kén chọn, mà vì tôi quá lười, không giỏi duy trì mối quan hệ. Tôi thà dùng thời gian để thừ người, còn hơn là cùng một đám người nói chuyện trời nam đất bắc. Cho nên những người bạn còn lại của tôi đều là người có thể tha thứ cho sự lười biếng, và cả sự lơ là của tôi. Sếp là bạn của tôi, mặc dù mỗi lần sếp đều bị tôi chọc cho nổi trận lôi đình, nhưng vào thời khắc then chốt cuối cùng, sếp vẫn nhẫn nại. Sếp bảo là, người lớn chấp chi lỗi con trẻ, nhưng tôi tin là vì sếp không thể tìm được nhân viên nào am hiểu lòng người hơn tôi đây.

Bằng sự hợp tác ăn ý những năm qua, cùng với việc sếp chỉ trích sự quá đáng của tôi với trai đẹp, là tôi thẳng tay đóng cửa sổ webcam, tôi cho anh ta tức chết, chạy ra nước ngoài rồi mà vẫn không quên giáo huấn tôi.

Thư điện tử không hẹn mà tới: Trân quý thứ trong tay cô, những thứ khác đều không quan trọng, có gì quan trọng hơn là giành được hạnh phúc của mình cơ chứ?

Trước thư của sếp, tôi trầm lặng. Tôi không muốn nói rằng bức thư điện tử này đã đánh trúng vào nơi mềm yếu nhất trong lòng tôi. Nhưng có một khoảnh khắc tôi đã đẫm nước mắt.

Cửa được đẩy ra khe khẽ, tôi không kịp xua đi vẻ nhếch nhác, thảm hại của mình, trai đẹp đứng ở cửa.

“Sao lại là cậu? Động tác gõ cửa còn cần tôi phải dạy cậu sao?”, người thẹn quá hóa giận là tôi không quan tâm được tới chuyện hồi nãy còn muốn nhận lỗi với người ta, bị cậu ta bắt gặp khi đang khóc, còn thế nào nữa?

“Xin lỗi, tôi tới xin lỗi em, mấy ngày nay tôi luôn xét lại mình. Chỉ là tôi quá muốn em đứng cùng phía với tôi”, trai đẹp cúi đầu, cậu ta không nhìn thấy nước mắt của tôi, tôi cũng không nhìn thấy nước mắt của cậu ta.

“Cậu tới xin lỗi ư?”, tôi còn tưởng rằng cậu tới hỏi tội nữa chứ, xem ra là tôi lòng dạ tiểu nhân rồi.

Thế nhưng phải nói là cảm giác được người ta xin lỗi thật tuyệt sau những khó chịu nho nhỏ lại càng có thể nếm được vị ngọt ngào của tình yêu, lần đầu tiên tôi có được một loại cảm giác gọi là ngọt ngào.

“Tôi tới làm thuê”, trai đẹp rầu rĩ bắt tay vào xử lí công việc.

“Đừng như vậy, cười một cái xem nào, cười một cái sẽ cho cơm ăn”, tôi làm dịu bầu không khí.

“Hôm nay bán thân không bán nụ cười”, tuổi nhỏ thật dễ dỗ dành, giọng điệu quả nhiên đã thay đổi.

Tôi biết duy trì tình yêu cần thời gian và tinh lực, mặc dù trước kia tôi không trân trọng, nhưng giờ tôi có thể trơ tráo nói rằng, công việc đã cho chúng tôi cơ hội này.

Tôi thích ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng chuyên chú khi làm việc của cậu ta, không biết có phải là tôi đã thần thánh hóa cậu ta hay không, mà cậu ta lại có thể khiến tôi nhìn ra được quầng sáng của thần thánh.

Chân Chân nói tôi đã nhặt được châu báu, tôi cảm thấy cô nàng nói không đúng, người này quả thực là đã thành tiên rồi, không những am hiểu kĩ thuật, mà máy tính xảy ra vấn đề còn có thể làm thợ sửa chữa. Người yêu hỡi, rốt cuộc là cậu từ đâu tới vậy? Cho đến ngày hôm nay, tôi mới hiểu rằng, cậu chính là người mà Thượng đế phải đến để cứu vớt đời tôi!

“Rốt cuộc là cậu học chuyên ngành gì vậy? Sao đến sửa chữa máy in mà cậu cũng biết thế? Cậu có thể đừng quá hoàn mĩ được không, như vậy quá tôn lên sự bất tài của tôi”, khi tôi nhìn thấy máy in vận hành bình thường, cảm giác thất bại đã quật ngã tôi. “Cậu có biết sinh con không vậy?”, nếu cậu ta cáng đáng luôn cả chuyện này, thì cho dù tôi như không tồn tại, tôi cũng chấp nhận.

“Đừng tưởng bở, vậy thì tôi còn cần em làm gì chứ?”, trai đẹp trả lời dứt khoát.

Tôi quay người cốc đầu cậu ta, “Thì ra cậu ở bên tôi là vì tôi biết sinh con hả, nghe ý tứ này của cậu, xem ra tôi phải suy nghĩ lại về sự phát triển sau này của chúng ta rồi”, được chiều quá sinh kiêu là chuyện quá dễ dàng xảy ra, nghĩ mấy tháng trước tôi còn xông pha trận mạc, mà giờ lại ngồi ở phòng làm việc làm nũng với cậu chàng búp bê nhỏ hơn mình tám tuổi, nghĩ mà đỏ cả mặt. Thế nhưng, chuyện này dễ gây nghiện lắm, có nô lệ để sai khiến, ai có thể từ chối? Huống hồ, còn tiết kiệm được cả tiền thuê nhân công nữa.

Sức lao động miễn phí cần phải được an ủi tinh thần, chuyện này tôi hiểu, thường xuyên cho quả ngọt để ăn, tôi cũng biết. Đừng nghĩ nhiều, nụ hôn nồng thắm, hay trao nhau cái ôm thật chặt, quá cũ rích, thế nhưng nói thật, tôi còn chưa từng trao kiss1 cơ, hình như người ta cũng chưa từng đòi hỏi thì phải. Tôi suy nghĩ một lát, là vì tôi tuổi tác đã cao không có cảm xúc mãnh liệt, nhưng có vẻ như cậu ta cũng không mặn mà... Ôm ấp mang tính khích lệ vẫn thường xuyên xảy ra, chẳng qua mọi người không có ý nghĩ tiến xa hơn mà thôi.

1. Nụ hôn.

Chân Chân vô cùng sùng bái tình yêu như thế này của chúng tôi, có điều sau khi hai chúng tôi thảo luận nghiên cứu, phát hiện ra rằng, phụ nữ đều thích tình yêu Platon2 và lãng mạn, đàn ông đều thích sự tiếp xúc trực tiếp. Lẽ nào trai đẹp của chúng ta vẫn chưa trưởng thành?

2. Là mặt kiểu tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có những mối liên hệ tinhthần, hoàn toàn không có đụng chạm xác thịt.

Chân Chân đã nghĩ ra chủ ý cho tôi, chủ ý hiển nhiên là không đáng tin. Bởi tôi nhìn ra được, cô nàng muốn tôi làm sản phẩm thí nghiệm, sau đó áp dụng vào thực tiễn của mình và ông chú. Nhưng xét thấy mưu kế này khá hay ho, tôi đã quyết định thỏa mãn lòng tò mò của cô nàng.

Buổi chiều về nhà, lợi ích lớn nhất của việc làm sếp chính là không cần phải hạ mình xin nghỉ.

Bước đầu tiên là dụ mẫu hậu và phụ hoàng đi chỗ khác, dọn dẹp nhà cửa, có người phụ nữ nào không hi vọng tình yêu của mình đầy ắp lãng mạn và kích động? Chân Chân nói với tôi rằng, nền tảng của sự lãng mạn là môi trường phải lãng mạn. Từ khi cậu ta quen tôi đến giờ hình như chưa từng tạo sự lãng mạn cho tôi bao giờ. Thôi được rồi, tự lực cánh sinh, bắt đầu từ gian phòng trong nhà mình vậy.

Chỉ hi vọng cậu ta đừng lãng phí lòng nhiệt tình này của tôi, nếu không, người mai táng cùng cậu ta chắc chắn có đại tiểu thư Chân Chân.

Cậu ta đẩy cửa bước vào, tôi nhìn chăm chăm vào đôi tay cậu ta - trống không. Lửa nhiệt tình đã tắt một nửa. Trước kia còn biết tặng mẹ tôi hoa tươi, hôm nay lại đến với tôi bằng hai bàn tay trắng, thật không biết người mà cậu phải lòng là mẹ tôi, hay là tôi nữa. Nhưng nghĩ bước thực thi phía sau, vì kế hoạch lâu dài, tôi nhịn!

“Bầu không khí này tuyệt quá nhỉ, em tổ chức mừng sinh nhật sao? Không đúng, còn những mấy ngày nữa mới tới sinh nhật của em cơ mà, để tôi đoán xem nào, hôm nay bài trí như thế này, chắc chắn là không phải cầu hôn với tôi, em sẽ không chia tay đấy chứ?”, trai đẹp không còn vẻ thong dong như lúc đầu, mà bắt đầu tỏ vẻ căng thẳng.

Không cần những hành động khác, nhiệt tình trong tôi chỉ còn lại ngọn lửa, tôi chia tay cái đầu cậu ấy. Tôi đè nén ngọn lửa đang ngùn ngụt, cất giọng bình tĩnh: “Tôi còn chưa nói gì, mà cậu đã nhiều chuyện như thế này, nếu còn có suy nghĩ khác, thì ra ngoài nghĩ kĩ đi rồi hẵng bước vào. Nếu không có, xin mời ngồi đối diện với tôi”, lãng phí tình cảm của tôi là chuyện nhỏ, lãng phí hương trầm mà tôi tốn hàng đống tiền để mua về mới là tội ác tày trời.

“Ôi đây là surprise3 chuẩn bị cho tôi? Ôi chao, ai dạy em vậy, không ngờ dưới vẻ ngoài dũng mãnh này em cũng có một trái tim yếu mềm.”

3. Bất ngờ.

Cùng lúc đó, tôi quả thực không muốn tiến hành bước tiếp theo nữa, vì tôi sợ tôi không kìm nén được mà đánh chết cậu ta. Tôi cảm thấy kế hoạch của Chân Chân sai bét, cảm giác thất bại trong tôi đã sắp nhấn chìm sự nhẫn nại của tôi rồi. Nếu cá đã cắn câu, thì tôi không định để lãng phí mồi câu.

“Không có suy nghĩ nào khác, chúng ta nói chuyện về công việc bước tiếp theo đi”, tôi chuẩn bị khá nhiều lời mở đầu, nhưng vào giờ phút này, quả thực là tôi không nghĩ ra được chủ đề nào khác. Nếu cậu ta đã nhiều lời như vậy, chi bằng bàn chuyện công việc đi.

“Em bố trí nhiều như thế này chỉ để bàn công việc thôi sao? Được đấy, đầu tư tiền bạc vất vả kiếm được”, hiển nhiên cậu ta cũng kinh ngạc, tôi thật muốn nói cho cậu ta biết rằng, tôi còn kinh ngạc hơn cả cậu nữa.

“Đúng thế, tôi hết lòng hết sức, đối đãi với cậu khác biệt phải không? Thừa lúc tâm tình tôi còn tốt, mau ngồi xuống đi”, tôi không dễ khóc, nhưng bị mất hứng như thế này, giờ tôi muốn làm một chuyện - gọi mẹ cậu ta tới đây, trực tiếp trả hàng!

“Được đấy, vậy có thể vừa ăn vừa nói chứ? Bánh gato không tồi đâu, nếu em không ngại thì đi lấy một đĩa qua đây giúp tôi nhé?”, hơ, phản khách thành chủ nhanh quá nhỉ. Trong thời gian ngắn tôi còn chưa chuyển biến được. Thôi được rồi, mời thần đến thì dễ tiễn thần đi thì khó, tôi đi lấy đĩa!

Trong nhà bếp, bên cạnh cái thớt gỗ, tôi cầm dao vung những mấy lần, để xua tan nơi bực dọc trong người. Xem ra bước thứ hai đã không thể tiến hành rồi, phải mau chóng điều chỉnh xem có thể tới thẳng bước thứ ba không. Đợi tâm tình của tôi đã phần nào bình phục, tôi mới dám xuất hiện, mục đích của tôi rõ ràng, giờ chịu thiệt một tí xem như lãi.

Chỉ là khi tôi cầm đã ra ngoài, tôi cảm thấy mình đã nghĩ sai rồi, tôi thấy bước thứ ba gì đó hãy sang một bên chơi hết đi.

Bơ của bánh ga-to đã hoàn toàn thay đổi, tay trai đẹp dính đầy, đang đút vào miệng để hủy diệt chứng cứ.

Tôi đặt đĩa xuống, “Xin hỏi cậu từ đâu tới vậy? Thôn các cậu đối đãi với bánh ga-to như thế này sao?”, khi con người đi tới đỉnh điểm của sự phẫn nộ lại có thể khống chế cảm xúc của mình nhất.

“Xin lỗi, vừa từ phòng làm việc của em chạy tới đây, người ta đói rồi mà.”

Còn “người ta” nữa... là một người phụ nữ, tôi còn chưa dùng từ “người ta” bao giờ. Tôi đã bị sự ngây thơ của cậu đánh bại hoàn toàn. Hiện giờ tôi thật muốn tóm lấy Chân Chân tẩn cho cô nàng lắm chiêu nhiều kế một trận, bấy giờ cô nàng còn đặc biệt dặn dò tôi rằng muốn lãng mạn thì phải cho nhiều bơ vào bánh ga-to. Chuyện tới nước này, quả thực là quá lãng mạn...

Tôi không còn lời nào để nói với người đói khát, “Xin mời cậu ngồi xuống đi, để tôi cắt bánh”, tôi nào phải là tìm đàn ông, rõ ràng là đã tìm được một cậu con trai.

Hôm nay quả là tà môn, bánh ga-to cũng đối nghịch với tôi, khi cắt cứ cứng đơ. Lòng người thật không chất phác, thời buổi này đến hàng xóm láng giềng cũng dám lừa tiền của tôi. Ngày mai ta sẽ cắt cử mẫu hậu đi dỡ cửa hàng nhà ngươi.

Dao đụng phải đồ cứng, tôi thuận tay trượt ra, có chứng cứ rồi, ngày mai sẽ gọi 315 kiện cậu!

Đây là gì vậy? Tôi nhìn chằm chằm chiếc hộp lấy ra từ trong bánh ga-to, trợn mắt há hốc mồm, tầm thường quá nhỉ? Tặng nhẫn ư?

Chỉ có điều tại sao tôi lại lệ nóng lưng tròng? Bạn đoán tôi đã yêu tới độ thâm trầm, tôi phỉ nhổ vào! Là tôi đang nghĩ, “Được đấy, quả nhiên là cậu đã thu phục được hết người quanh tôi rồi, chiêu đường cong cứu quốc này dùng giỏi lắm! Chân Chân, sự lãng mạn của chiếc bánh ga-to cô bày ra đang ở đây đợi tôi cơ”.

“Ừ hứ?”, tôi cầm nhẫn, đang định hỏi cậu ta, thì cậu ta lại bước tới.

Tình hình hiện giờ, các bạn hãy quay mặt hết đi, vì tôi đã không thể mắng tiếp được nữa, nụ hôn nồng nhiệt sắp ập tới rồi. Tầm thường thì tầm thường đi, tôi vô cùng tận hưởng thời khắc này, đừng nhìn nước mắt trên gương mặt tôi, cứ coi như tôi cảm động đi, vì giây phút này tôi không nghĩ về bất cứ điều gì. Bước thứ ba không phải là tôi thúc đẩy, mà là cậu ta thúc đẩy. Tình tiết này có thể làm sách giáo khoa cho nam giới được, không có người phụ nữ nào là không thích khoản này, tôi thừa nhận, tôi thích.

“Ừ hứ, nhẫn không phải là để cầu hôn đấy chứ? Tôi không muốn đồng ý với cậu quấy quá cho xong chuyện thế này đâu, cảnh tượng này là tôi chuẩn bị, bản thân cậu phải chuẩn bị cho lãng mạn hơn mới được, tôi bỗng bừng tỉnh, không thể bị đánh bại trước viên đạn bọc đường này được, sao tôi có thể cùng phẩm vị giống mẫu hậu chứ? Phải có đòi hỏi cao hơn mới được.

Tôi không nhìn lầm chứ? Sao có vẻ như cậu ta đang thở dài thế nhỉ, thôi được rồi, là tôi làm mất hứng, “Vậy sao nữa? Chúng ta tiếp tục? Uống ly rượu?”, mặt bỗng dưng đỏ ửng, uống rượu vang thực sự không phải là vì vừa rồi tôi ngượng ngùng khi làm mất hứng, mà chuẩn bị chuốc say cậu...

Rượu, là một thứ đồ tốt, có thể khiến bạn thêm can đảm, lại có thể mượn rượu để làm tí chuyện vượt quá giới hạn, có điều khi tôi choáng váng đầu óc, thấy cậu ta vẫn tốt đẹp như lúc ban đầu, đợi khi tôi chỉ còn lại một tia ý thức, thì cậu ta vẫn tốt đẹp như lúc ban đầu, chiêu cuối cùng, vờ say!

Đừng giả vờ giả vịt nữa, ý đồ của em tôi hiểu hết cả rồi, chuốc rượu như thế này, tôi còn tưởng là em lợi hại như thế nào cơ, em đừng dùng cớ chuốc tôi để thỏa mãn sự thực rằng em muốn uống rượu”, cậu ta dìu người nằm bò soài ra bàn là tôi, đi thẳng vào phòng ngủ của tôi. Được đấy, địa hình cậu đã thông thạo như thế này rồi, không cần tôi phải chỉ dẫn nữa rồi.

Giống như rượu, giường là nơi tốt, bước thứ tư tới rồi cậu ta đắp chăn cho tôi, cơ hội đã tới, lật người, rầm rì: “Tôi váng đầu quá”, quả nhiên là cậu ta đã bị tôi đụng ngã... Hừ hừ, khoảng cách tám năm, hồ ly đã tu thành tiên rồi. Khi tôi nhắm mắt lại, đè lên người cậu ta, thì mắt thấy tiểu mỹ nhân này đã là vật trong bàn tay.

Không ngờ cửa bỗng nhiên... mở, không ngờ nó đã bị đẩy ra... Sau khi mẫu hậu và tôi bốn mắt nhìn nhau, người thông minh như mẫu hậu lập tức đóng cửa lại nói: “Mẹ chưa từng bước vào, các con mời tiếp tục”.

Trai đẹp cười ngất, tôi tức nổ phổi. Thế nên, tôi đã tổng kết: “Bạn sống trên thế giới này, người phá đám bạn, người nghĩ chiêu cho kẻ thù của bạn đâu đâu cũng có, khiến bạn khó mà đề phòng cho được. Mẫu hậu à, vé phim con tặng mẹ là kịch trong nước phải không, sao thời gian lại ngắn như vậy. Mẹ đã như thế này rồi, bảo con phải tiếp tục như thế nào được nữa?

Bắt đầu là kịch sân khấu, kết thúc lại là kịch cẩu huyết, bất kể thế nào, tôi đã bẽ bàng lắm rồi. Người ta rỉ vào tai tôi: “Tôi biết em giả vờ say! Tôi phối hợp không tồi chứ?”, trai đẹp, cậu đã trưởng thành rồi, chị đây thoái hóa rồi.

Khi cậu ta cáo từ ra về, tôi ngẩn người không chui ra khỏi chăn của mình, tôi nghĩ mình đã say thật rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play