Cuối cùng, Hứa Noãn
lấy hết dũng khí, ngập ngừng nói với Trang Nghị chuyện Lâm Hân muốn nhờ
vả cô. Trang Nghị ngẩng mặt nhìn Hứa Noãn và nói:
- Tôi biết rồi. - Vậy tôi có thể ra ngoài sống cùng cô ấy được không? Trang Nghị đặt đũa xuống bàn, lạnh lùng nói:
- Ra ngoài sống? Muốn gặp Mạnh Cổ dễ dàng hơn chứ gì? À há, sức hút của người tình cũ quả là lớn.
Hứa Noãn không hiểu vì sao khả năng liên tưởng của Trang Nghị lại mạnh mẽ
đến như vậy. Cô đang nói về Lâm Hân, nhưng anh ta lại lôi cả Mạnh Cổ và
Mạnh Cẩn Thành vào. Thế nên cô khẽ giải thích:
- Tôi không muốn Lâm Hân hiểu lầm tôi và anh sống cùng nhau.
Thực ra cô muốn nói là “sống thử” nhưng lại ngại nhắc đến từ đó.
Trang Nghị gật đầu và nói:
- Cảm ơn cô đã nghĩ đến sự trong trắng của tôi. Nhưng rõ ràng là chúng ta đang sống cùng nhau mà.
Sau đó anh ta cười, cười một cách điên cuồng và bí hiểm. Anh ta nói:
- À, tôi biết rồi, chắc chắn là cô không muốn để cho Lâm Hân biết. Cô lo
là cô vẫn chưa câu được tôi thì đã bị Lâm Hân phá đám. Cũng đúng thôi,
ngày phòng đêm phòng nhưng khó mà lường hết được mọi chuyện.
Hứa
Noãn ngây người nhìn Trang Nghị. Cô thấy gần đây tính cách của anh ta
thay đổi đột ngột, dường như rất thích trêu đùa cô. Nhưng đối với cô,
những trò đùa này thật quái đản. Có lúc cô nghi ngờ Trang Nghị bị mắc
bệnh tâm thần phân liệt nghiêm trọng. Lúc thì âm, lúc thì dương, không
có chuyện gì cũng muốn bị ăn đòn. - Dĩ nhiên cô không dám đánh anh ta.
Hai người “đấu khẩu” với nhau đến tận lúc Thuận Tử đến. Khi chuông cửa vang lên, Trang Nghị thấy hơi căng thẳng. Anh ta tưởng rằng Triệu Triệu đến. Nhưng khi Hứa Noãn ra mở cửa và Thuận Tử bước vào thì anh ta mới thở
phào nhẹ nhõm. Sau khi bước vào, Thuận Tử căng thẳng nhìn Trang Nghị,
rồi lại nhìn Hứa Noãn.
Trang Nghị ngước mắt nhìn Hứa Noãn và nói:
- Cô lên trên đi. Hứa Noãn nhìn Thuận Tử, khuôn mặt có chút căng thẳng,
cô sợ rằng họ lại bàn với nhau về chuyện làm thế nào để cô đối phó với
Mạnh Cẩn Thành. Trước khi đi, cô hỏi Thuận Tử:
- Tiểu Điệp vẫn
khỏe chứ? Lâu lắm rồi cô không nhìn thấy Tiểu Điệp. Điều đó khiến cô cảm thấy bất an. Cô đến chỗ Triệu Tiểu Hùng mấy lần nhưng không gặp Tiểu
Điệp. Hỏi Trang Nghị thì anh ta nói gần đây Tiểu Điệp ở cùng với Thuận
Tử.
Thuận Tử gượng cười và nói:
- Khỏe, rất khỏe. Hứa Noãn yên tâm đi lên tầng. Sau khi Hứa Noãn đi, Thuận Tử nhìn Trang Nghị và nói:
- Anh... vẫn chưa nói với cô ấy? Trang Nghị im lặng một lúc lâu, chầm chậm nói, giọng nói có chút khàn khàn:
- Tiểu Điệp sao rồi? - Bác sĩ dùng thuốc kháng sinh, vẫn chưa tìm thấy tủy thích hợp.
Nói đến đấy, anh ta ngừng lại, vốn dĩ định nói, “vì sao anh không suy nghĩ
về phương án máu dây rốn mà bác sĩ đã nói? Nhưng anh ta lại không dám
hỏi Trang Nghị.
Mấy hôm trước, Thuận Tử đến lấy kết quả kiểm tra
của Tiểu Điệp. Bác sĩ chữa cho Hứa Điệp nói cần bố mẹ hoặc người giám hộ đến. Lúc ấy, Thuận Tử nghĩ sự việc nghiêm trọng nên quay về tìm Trang
Nghị.
Trang Nghị đến bệnh viện cũng là lúc gần hết giờ làm việc. Bác sĩ nói:
- Anh Hứa, con gái anh... Trang Nghị ngắt lời anh ta:
- Tôi họ Trang. Bác sĩ ngớ người một lúc rồi nói:
- Vậy con gái anh họ... - Nó tên là Trang Hứa Điệp. Bác sĩ mỉm cười
ngượng ngùng, nhưng sắc mặt thì có vẻ rất nghiêm trọng. Ông nói sơ qua
cho Trang Nghị biết về bệnh tình của Hứa Điệp và nói:
- Cháu đã
mắc căn bệnh ung thư máu mãn tính nguyên bào tủy. Bởi vì nhóm máu hiếm
nên e rằng không tìm thấy tủy tương ứng để tiến hành cấy ghép. Hiện nay, điều duy nhất có thể làm là dùng thuốc kháng sinh, nghe theo số trời... - Nói đến đấy, dường như bác sĩ do dự một lúc.
Trang Nghị nghe
mà thấy như sét đánh bên tai. Anh ta cũng biết là tình trạng sức khỏe
của Tiểu Điệp có vấn đề nhưng không thể ngờ là nó lại lớn đến như vậy.
Khoảnh khắc ấy, anh không thể bình tĩnh được.
Một lúc lâu sau, người vốn lạnh lùng là anh ta nhanh chóng bắt lấy sự do dự của bác sĩ và hỏi:
- Bác sĩ, ngoài cấy tủy, lẽ nào không có cách nào khác sao? Bác sĩ thở dài:
- Còn có một cách khác, đó là cấy tế bào gốc từ máu cuống rốn. Nhưng không biết đứa trẻ này có thể chờ lâu như vậy được không.
Trang Nghị ngây người:
- Cấy tế bào gốc từ máu cuống rốn? Bác sĩ gật đầu và nói:
- Có nghĩa là vợ chồng anh sinh thêm một đứa con. Đứa trẻ này sẽ có khoảng 25% tỷ lệ thích hợp với bệnh nhân.
Trang Nghị ngồi im như một pho tượng. Khoảnh khắc ấy, trái tim băng giá của
anh ta đột nhiên trở nên thật mơ hồ, mơ hồ đến nỗi anh ta không biết
mình đang ở đâu.
Để Mạnh Cổ và Hứa Noãn sinh một đứa con nữa? Sao có thể được cơ chứ? Trang Nghị im lặng một lúc lâu rồi chậm rãi nói:
- Tôi hy vọng có thể tìm thấy tủy tương ứng. Nói đến đây, anh ta nhìn bác sĩ rồi bổ sung thêm một câu:
- Bằng bất kỳ giá nào. Nói xong câu ấy, anh ta bảo Thuận Tử đưa cho bác sĩ danh thiếp của mình.
Bác sĩ nhìn danh thiếp, sững người một lúc rồi nói:
- Anh Trang, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Nhưng hy vọng là anh có thể
suy nghĩ về cấy tế bào gốc từ máu cuống rốn. Bởi vì tôi e rằng chúng ta
không có nhiều thời gian để tìm tủy tương ứng.
Thực ra, ông ta
còn muốn nói - dù là cấy tế bào gốc từ máu cuống rốn thì cũng cần một
khoảng thời gian, không thể đảm bảo là bệnh nhân có thể đợi được đến
ngày đó... Nhưng ông ta nghĩ rằng nói những lời ấy với một ông bố trẻ
tuổi dường như là quá khốc liệt.
Mấy chữ “Tập đoàn Thịnh Thế Hòa
Phong” và “Trang Nghị” trên tấm danh thiếp khiến anh ta hiểu rằng người
đàn ông trước mắt là nhân vật trong truyền thuyết. Trước đây, anh ta
thường nhìn thấy những tin tức có liên quan đến Trang Nghị trên báo chí
hay ti vi. Dĩ nhiên, ngoài những thành công trong sự nghiệp là những
scandal um xùm không ngớt. Nhưng anh ta không thể ngờ rằng, cô con gái
riêng của anh ta trong scandal lại là thật.
Sau khi Trang Nghị
đi, Thuận Tử và mấy đệ tử ở lại phòng làm việc của bác sĩ, dùng những
phương thức khác để “nói chuyện” với anh ta. Họ nói:
- Vì an toàn của bác sĩ và gia đình, xin bác sĩ hãy giữ bí mật về chuyện con gái của anh Trang và chuyện nó bị ốm. Nếu không, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức
mình để đưa bác sĩ và gia đình của mình vào trong nước sôi lửa bỏng. Vì
vậy, vì hòa bình của xã hội, xin bác sĩ hãy giữ mồm giữ miệng.
Từ khi biết được bệnh tình của Hứa Điệp, Trang Nghị thường cùng Thuận Tử đến thăm nó dù rằng vết thương ở chân vẫn chưa lành.
Dĩ nhiên, Hứa Noãn không hề biết chuyện ấy. Trang Nghị lo rằng Hứa Noãn sẽ không thể chịu đựng được. Thực ra, trong lòng anh ta luôn ẩn chứa một
nỗi thương xót dành cho Hứa Noãn. Cuộc sống của cô thật trớ trêu, lận
đận.
Tuy cô luôn luôn nín nhịn, luôn luôn chịu đựng nhưng Trang
Nghị vẫn có thể cảm nhận được rằng trong sâu thẳm trái tim của người con gái này ẩn chứa một sức sống mãnh liệt - chị của Mã Lộ là Mã Tiểu Tụ là một người phụ nữ đã trải qua biết bao đau đớn thăng trầm. Cô ấy cũng
nói:
- Nếu tôi là Hứa Noãn thì tôi đã tự tử từ lâu.
Hứa
Điệp ngày càng yếu đi, khuôn mặt nhợt nhạt giống như một con búp bê dễ
vỡ. Khi nhìn thấy Trang Nghị, nó vui mừng nhảy nhót. Trẻ con cũng biết
đẹp. Nó đã từng nói với Hứa Noãn, - chị ơi, em thích chú Trang Nghị. Em
sẽ lấy chú ấy!
Hứa Noãn đỏ mặt, lúc ấy Trang Nghị cũng có mặt ở đấy. Thuận Tử hỏi Trang Nghị:
- Hay là để Hứa Noãn đến thăm Tiểu Điệp? Trang Nghị lắc đầu và nói:
- Đợi Tiểu Điệp khỏe lại đã. Trang Nghị bảo Thuận Tử chăm sóc Hứa Điệp, chú ý theo dõi tiến trình chữa trị và việc tìm tủy.
Thuận Tử cũng sẵn lòng tất tả ngược xuôi. Anh có thể cảm nhận được rằng Trang Nghị rất lo lắng về chuyện này - rõ ràng là anh ta không muốn suy nghĩ
đến việc cấy tế bào gốc từ máu cuống rốn.
Thuận Tử hỏi Mã Lộ:
- Anh nói xem, rốt cuộc vì sao mà ông chủ không chịu suy nghĩ về phương án cấy tế bào gốc từ máu cuống rốn?
Mã Lộ cười:
- Lợn cũng biết, không ngoài hai nguyên nhân, một là tiến hành phương án
cấy tế bào gốc từ máu cuống rốn thì Hứa Noãn sẽ về với Mạnh Cổ. Vậy thì
kế hoạch dùng Hứa Noãn để phá hoại cuộc hôn nhân của Mạnh Cẩn Thành và
Trần Tịch mà anh ấy đã dự định bao nhiêu năm nay tan thành bong bóng xà
phòng. Hai là, tiến hành phương án này thì Hứa Noãn sẽ phải ở bên Mạnh
Cổ... tuy anh ấy không thừa nhận, nhưng làm gì có người đàn ông nào muốn người phụ nữ mình yêu đẻ con cho thằng khác? Thuận Tử nói:
- Chúng ta đánh cược đi. Tôi cược phương án hai.
- Thôi, đừng đánh cược nữa.
- Vì sao? - Bởi vì hai người chúng ta không có ai cược phương án một. Cược như thế thì phân thắng bại làm sao được?
Trang Nghị lo lắng chờ đợi thông tin bệnh tình của Hứa Điệp đã chuyển biến
tốt. Nhưng rõ ràng là thông tin mà Thuận Tử mang tới lần này không lạc
quan cho lắm.
Sau khi Thuận Tử đi, anh ngẩng mặt nhìn lên tầng, ánh mắt ẩn chữa niềm xót xa.
Hứa Noãn xuống dưới dọn bát đũa. Trang Nghị nói:
- Tôi hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi. Không biết vì sao, Trang Nghị vừa nhắc đến chuyện về phòng nghỉ, Hứa Noãn lại nhớ đến cái đêm mà Lương
Tiểu Sảng mò vào nhà. Bỗng nhiên mặt cô đỏ bừng lên. Tất cả đều lọt vào
mắt Trang Nghị, anh ta nhíu mày và nói:
- Có cần phải kích động như thế không? May là tôi nói là về phòng nghỉ chứ không nói là lên giường nghỉ.
Hứa Noãn không nói gì, đi lên đỡ anh ta dậy. Nhưng lại bị Trang Nghị từ chối:
- Thôi, đưa tôi cái nạng. Tôi không muốn thấy cô vừa vào phòng thì thú tính lại nổi lên, hủy hoại thân tôi.
Hứa Noãn chau mày, thầm nghĩ, “không biết là ai đâu?”
[45]
Ngày vẫn lặng lẽ trôi qua. Triệu Triệu không đến, bệnh tình của Hứa Điệp
không mấy lạc quan. Chuyện Mạnh Cẩn Thành và Trần Tịch sắp đính hôn cũng đã được giới truyền thông sốt sắng đưa tin.
Thuận Tử hỏi Mã Lộ:
- Anh nói xem, ông chủ của chúng ta có nỡ để Hứa Noãn tiếp cận Mạnh Cẩn Thành không?
Mã Lộ gật đầu và nói:
- Có! Thuận Tử thốt lên một tiếng, ngạc nhiên nhìn Mã Lộ. Mã Lộ bình tĩnh nói:
- Anh ấy rất thích tự ngược đãi mình, không phải là cậu không biết điều đó.
Hứa Noãn yên tĩnh ở trong căn hộ của Trang Nghị. Thỉnh thoảng đi thăm Triệu Tiểu Hùng. Ở đó cô đã gặp Triệu Triệu, người phụ nữ sắc sảo ấy gần đây
gầy đi nhiều.
Hứa Noãn ngượng ngùng chào cô, nhưng cô ta không đáp lời.
Triệu Triệu biết Mạnh Cẩn Thành và Trần Tịch kết hôn. Cô cũng biết Trang Nghị không đưa Hứa Noãn đế nhộp đêm Patong của Mạnh Cẩn Thành.
Hứa
Noãn đặt đồ ăn lên bàn rồi ra về. Đột nhiên trời đổ cơn mưa như trút
nước. Ở thành phố này, cuối mùa hạ mưa rất nhiều. Hứa Noãn không mang ô, cô do dự một lúc nhưng vẫn đi dưới trời mưa.
Lúc ấy, đồ ăn mà cô mang tới cho Triệu Tiểu Hùng bị Triệu Triệu ném từ tầng ba xuống, rơi trúng đầu cô.
Nước mưa ngấm vào người cô, ngấm vào những đồ ăn rơi lả tả dưới đất.
Triệu Triệu đứng trước cửa sổ, lạnh lùng nhìn cô rồi đóng chặt cửa.
Triệu Triệu không mắng chửi Hứa Noãn nhưng cô ta đã dùng hành động để tỏ rõ lập trường của mình.
Cô ta căm hận Hứa Noãn, vì Trang Nghị, vì Triệu Tiểu Hùng. Hứa Noãn lặng
lẽ quay người bước đi. Trong mưa vang lên tiếng bước chân. Triệu Tiểu
Hùng nhanh như chớp, nhảy bổ xuống đất, ra sức nhặt những đồ ăn bắn tung tóe dưới đất. Nước mưa làm ướt khuôn mặt tuấn tú của anh. Anh cố gắng
mở tỏ mắt, ra hiệu với Hứa Noãn, mong cô ấy đừng tức giận.
Hứa Noãn nhìn Triệu Tiểu Hùng. Khuôn mặt mờ nhạt của anh trong mưa giống như tuổi thanh xuân của họ, nhạt nhòa, xa vời.
Khi Hứa Noãn chạy về nhà, quần áo của cô đã ướt sũng. May mà Trang Nghị
không có nhà. Cô nhanh chóng thay quần áo, không để làm ướt sàn nhà. Cô
chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh, quấn khăn tắm vào người rồi chạy lên
tầng tắm nước nóng.
Trang Nghị không bị dính mưa. Hứa Noãn nhìn nồi nước gừng, biết là mình đã mất công chuẩn bị cho anh ta.
Cô thở dài, thầm nghĩ, “những người giàu có thật là sướng, ra ngoài làm gì cũng có người chăm sóc. Ngay cả lúc trời mưa cũng không bị dính hạt
nước nào”.
- Tôi vừa bị dính mưa, nấu cho mình chút nước gừng, sợ bị cảm cúm. - Cô nói dối.
Trang Nghị nhíu mày và nói:
- Rất tốt, biết yêu bản thân mình. Nói xong thì hắt hơi. Anh ta che miệng rồi nói với Hứa Noãn:
- Xin lỗi. Hứa Noãn đi lên trước đỡ anh ta, nhẹ nhàng hỏi:
- Không phải anh bị cảm cúm đấy chứ? Trang Nghị nói:
- Sao có thể như thế được? Tôi rất khỏe mạnh, cường trán.
Nói xong hai chữ “cường tráng”, Trang Nghị thấy có chút gì đó hơi kỳ quặc.
Hôm nay Trang Nghị đã đến chỗ Tiểu Điệp. Bác sĩ nói:
- Tiểu Điệp rất ngoan, rất kiên cường, dũng cảm phối hợp điều trị.
Sau khi bác sĩ đi, Tiểu Điệp hỏi Trang Nghị:
- Chú ơi, cháu bị bệnh gì? Trang Nghị xoa đầu nó và nói:
- Tiểu Điệp ngoan, Tiểu Điệp chỉ bị cảm cúm thôi. Hứa Điệp nhìn Trang Nghị, nước mắt trào ra:
- Vậy thì Tiểu Điệp có chết không? Trang Nghị thấy tim mình thắt lại:
- Không đâu, Tiểu Điệp sẽ nhanh chóng khỏi bệnh. Hứa Điệp tin lời anh ta, gật đầu thật mạnh và nói:
- Khó chịu quá. Cháu không muốn chết, không muốn rời xa chị, không muốn rời xa chú Tiểu Hùng, chú Trang Nghị và chú Thuận Tử...
Lúc ngủ, Hứa Điệp nắm chặt tay Trang Nghị, không chịu buông ra. Nó ngẩng mặt hỏi:
- Chú ơi, vì sao chị không đến thăm cháu? Lâu lắm rồi cháu không nhìn thấy chị.
Trang Nghị xoa đầu Tiểu Điệp và nói:
- Dạo này chị rất bận, đợi khi nào Tiểu Điệp khỏe, chú và chị sẽ đến thăm Tiểu Điệp.
Hứa Điệp gật đầu rất mạnh. Trang Nghị rời khỏi bệnh viện trong tâm trạng
chán chường. Anh ta vừa bước xuống tầng một của bệnh viện thì nghe thấy
giọng nói
như tiếng pháo nổ của Lương Tiểu Sảng. Trang Nghị chưa
kịp quay người lại thì Lương Tiểu Sảng đã lao nhanh như một tia chớp,
bám chặt lấy cánh tay.
Lương Tiểu Sảng đã đợi Trang Nghị rất lâu
rồi. Anh ta nghe Lý Hổ Phách nói Trang Nghị đến bệnh viện Saint Mary. Vì thế, bất chấp tất cả chạy đến chờ anh ta.
Những ngày này, cô ta
không thể gặp được Trang Nghị. Cô đế ngõ cửa nhà anh ta thì anh ta không mở cửa. Đến công ty thì không thấy bóng dáng anh ta đâu. Chỉ có điều,
không sao cả, điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt đẹp
của cô ta. - Ngoài Hứa Noãn thì “đối thủ” đáng gờm Trần Tịch đã kết hôn
với Mạnh Cẩn Thành. Đó là một tin tốt lành.
Cô ta bổ nhào tới và nói:
- Trang Nghị, chúc mừng anh, Trần Tịch sắp kết hôn rồi. Trang Nghị nhìn
Lương Tiểu Sảng, chỉ thấy trước mặt tối đen. Anh ta còn nhớ rất rõ màn
“khổ hình” tối hôm đó.
Trang Nghị không thoát khỏi Lương Tiểu Sảng, đành nói:
- Cô ta kết hôn, cô chúc mừng tôi làm gì? Muốn chúc mừng thì đến chỗ Mạnh Cẩn Thành ấy.
Lương Tiểu Sảng cười và nói:
- Dĩ nhiên là phải chúc mừng anh rồi. Cô ấy sẽ không còn phá hoại quan hệ của chúng ta nữa.
Trang Nghị muốn ngất đi cho rồi. Anh ta thầm nghĩ, “không biết bộ não của
Lương Tiểu Sảng là cái thể loại gì. Sao lại có những thứ lô gích mà anh
ta không tài nào hiểu được. Hơn nữa, đáng khâm phục hơn là mỗi lần nói
những suy luận lô gích dị hình ấy, cô ta lại nói năng rất hùng hồn”.
Trang Nghị chau mày, giúp cô ta sửa lại:
- Chúng ta? Xin cô đừng dùng hai chữ “chúng ta” ấy trước mặt tôi. Tôi và
cô, vĩnh viễn chỉ là “tôi và cô”, không thể là “chúng ta” được.
Lương Tiểu Sảng không thèm để ý đến những lời nói ấy.
Cô ta nhìn Trang Nghị phải chống nạng, hai mắt sáng lên, giống như con sói đang nhỏ dãi thèm thuồng. Cô ta lắc lắc cánh tay của Trang Nghị và nói:
- Anh đẹp trai quá đi. Ngay cả lúc chống nạng mà vẫn đẹp trai. Em chưa bao giờ nhìn thấy thằng què nào đẹp trai như thế này.
Mặt Trang Nghị xanh như tàu lá chuối. Cuối cùng, Thuận Tử đã kéo Lương Tiểu Sảng ra và nói:
- Ông chủ cần phải bàn chuyện hợp đồng. Xin cô Lương lượng thứ.
Lương Tiểu Sảng hét lên:
- Họ Trang kia, lẽ nào giá trị của Lương Tiểu Sảng tôi đây còn thấp hơn
một bản hợp đồng dơ bẩn của anh sao? Anh đừng đối xử với tôi như thế có
được không? Mưa gió thế này, tôi đến tìm anh có dễ dàng gì không?
Trang Nghị nói:
- Tôi biết cô vất vả. Xin cô, sau này cô hãy làm những chuyện đỡ vất vả thôi.
Lương Tiểu Sảng nghiến răng nghiến lợi hét:
- Họ Trang kia, anh nghe cho rõ đây! Dù có phải lên rừng đao xuống biển
lửa tôi cũng không từ. Anh phải là của tôi. Ngoài tôi ra, anh không thể
là của bất kỳ người nào khác.
Trang Nghị giận sôi máu. Anh ta thầm chửi một câu: “Đồ cầm thú!”
Trời mưa như trút nước, Lương Tiểu Sảng bám theo xe anh ta một đoạn rất lâu, cuối cùng ngã xuống đường, dõi nhìn theo chiếc xe của anh ta. Cô ta lẩm nhẩm:
- Anh phải là của em. Trang Nghị! Anh phải là của em. Trang Nghị vừa bước vào nhà thì nhìn thấy Hứa Noãn.
Không biết có phải vì vừa chạy thoát khỏi chỗ của Lương Tiểu Sảng hay vì lý
do nào khác mà anh ta rất thích mùi hương nhẹ nhàng trên người Hứa Noãn. Mùi hương ấy thơm mát như hoa dành dành.
Nghĩ đến Lương Tiểu
Sảng, anh ta lại thấy rùng mình. Thậm chí anh ta nghĩ, không biết có
phải Lương Tiểu Sảng là gián điệp mà Lương Tông Thái phái đến để quấy
rầy mình không. Nếu đúng là như vậy thì chiêu này quả là cao siêu. Mỗi
lần nhìn thấy Lương Tiểu Sảng anh ta lại thấy rất chán đời. Sau đó lại
nghi ngờ không biết vì sao mình lại sống trên cái thế giới này.
Hứa Noãn bưng nước gừng đến cho anh ta và nói:
- Anh uống đi. Trang Nghị ngây người nhìn cô, mắt hơi nheo lại và nói:
- Không phải là cô nấu riêng cho tôi đấy chứ? Hứa Noãn đỏ mặt:
- Lúc nãy tôi bị dính mưa, tôi nấu cho mình uống mà. Trang Nghị nhún vai, trong lòng cảm thấy hụt hẫng. Anh ta nói:
- Thôi được, vậy thì tôi theo cô hưởng phúc vậy. Lúc uống nước gừng,
Trang Nghị liếc nhìn Hứa Noãn mấy lần. Anh ta nghĩ không biết có nên nói cho cô biết bệnh tình của Hứa Điệp không.
Có lẽ Thuận Tử nói
đúng, Hứa Noãn có quyền biết sự thật, nếu không, một khi Tiểu Điệp không thể cầm cự được, vậy thì Hứa Noãn có thể cùng nó đi nốt đoạn đường cuối cùng. Thuận Tử nói: “Ông chủ, cô ấy là mẹ của Tiểu Điệp.”
Trang Nghị bắt đầu khó xử, anh ta chau mày, lòng dạ rối bời.
Hứa Noãn nhanh chóng cảm nhận được sự biến đổi trên nét mặt của Trang Nghị, cô khẽ hỏi:
- Có phải là nước gừng rất khó uống không?
Trang Nghị nhìn cô, nỗi thương xót trào dâng trong lòng. Anh gượng cười. Lúc ăn cơm, Hứa Noãn nói với Trang Nghị:
- Cuối tuần Lâm Hân không đến nữa. Cô ấy nói là một thời gian nữa, đợi đến khi nào tu thân xong thì sẽ đến.
Trang Nghị gật đầu và nói:
- Vốn dĩ tôi cũng muốn cùng cô đi gặp bạn của cô. Hứa Noãn ngạc nhiên nhìn anh ta. Trang Nghị cười và nói:
- Vậy thì cô sẽ đắc chí lắm. Cô hãy nói cho cô ấy biết là cô đã câu được
một người giàu có như tôi như thế nào? Thật là đáng tự hào. Con gái bọn
cô chẳng phải là thích so sánh sao? Quả nhiên, Trang Nghị là người không bao giờ nói được những lời tốt đẹp.
Hứa Noãn bĩu môi, không thèm để ý đến anh ta. An cơm xong, Trang Nghị thấy hơi nhức đầu. Không biết
là vì trời mưa, trời chuyển lạnh hay là vì bị Lương Tiểu Sảng dọa.
An cơm xong, anh ta vào phòng nghỉ ngơi.
[46]
Nửa đêm, Hứa Noãn nghe thấy tiếng cốc vỡ dưới tầng. Cô vội vàng ngồi dậy,
chạy xuống dưới nhà. Vừa bật đèn thì thấy Trang Nghị ngồi dưới đất,
chiếc cốc vỡ tan cạnh chân anh ta. Mặt anh ta đỏ bừng lên.
Hứa
Noãn lao ra như bay đỡ anh ta dậy. Nhiệt độ trên người anh truyền vào
đầu ngón tay của cô qua lớp áo mỏng khiến cô giật mình. Cô ngạc nhiên
nhìn anh ta, sờ tay lên trán anh rồi nói:
- Anh đang sốt?
Trang Nghị chau mày và nói:
- Tôi... muốn uống... nước. Hứa Noãn vội chạy đi rót nước, đặt vào đôi môi khô nứt của anh, nhìn anh khổ sở uống nước.
Cô đỡ anh về phòng. Cơ thể anh không thể khống chế được sức mạnh của mình, nặng hơn bình thường. Đỡ được anh ta lên giường, Hứa Noãn cũng ngã vật
xuống đó.
Giường của anh rất mềm, giống như thảm bông vậy. Khoảnh khắc ấy, Hứa Noãn nằm trong lòng anh mà giống như nằm giữa đám mây vậy.
Mặt cô đỏ bừng, nhanh chóng bò dậy. Cô đắp chăn cho anh, sau đó chạy ra
phòng khách, lục lọi tìm thuốc hạ sốt. Nhưng trong nhà người đàn ông kỳ
bí này lại không có bất kỳ loại thuốc nào.
Cô nhanh chóng chạy về phòng anh ta và hỏi:
- Thuốc hạ sốt ở đâu? Trang Nghị lắc đầu và nói:
- Tôi khỏe rồi. Tôi muốn ngủ. Lạnh quá! Lấy cho tôi cái chăn. Hứa Noãn nhấc điện thoại trên đầu giường anh ta và nói:
- Tôi gọi 120. Cô vừa nhắc đến 120, Trang Nghị đột nhiên tỉnh táo như
được uống thuốc kích thích vậy. Anh ta nhảy bổ vào cái điện thoại, gần
như sùi bọt mép và nói:
- Đừng mà. Anh ta nghĩ rằng một người đàn ông như anh ta, cúm sốt là chuyện nhỏ. Vì chuyện này mà phải gọi 120
thì quả là mất mặt. Huống hồ, anh không muốn mình bị bọn săn tin chộp
được rồi lại tung scandal. Cứ nghĩ đến những tiêu đề sốc và thần kỳ ấy,
anh ta lại buồn nôn.
Hứa Noãn ngạc nhiên nhìn anh ta, sau đó lại thấy anh ta nằm vật xuống giường.
Trông anh ta thật thảm hại, giọng nói không ngừng run lên:
- Nếu... nếu... cô... cô... không muốn... mang lại... phiền phức... cho tôi... thì... đừng... đừng gọi... gọi 120.
Không phải là Hứa Noãn không được nếm trải sự lợi hại của những bài báo ấy.
Cô cũng không muốn mình lại trở thành tiêu điểm. Rất có khả năng những
bài báo ấy sẽ xuất hiện trước mặt Mạnh Cổ và Mạnh Cẩn Thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT