Phiên tòa xét xử vụ
án Mạnh Cẩn Thành rơi xuống vách núi mất tích được mở vào ngày giáng
sinh năm 2008. Trang Nghị không có mặt ở phiên tòa. Anh ủy thác cho luật sư và người đại diện toàn quyền xử lý.
Anh không thể ngồi trên
ghế bị cáo, nhìn người phụ nữ mình yêu dựa vào những suy đoán không căn
cứ, chỉ trích mình giữa phiên tòa. Như thế nhật quá tàn nhẫn.
Những ngày ấy, Hứa Noãn đã dọn đến căn hộ của Mạnh Cổ sau khi khỏi bệnh. Hứa Điệp thường gọi điện thoại cho anh. Nó gào khóc:
- Bố ơi! Bố Trang Nghị, sao bố lại lừa con? Sao bố không đến thăm con nữa?
Trang Nghị không dám nói gì. Anh lặng lẽ khóc. Vì thế chỉ có thể cài đặt trả
lời tự động: Xin chào, tôi là Trang Nghị. Hiện nay tôi không có nhà, xin hãy để lại lời nhắn.
Đêm hôm ấy, tuyết bay mù trời. Trang Nghị đi trong tuyết. Trận tuyết đầu tiên của năm nay vào đúng đêm giáng sinh.
Trên các ngõ phố, những cô gái bán hoa đi đi lại lại. Trang Nghị nhìn họ,
khuôn mặt đỏ ửng vì lạnh, bàn tay nứt nẻ, khoảnh khắc ấy, đột nhiên anh
nhớ tới Hứa Noãn của bốn năm trước.
Cái đêm đông gió tuyết ấy, cô cũng xuất hiện trước mặt anh như thế này.
Nếu lúc đầu anh không bị chú của mình truy sát, không trải qua sự tàn khốc
của cuộc đời, không vì để đạt được một mục đích nào đó, mà chỉ là một
công tử nhà giàu bình thường, thư thả đi dạo trên con phố này.
Vậy thì khi Hứa Noãn khẽ kéo tay anh, khi Hứa Noãn rụt rè hét câu “Anh đưa tôi về nhà được không?” thì anh có đưa cô đi không?
Nếu như vậy thì câu chuyện của họ có thay đổi hoàn toàn không?
Đột nhiên, có giọng nói rụt rè của một cô gái khẽ gọi anh:
- Anh mua hoa đi, mua hoa tặng bạn gái. Bạn gái? Trang Nghị cười, từ này khiến anh cảm thấy ấm áp.
Trên mặt tuyết dày, Trang Nghị giẫm từng bước chầm chậm, để lại vết chân trên tuyết.
Những vết chân to phân tán trên tuyết trắng, uốn lượn dưới chân Trang Nghị.
Anh khẽ đặt bông hoa bên đường - hy vọng có thể sưởi ấm Hứa Noãn của bốn năm trước.
Anh đã nợ cô. Cuối cùng, Trang Nghị biến mất trong tuyết...
Hứa Noãn đi dưới tuyết, màn đêm dần buông xuống, những bông tuyết nhỏ xinh bay bay giữa không trung.
Hôm nay cô không ra tòa, cô đã bỏ cuộc vào khoảnh khắc cuối cùng.
Mạnh Cổ trợn mắt nhìn cô và nói:
- Em không muốn tìm lại công bằng cho chú út sao? Chú ấy là chú út của chúng ta. Chú ấy đối với chúng ta ơn trọng như núi.
Hứa Noãn nhắm chặt mắt, nước mắt rơi xuống như mưa. Cô tưởng rằng mình hận
Trang Nghị thấu xương, hận sự tàn nhẫn của anh thấu xương. Nhưng cô lại
không thể làm được, không thể đẩy anh lên ghế bị cáo.
Mạnh Cổ đẩy người Hứa Noãn và nói:
- Có phải em đã yêu anh ta rồi không? Đúng vậy, anh ta cứ tưởng rằng Hứa
Noãn vẫn còn yêu mình. Anh ta tưởng rằng cô vẫn sống trong hồi ức của
bảy năm trước. Nhưng, lúc này đây, khi Hứa Noãn không chịu ra tòa tố cáo Trang Nghị, đột nhiên anh ta cảm nhận được rằng: Có lẽ Hứa Noãn đã rung động trước Trang Nghị.
Khoảnh khắc ấy Mạnh Cổ vô cùng tức giận.
Vì quá tức giận nên anh ta thầm hạ quyết tâm, nếu các người đã yêu nhau
như thế, vậy thì sau này, ta sẽ cho các người sống không bằng chết.
Hứa Noãn lang thang ở bên ngoài gần một ngày. Cô không biết phải quay về
như thế nào, phải đối mặt với Mạnh Cổ như thế nào. Mặc dù anh ta vừa gọi điện, cười nói vui vẻ, xin cô tha thứ cho những lời nói hồ đồ lúc sáng
của mình. Anh ta nói vì quá yêu chú út nên mới như vậy. Cuối cùng anh ta nói, “Hứa Noãn, anh yêu em. Anh yêu em và Tiểu Điệp”. Yêu?
Hứa Noãn thấy nghi ngờ, vì sao cô lại không cảm nhận được?
Hứa Noãn đi dưới tuyết. Đột nhiên cô nhìn thấy những vết chân nối hàng dài. Những vết chân ấy rất to, nằm cô đơn trên tuyết khiến cô không kìm được giẫm lên chúng.
Cô cố gắng bước từng bước dài để giẫm lên những vết chân đó.
Cô ngây ngô bước đi, vừa đi vừa nghĩ, nếu đi theo những vết chân này thì
sẽ gặp người như thế nào. Người ấy đang mang theo tâm sự gì giữa trần
gian?
Khi cô phát hiện bông hoa bên đường, cô ngây người một lúc lâu, sau đó khẽ nhặt nó lên.
Ai đã để mất bông hoa của mình trong đêm tối? Ai đã để mất tình yêu trong
thành phố này? Cuối cùng Hứa Noãn không đi theo những vết chân ấy, đường khá dài, điện thoại của Mạnh Cổ lại thúc giục, vì vậy, cô khẽ đi lệch
sang hướng khác, cô đơn bước trên con đường về nhà.
Thực ra, chỗ
của Mạnh Cổ không được gọi là nhà. Nơi nào có tình yêu, nơi đó mới là
nhà. Lúc ấy, tay cô chạm vào chùm chìa khóa trong túi áo - chìa khóa
nhà... chùm chìa khóa nhà Trang Nghị...
Nước mắt của Hứa Noãn khẽ rơi xuống. Khoảnh khắc ấy, anh và cô, hai người đã từng yêu nhau, vết
chân hòa quyện vào nhau, nhưng cuối cùng lại tách rời, để lại hình chữ
“nhân” vô vọng trên tuyết.
Từ đó về sau. Trên trời, những bông
tuyết trắng đang bay, thỉnh thoảng có những thiên thần tuyết nhỏ bé và
thiên thần gió mũm mĩm bay qua.
Thiên thần tuyết nhỏ bé chỉ tay
về phía mặt tuyết, chỉ tay vào hình chữ “nhân” được tạo nên từ những vết chân rồi hỏi thiên thần gió:
- Kia là ký hiệu gì vậy? Thiên thần gió nghĩ một lúc rồi nói:
- Chuyện cổ tích tình yêu của trần gian. - Chẳng phải chuyện cổ tích đều
viết về những thiên thần như chúng ta sao? Vì sao ở trần gian cũng có
chuyện cổ tích? - Có chứ. Trang Nghị yêu Hứa Noãn. Hứa Noãn yêu Trang
Nghị, đó chính là chuyện cổ tích đẹp nhưng bi thương nhất trần gian.
- Vậy câu chuyện kết thúc như thế nào? - Về sau... về sau, đợi đến đêm
giáng sinh năm sau, chúng ta sẽ quay lại trần gian để biết kết thúc nhé!
Hoàn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT