Trong cuộc đời này, chúng ta đã lỡ một bước

Vì một bước ấy mà chúng ta lỡ cả một đời

[42]

Không gian trong phòng bệnh yên lặng một cách kỳ lạ. Trang Nghị không nói gì, dường như đã đắm chìm trong suy tư. Khuôn mặt của anh đẹp như một bức tranh thủy mặc. Một lúc sau, anh ta ngẩng đầu nhìn Thuận Tử, giọng nói có lẫn chút gì đó mệt mỏi và khó xử:

- Cậu nói Triệu Tiểu Hùng là... người em trai đã li tán nhiều năm của Triệu Triệu?

Thuận Tử gật đầu, khuôn mặt có rất nhiều nét biểu cảm đan xen. Anh ta có thể hiểu được sự ngạc nhiên của Trang Nghị lúc này. Khi biết rõ sự thật, anh ta cũng cảm thấy khó lòng mà tin được.

Hôm ấy, Triệu Triệu gần như phát điên lên, bắt Thuận Tử phải đưa cô ta đến chỗ ở của Triệu Tiểu Hùng.

Khi cánh cửa vừa mở ra, Triệu Triệu nhảy bổ về phía Triệu Tiểu Hùng như một kẻ điên loạn vậy. Lúc ấy, Triệu Tiểu Hùng đang tranh miếng cháy với Hứa Điệp, vụn cháy dính đầy miệng. Anh nhìn thấy một người phụ nữ lạ tóc tai bờm xờm lao vào, tưởng rằng người phụ nữ ấy đến cướp cháy nên nằm đè lên miếng cháy đó và kêu ầm lên.

Triệu Triệu chạy lên, tóm lấy vạt áo của anh và hỏi:

- Em là Tiểu Hùng? Em là Triệu Tiểu Hùng? Bố em có phải là Triệu Lão Thất, chị em có phải là Triệu Cát Tường không?

Triệu Tiểu Hùng ra công ra sức vùng vẫy, miệng không ngừng lẩm nhẩm:

- Cơm... cháy... cơm... cháy. Thuận Tử muốn kéo Triệu Triệu đứng lên. Anh ta đã nói với cô rằng đầu óc của Triệu Tiểu Hùng có vấn đề, điên điên dại dại, không bình thường.

Triệu Triệu không kìm được nước mắt. Cách biệt đã hơn mười năm. Hai chị em bị li tán từ khi còn rất nhỏ, bao nhiêu năm trôi qua, khó mà nhận ra nhau được.

Triệu Triệu rất buồn. Cô hy vọng người trước mặt mình đây là Triệu Tiểu Hùng, bởi vì cô đã đi tìm anh bao nhiêu năm nay. Nhưng cô lại sợ anh ta là Triệu Tiểu Hùng, cô không thể chịu đựng được sự thật một ông vua nhỏ vốn thích tác oai tác quái trước đây đột nhiên lại biến thành một người điên.

Triệu Triệu bất chấp tất cả, định kéo quần của Triệu Tiểu Hùng xuống. Thuận Tử đứng cạnh thấy vậy mà trợn mắt há mồm. Anh ta vội bịt mắt Hứa Điệp lại. Đột nhiên anh phát hiện trán của cô bé nóng như lửa, khuôn mặt nhợt nhạt đến đáng sợ.

Triệu Tiểu Hùng ra công ra sức bảo vệ cái quần của mình. Tuy anh ta điên điên dại dại nhưng vẫn biết xấu hổ. Anh ta hét loạn lên:

- Lưu... lưu manh. Triệu Triệu mặc kệ, cuối cùng cô đã kéo được nó xuống, để lộ cái mông của Triệu Tiểu Hùng - vết cắn ở trên đó vẫn còn rõ mồn một như ngày nào.

Nước mắt của Triệu Triệu rơi xuống, cô ôm Triệu Tiểu Hùng rồi gào khóc.

Năm ấy, cô đã để lại vết cắn ấy trên mông Triệu Tiểu Hùng. Năm ấy, Triệu Tiểu Hùng bán rẻ cô, nói cô ăn trộm đồ cho ba cô bé mà bố đã mua về. Bố đã đánh cho cô một trận nhừ tử và cắt mái tóc dài yêu quý của cô. Cô ôm hận trong lòng. Vào một buổi trưa nọ, cô dùng cái ngô ngọt dụ Triệu Tiểu Hùng ra khu đất hoang ở ngoài và đánh cho cậu ta một trận. Vì Triệu Tiểu Hùng không ngừng phản kháng nên trong lúc giằng co, cô đã cắn một miếng vào mông anh ta - vết cắn ấy khiến Triệu Tiểu Hùng suýt ngất đi.

Triệu Tiểu Hùng ôm cái mông đau nhức về nhà, vừa đi vừa gào khóc. Thế là Triệu Triệu lại bị Triệu Lão Thất lôi ra vườn đánh cho một trận.

Về sau bố chết, mẹ tái giá, hai chị em họ bị bán đi. Lúc ấy, cô nghiến răng an ủi Triệu Tiểu Hùng:

- Đừng sợ, chị nhất định sẽ tìm thấy em. Dù là mười mấy năm hay mấy chục năm, chỉ cần em là em của chị, chỉ cần vết cắn trên mông em vẫn còn thì chị nhất định sẽ tìm thấy em.

Triệu Tiểu Hùng khóc và nói:

- Nhưng em không tìm thấy chị thì làm thế nào? Mông chị làm gì có vết?

Triệu Triệu nghĩ một lúc, đưa cánh tay nhỏ bé của mình ra trước mặt Triệu Tiểu Hùng và nói:

- Cắn đi, sau này dựa vào vết cắn này để tìm chị. Có lẽ Triệu Tiểu Hùng sợ mất chị nên đã há miệng cắn thật đau.

Dường như cậu bé ấy muốn trút bỏ mọi nỗi sợ hãi... Triệu Triệu đau đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Rõ ràng là cô không thể ngờ rằng Triệu Tiểu Hùng lại cắn thật, cắn thì cắn, lại còn cắn đau như thế. Thế là cô lại nện cho Triệu Tiểu Hùng một trận.

Triệu Tiểu Hùng khóc ầm lên, ấm ức nói:

- Chị bảo em cắn chứ, chị bảo em cắn chứ!..... Có lẽ người buôn trẻ con cảm thấy chán ngấy vì hai chị em suốt ngày đánh nhau nên nhanh chóng bán họ đi.

Rất nhiều năm sau, Triệu Triệu thường nhìn vào vết cắn mà Triệu Tiểu Hùng để lại trên cổ tay mình và nghĩ, nếu hôm ấy cô không đánh Triệu Tiểu Hùng thì có lẽ hai chị em cô không bị bán đi nhanh như vậy...

..... Triệu Triệu vẫy vẫy cái cổ tay của mình cho Triệu Tiểu Hùng đang nằm bò dưới đất nhìn, cô vừa khóc vừa nói:

- Tiểu Hùng, em nhìn đi. Chúng ta đã hứa với nhau rồi, sau này em sẽ dựa vào vết cắn này để tìm chị. Tiểu Hùng, chị là chị của em. Chị là chị của em đây mà. - Nói xong cô ôm Triệu Tiểu Hùng, gào khóc trong đau đớn.

Triệu Tiểu Hùng thì gia công ra sức vùng vẫy, vừa kéo quần, vừa gườm gườm chửi Triệu Triệu:

- Lưu... lưu manh. Thuận Tử đưa Hứa Điệp vào phòng ngủ. Anh không muốn để con bé nhìn thấy cảnh tượng này. Khi bước ra, anh nhìn thấy Triệu Triệu đang ngồi ngây dưới đất.

Còn Triệu Tiểu Hùng thì đang ăn cháy, ăn ngấu nghiến, chốc chốc lại cảnh giác nhìn Triệu Triệu, vừa ăn vừa lẩm nhẩm:

- Lưu... lưu manh. Thuận Tử biết Triệu Triệu rất xinh đẹp, nhưng anh nghĩ rằng vẻ đẹp của cô là vẻ đẹp của một cô gái lẳng lơ, không giống với vẻ đẹp dịu dàng, yên tĩnh của Hứa Noãn. Nhưng hôm nay, cô lại giống một cái bóng nhợt nhạt, ngồi ngây dưới đất như một cái xác vô hồn. Cuối cùng thì anh đã hiểu, những cô gái dù có lẳng lơ đến đâu thì cũng có lúc thuần khiết như dòng nước.

Đột nhiên Triệu Triệu châm một điếu thuốc, nhìn Thuận Tử với ánh mắt tê dại. Cô hỏi rất thẳng thắn:

- Ai hại nó ra nông nỗi này? Cô là một người phụ nữ khôn khéo. Trực giác mách bảo cô rằng Triệu Tiểu Hùng không thể tự mình biến thành thế này. Chắc chắn là có mối liên quan nào đó với Trang Nghị hoặc đệ tử của anh ta, mặc dù cô không muốn tin chuyện này thực sự có liên quan đến Trang Nghị.

Thuận Tử sững người lại. Anh ta cúi đầu, không biết phải nói thế nào. Bắt đầu từ cái lúc mà anh ta biết Triệu Tiểu Hùng là em trai của Triệu Triệu thì anh ta đã có cảm giác như có một tảng đá đè lên ngực mình.

Biết nói thế nào đây? Ai có thể ngờ rằng mọi chuyện lại thành ra như thế? Ai có thể ngờ rằng những chuyện đã làm vào cái đêm cách đây bốn năm, bây giờ lại phải giải thích lại? Không phải là anh ta không dằn vặt lương tâm, không cảm thấy có lỗi. Anh ta cũng có em gái, một cô em gái mà anh ta yêu quý nhất, cũng đã từng nghĩ sẽ trân trọng, bảo vệ tình thân... Nhưng anh ta không biết phải nói với Triệu Triệu như thế nào, bởi vì anh ta không muốn lừa dối cô.

Triệu Triệu cười, một nụ cười khiến người ta não lòng. Cô nói:

- Có phải là liên quan đến Trang Nghị không? Thuận Tử lập tức phủ nhận:

- Không phải.

Anh ta biết rằng mình đã nói dối. Anh ta không phải là một người đàn ông không dám chịu trách nhiệm. Chỉ là câu trả lời của câu hỏi này nằm ở chỗ Trang Nghị. Điều đó liên quan đến mối quan hệ giữa anh ta và Triệu Triệu, đồng thời liên quan đến rất nhiều chuyện. Vì vậy một đệ tử như anh không thể tùy tiện trả lời được.

Triệu Triệu cười, cô cảm nhận được sự do dự của Thuận Tử. Mặc dù cô thực sự hy vọng rằng chuyện này không dính dáng đến Trang Nghị, khi Trang Nghị tìm thấy Triệu Tiểu Hùng thì Triệu Tiểu Hùng đã biến thành thế này rồi.

Cô nhìn Triệu Tiểu Hùng mà thấy xót xa trong lòng. Cô lấy một chai nước khoáng ở chỗThuận Tử đưa cho Triệu Tiểu Hùng, nhưng vừa nhìn thấy chai nước trên tay cô, Triệu Tiểu Hùng liền co rúm người lại, đau đớn gào thét:

- Đừng mà. Triệu Triệu sững sờ. Cô hoàn toàn không biết rằng, trong cái đêm đông đau đớn ấy, Triệu Tiểu Hùng nhớ rất rõ một thứ giống như “cái chai” đổ lên người mình. Cuối cùng, một cô gái dịu dàng đã đứng chắn cho anh. Cô ấy đã hét lên một tiếng: Đừng mà! Đúng vậy, đừng. Đừng làm hại, đừng làm tổn thương. Anh không nhớ rõ khuôn mặt của người con gái ấy. Nhưng chắc chắn người ấy rất quan trọng đối với anh và chắc chắn anh cũng rất quan trọng đối với cô ấy. Vì vậy cô ấy mới lấy thân mình bảo vệ anh. Bao nhiêu năm nay, anh không ngừng nghĩ đến người con gái ấy, rốt cuộc cô ấy là ai?

Có lúc anh đã từng hỏi Hứa Noãn. Nhiều lúc anh cũng ngây người nhìn cô. Dù thế nào đi nữa thì trong cái ký ức vụn nát ấy, cái chai là một thứ rất đáng sợ.

Triệu Triệu ngây người một lúc lâu rồi quay sang nhìn Thuận Tử. Thuận Tử không nói gì.

Lúc rời đi, Triệu Triệu hỏi Thuận Tử một câu:

- Thôi được, nếu anh không muốn nói thì thôi. Chỉ xin anh hãy nói cho tôi biết rốt cuộc chuyện này có liên quan đến Trang Nghị không? Anh chỉ cần trả lời tôi, có hay không? - Nói xong, khuôn mặt cố làm ra vẻ lạnh lùng của Triệu Triệu toát lên vẻ đau khổ, mắt cũng đỏ hoe.

Thuận Tử vẫn lựa chọn sự im lặng.

Trong phòng bệnh, Trang Nghị nhìn Thuận Tử rồi im lặng một lúc rất lâu. Đột nhiên anh ta nhớ đến câu nói - nhân quả báo ứng. Nghĩ đến đấy, anh ta thở dài rồi nói:

- Sau khi ra viện, tôi sẽ giải thích với Triệu Triệu. Thuận Tử ngạc nhiên nói:

- Anh muốn nói với cô ấy là chúng ta làm hại Tiểu Hùng? Trang Nghị thở dài và nói:

- Tôi không muốn lừa dối Triệu Triệu. Trang Nghị biết rằng một khi Triệu Triệu biết rõ sự thật thì chắc chắn sẽ căm hận anh ta đến thấu xương. Nhưng anh ta không thể lừa dối cô.

Thực ra, Trang Nghị chỉ nghĩ đến điều này mà bỏ qua một chuyện quan trọng hơn. Đó là, sau khi Triệu Triệu biết sự thật, e rằng căm hận chỉ là một phần nhỏ, nhiều hơn là đau khổ- Người đàn ông mà cô yêu nhất đã làm hại người thân duy nhất mà cô đã tìm kiếm biết bao lâu nay - Mặc dù năm ấy Trang Nghị không cố tình làm như vậy, nhưng Triệu Tiểu Hùng bị anh ta hủy hoại ra nông nỗi này lại là một sự thật vô cùng tàn khốc, không thể chối cãi. Sau c khi im lặng một hồi rất lâu, Trang Nghị nói với Thuận Tử:

- Giúp tôi làm thủ tục xuất viện. Tôi muốn ra viện. Thuận Tử rất muốn ngăn anh ta lại, dù sao thì Trang Nghị vẫn cần phải ở trong bệnh viện một thời gian nữa. Nhưng anh biết tính Trang Nghị, có ngăn cũng vô ích.

Làm xong thủ tục xuất viện, Thuận Tử liền đẩy Trang Nghị rời khỏi bệnh viện.

Trang Nghị đang ngồi trên xe chợt quay đầu lại hỏi Thuận Tử:

- Đã có kết quả kiểm tra của Tiểu Điệp chưa? Thuận Tử lắc đầu và nói:

- Chiều mai mới có kết quả. Trang Nghị gật đầu, anh ta có chút lo lắng về tình trạng sức khỏe của Tiểu Điệp. Đứa trẻ này ngay từ lúc mới sinh đã ốm yếu bệnh tật. Bao nhiêu ngày nay sốt cao không hạ. Khuôn mặt nhợt nhạt đến đáng sợ. Gần đây, mỗi lần anh ta bế Hứa Điệp trên tay, kể chuyện cho nó nghe, nó đều ngủ mê ngủ mệt trong lòng anh.

Mỗi lần như thế, nhìn cái đầu nhỏ bé của Tiểu Điệp, trong lòng Trang Nghị lại trào dâng một niềm ấm áp khó diễn tả thành lời.

[43]

Những ngày ở nhà dưỡng bệnh, Trang Nghị rất mong Triệu Triệu đến.

Hứa Noãn giống như một con chuột bận rộn suốt ngày, còn Trang Nghị bị gãy chân thì giống như một tên địa chủ hống hách, tác oai tác quái.

Địa chủ khát, chuột con phải chít chít chít chít đi rót nước cho anh ta uống. Hơn nữa phải là nước lạnh. Địa chủ đói, chuột con phải chít chít chít chít vào nhà bếp nấu cơm cho anh ta ăn.

Có lẽ tên địa chủ muốn trả thù chuột con vì đã giẫm gãy chân anh ta, hoặc là muốn trả thù chuột con vì đã nhìn thấy cái cảnh xấu hổ không biết chui vào đâu giữa anh ta và Lương Tiểu Sảng. Nói tóm lại là anh ta bắt bẻ cô đủ điều.

Lúc này, còn có chuyện khác cho án hết tâm trí của địa chủ, vì vậy mà cuộc sống của chuột con cũng không đến mức quá tồi tệ.

Thuận Tử nói với Trang Nghị là Trần Tử Canh và Trang Thân đã bàn bạc xong hôn sự của Mạnh Cẩn Thành và Trần Tịch. Trang Nghị gật đầu, bảo Mã Lộ chọn một món quà thật lớn tặng cho Trần Tử Canh, tỏ ý chúc mừng.

Lúc ấy, Hứa Noãn ngồi cạnh anh ta. Anh ta cười với cô rồi mỉa mai:

- Cô khóc đến chết đi sống lại trước mặt anh ta như vậy, chẳng phải anh ta vẫn lấy người phụ nữ khác sao.

Cuối cùng, anh ta vẫn muốn nói - phải xem có thủ đoạn gì để anh ta quay về với mình. Như thế mới không phụ công tôi nuôi quân cờ như cô suốt bốn năm... Nhưng câu nói ấy lại tắc nghẹn ở cổ họng, không thể bật thành lời.

Hứa Noãn không nói gì. Cô cứ tưởng rằng Trần Tịch sẽ lấy Trang Nghị. Bây giờ đột nhiên lại biến thành Mạnh Cẩn Thành. Cô cũng không thể nói rõ được cảm nhận của mình lúc này.

Trang Nghị sai Thuận Tử đi xem tình hình của Triệu Triệu. Sau khi rời khỏi căn hộ của Trang Nghị, Thuận Tử đến chỗ ở của Triệu Triệu. Nhưng Triệu Triệu không chịu mở cửa. Anh ta đành phải hậm hực bỏ đi. Trước khi đi, anh ta nói:

- Trang Nghị xuất viện sớm như vậy là vì không yên tâm về cô. Sau đó, trong phòng vang lên tiếng khóc bị kìm nén của một người phụ nữ, tiếng khóc ấy đau đớn khiến người ta não lòng.

Những ngày này, Trang Nghị thường chìm đắm trong suy tư, Triệu Triệu sẽ đến tìm anh với dáng vẻ như thế nào? Hùng hùng hổ hổ? Đau khổ tuyệt vọng, hay là vô cùng lạnh lùng? Dù là dáng vẻ nào thì anh ta cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, để mặc cho cô trút giận.

Đáng tiếc là Triệu Triệu không xuất hiện. Trang Nghị không thể ngờ rằng Triệu Triệu đang trốn tránh, sợ đối mặt với sự thật. Tuy Thuận Tử đã nói với cô không biết bao nhiêu lần là Trang Nghị về nhà rồi, đang chờ cô và sẽ cho cô câu trả lời. Nhưng sự phẫn nộ ban đầu của cô bây giờ lại biến thành hốt hoảng và lo sợ. Điều đó khiến cô cảm thấy mình thật hèn mọn.

Cô hút thuốc, uống rượu, muốn làm tê liệt bản thân mình. Đã biết bao nhiêu lần cô đau khổ đi đi lại lại dưới tòa nhà của Trang Nghị, nước mắt đầm đìa, nhưng cuối cùng vẫn không thể lấy được dũng khí để đi tìm anh ta.

Nếu câu trả lời đúng là Trang Nghị, vậy thì sau này, cô và anh sẽ đối diện với nhau như thế nào đây?

Con người lúc nào cũng thích chạy trốn.

Triệu Triệu đón Triệu Tiểu Hùng về sống với mình. Nhưng Triệu Tiểu Hùng lại đẩy cô ra, chạy về căn nhà mà trước đây mình sống - ở đó có Hứa Noãn.

Triệu Triệu không biết làm thế nào, chỉ có thể chiều theo ý của Triệu Tiểu Hùng.

Những lúc trời u ám, Triệu Tiểu Hùng lại nằm thu mình trên ghế sofa, vừa ăn vừa xem tivi.

Triệu Triệu thấy móng tay của Triệu Tiểu Hùng rất dài, không kìm được, muốn giúp anh cắt móng tay.

Triệu Tiểu Hùng vẫn đề phòng cô, vung tay vung chân và không ngừng chửi rủa:

- Lưu... lưu manh. Móng tay sắc nhọn của anh vô tình cào xước mặt Triệu Triệu. Cô ôm mặt, nỗi đau đớn ập đến bất ngờ khiến nước mắt cô trào ra.

Triệu Tiểu Hùng rất vui, cuối cùng anh đã đuổi được kẻ lưu manh này đi. Vì vậy, anh vui sướng vỗ tay, không ngừng reo hò... Nhưng khi anh phát hiện kẻ lưu manh này từ từ ngồi xuống đất, ôm đầu gối, đôi vai run run, rồi ôm mặt khóc nức nở thì anh lại ngây người nhìn.

Mái tóc của cô giống như tảo biển rậm rạp mọc trên hồ ký ức.

Trong ký ức, dường như có một cái bóng nhỏ mơ hồ suốt ngày chạy theo sau đuổi đánh anh. Cái bóng nhỏ bé ấy dường như đã cùng anh trải qua sống chết biệt li, dường như đã chịu biết bao giày vò trong cái thế giới mênh mông này, nhưng vẫn không ngừng đi tìm anh... Trong không gian bí mật, dường như có một âm thanh khẽ gọi anh - Tiểu Hùng, Tiểu Hùng, chị là Cát Tường, chị là chị Cát Tường của em...

Triệu Tiểu Hùng nghiêng đầu nhìn Triệu Triệu đang ngồi bên cạnh mình. Anh không biết ai là Cát Tường, cũng không biết cái gì là chị. Anh chỉ biết anh đã khiến một kẻ lưu manh phải khóc - làm cho con gái khóc là không tốt, cho dù cô ta là lưu manh - Trong ký ức, dường như đã có một người con gái mà anh rất yêu, yêu da diết, yêu sâu sắc. Đã từng có một khoảng thời gian rất dài, người con gái ấy lúc nào cũng khóc, khóc rất nhiều, bởi vì mối tình đầu của cô đã phản bội cô...

Những ký ức mơ hồ ấy khiến Triệu Tiểu Hùng sợ hãi.

Anh khẽ chạm tay vào người Triệu Triệu. Triệu Triệu ngẩng đầu, những giọt nước mắt lăn dài trên má cô, những vết xước trên má vẫn còn đỏ. Cô đau lòng nhìn Triệu Tiểu Hùng.

Dường như Triệu Tiểu Hùng muốn dỗ dành Triệu Triệu, anh giơ chiếc bánh quy trước mặt cô rồi kêu a a như muốn mời cô ăn bánh.

Triệu Triệu ngây người nhìn Triệu Tiểu Hùng. Triệu Tiểu Hùng chần chừ một lúc rồi cẩn thận đưa chiếc bánh vào miệng cô.

Triệu Triệu cắn nát chiếc bánh, ngây người nhìn Triệu Tiểu Hùng, nước mắt lại một lần nữa trào xuống.

Triệu Tiểu Hùng hoảng hốt, anh không ngờ Triệu Triệu ăn bánh rồi mà vẫn còn khóc. Anh thầm nghĩ, “nhất định là cô ấy nghĩ rằng mình cho cô ấy ăn thứ gì đó không tốt”. Thế là anh vội vàng nhét bánh quy vào miệng, ăn ngấu nghiến, muốn chứng minh cho cô thấy những chiếc bánh này rất ngon, vì thế cô đừng khóc nữa.

Triệu Triệu nhìn dáng vẻ ngây ngô của Triệu Tiểu Hùng mà thấy trái tim tan nát.

Cô quay mặt sang chỗ khác rồi lau nước mắt.... .... Hôm ấy, Triệu Triệu cắt móng tay cho Triệu Tiểu Hùng. Bầu trời u ám, không có ánh mặt trời. Khuôn mặt của Triệu Triệu đầy vết cào xước. Cô cúi đầu, cẩn thận cắt móng tay cho Triệu Tiểu Hùng.

Triệu Tiểu Hùng ngây người nhìn cô. Đột nhiên anh nghĩ đến việc lâu lắm rồi Hứa Noãn không đến.

Trước đây, Hứa Noãn thường ngồi cạnh anh trong những buổi chiều nắng ấm. Cô cắt móng tay cho anh, nghe anh i i a a không ngừng. Anh thường nói với Hứa Noãn rằng - Trước đây có một người con gái mà anh rất yêu - Nhưng câu nói ấy lại bị anh diễn tả một cách vụn vặn, lộn xộn.

Anh nhìn Triệu Triệu, đột nhiên anh thấy kẻ lưu manh này cũng không đáng ghét lắm. Những vết thương trên mặt cô khiến anh cảm thấy có lỗi.

Đột nhiên anh đưa tay ra, khẽ chạm nhẹ vào mặt Triệu Triệu. Không biết vì sao, đột nhiên Triệu Tiểu Hùng hét lên một tiếng:

- Chị! Triệu Triệu ngạc nhiên nhìn anh, nắm chặt tay anh và nói:

- Em, em, em vừa nói gì? Triệu Tiểu Hùng hốt hoảng lắc đầu, sau đó im lặng không nói gì.

Sự im lặng ấy khiến Triệu Triệu cảm thấy tuyệt vọng. Hứa Noãn đến thăm Triệu Tiểu Hùng, cô che miệng cười. Cô bị gãy một chiếc răng trong vụ va chạm lần trước. Trang Nghị đã hẹn nha sĩ, hai tuần sau trồng răng.

Vốn dĩ cô muốn đến cắt móng tay cho Triệu Tiểu Hùng, nhưng khi cô nhìn thấy móng tay của anh đã được cắt tỉa gọn gàng thì cô chợt hiểu rằng Triệu Triệu đã đến thăm anh.

Cô ấy chính là Triệu Cát Tường năm ấy. Hứa Noãn thấy lòng rối bời. Cô bé đã từng lấy trộm khoai cho cô ăn, giờ lại đùa giỡn với đời như thế.

Vận mệnh là một vòng luân hồi. Những người mà chúng ta đã từng gặp sẽ xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta vào một ngày nào đó.

Hứa Noãn đặt đồ ăn mà mình đã mua cho Triệu Tiểu Hùng lên bàn, lặng lẽ nhìn anh, trong ánh mắt ẩn chứa sự lo âu.

Triệu Tiểu Hùng cũng ngây người nhìn cô. Dường như đang cố nhớ lại một điều gì đó, nhớ lại hình bóng của một người con gái luôn ở trong tim anh nhưng anh lại không thể gọi tên cô ấy. - Đó là người con gái mà anh đã từng yêu da diết.

Trước khi đi, Hứa Noãn nói với Triệu Tiểu Hùng:

- Tôi đã gặp họ. Họ. Đó chính là Mạnh Cổ và Mạnh Cẩn Thành. Hứa Noãn biết rằng nói điều đó cho Triệu Tiểu Hùng nghe cũng vô nghĩa. - Hứa Noãn, mày đã gặp họ, nhưng, biết làm thế nào bây giờ?

Từ khi cô gặp Trang Nghị, cuộc sống trở nên thật khó nắm bắt.

[44]

Buổi chiều, Hứa Noãn vừa về đến căn hộ của Trang Nghị thì Lâm Hân gọi điện thoại:

- Hứa Noãn à, mình không thể ở nhà được nữa rồi. Mình phải quay lại thành phố lớn lấy một người giàu có.

Hứa Noãn cười Lâm Hân vì đã có những ý nghĩ viển vông như vậy. Cô vừa thay dép vừa nói:

- Người giàu không dễ dàng lấy như thế đâu. Kết quả là vừa ngẩng đầu lên thì thấy Trang Nghị đang phơi mình trong căn phòng ngoài trời. Anh ta liếc nhìn cô, tỏ vẻ rất “hứng thú” với câu nói ấy.

Sau khi nghe Lâm Hân nói một tràng giang đại hải, Hứa Noãn cúp điện thoại, ngượng ngùng nhìn Trang Nghị.

Anh ta nói:

- Thật khó mà nhận ra rằng cô đang ngầm tính làm thế nào để lấy người giàu có. Chẳng phải cô là người thanh cao lắm sao?

Hứa Noãn không nói gì. Bây giờ cô đang thấy rất chán. Lâm Hân nói sẽ quay lại, hơn nữa lại còn nói rất hùng rằng:

- Hứa Noãn, cậu phải cho mình ở cùng. Mình sẽ đồng cam cộng khổ với cậu. Cậu chuẩn bị cuối tuần này đón mình nhé!

Hứa Noãn vẫn chưa kịp nói gì thì cô ấy đã cúp máy. Hứa Noãn chưa bao giờ thấy mình đáng thương như lúc này, làm thế nào bây giờ? Lẽ nào để Lâm Hân nhìn thấy mình sống cùng với loại đàn ông như Trang Nghị? Nghĩ đến đấy cô lại thấy đau đầu.

Đột nhiên Trang Nghị nói:

- Tôi đói rồi. Giọng nói ẩn chứa một chút gì đó trách móc rất trẻ con, giống như đang làm nũng.

Hứa Noãn giật nảy mình, ngây người nhìn Trang Nghị. Dường như Trang Nghị cũng cảm nhận thấy chút bất thường trong cách nói của mình, thế nên lại lấy lại giọng nói lạnh lùng như thường ngày:

- Đứng ngây ra đấy làm gì? Tôi đói rồi. Thế mới đúng là Trang Nghị chứ. Hứa Noãn vội lao thẳng vào bếp, sau đó lại thấy mình thấp hèn, không thể quen được với sự dịu dàng của Trang Nghị, cứ phải đợi anh ta bắt bẻ mình thì mới thấy thỏa mãn. Hứa Noãn vừa nấu cơm vừa suy nghĩ. Lâm Hân nói cô ấy lưu vong đến bên cô. Cô ấy còn nói, “Hứa Noãn, mình quyết tâm rồi, hai đứa mình hợp sức lại với nhau cùng tấn công một tỉ phú nhé!”

Lúc ấy Hứa Noãn thấy rùng mình. Cô nghĩ, “Lâm Hân, cậu cứ quyết đi, mình chịu thôi”.

Ai dà, cuối tuần nên làm thế nào đây? Không biết có phải vì có quá nhiều chuyện phiền muộn hay không mà Hứa Noãn đã làm cháy thức ăn. Sau đó cô lại luống cuống gắp thức ăn ra - bốn đĩa thức ăn và một bát canh: thịt xào nấm, cần tây bách hợp, thịt gà xào măng, trứng sốt cà chua, canh cải thảo.

Ngoài món trứng sốt cà chua bị cháy, những món khác tạm được coi là thơm ngon.

Hứa Noãn nhìn món trứng cháy, lè lưỡi, sau đó đi đến căn phòng ngoài trời, gọi Trang Nghị ăn cơm.

Trang Nghị đặt tờ báo xuống, nhìn Hứa Noãn và nói:

- Cô làm gì mà chậm như rùa thế, tôi đói sắp chết rồi. Sau đó anh ta vẫy tay về phía Hứa Noãn, hấm hứ một tiếng. Hứa Noãn ngây người nhìn anh ta, không biết là anh ta có ý gì.

Trang Nghị gườm gườm nhìn cô và nói:

- Đỡ tôi dậy! Hứa Noãn vội đi lên trước. Trang nghị đặt tay lên bờ vai mảnh nhỏ của Hứa Noãn. Cô thật gầy, dường như chỉ cần dùng một tay có thể nhấc được cả người cô lên. Khoảnh khắc ấy, trong lòng Trang Nghị như được bao phủ bởi rất nhiều nhánh cỏ xuân. Nhánh cỏ mềm mại, vươn mình ra khỏi mặt đất.

Anh ta cúi đầu, ánh mắt toát lên sự dịu dàng hiếm có. Anh ta nhìn Hứa Noãn, ngửi mùi hương như mùi hoa hồng trên mái tóc bóng mượt của cô. Mùi thơm ấy có sức mạnh vừa e thẹn vừa ngoan cường, chạm vào lòng anh.

Hứa Noãn cẩn thận đỡ anh ta, nhưng trong lòng lại chửi anh ta hàng nghìn hàng vạn lần. - Đồ ác quỷ, anh áp bức người quá đáng, lại còn bắt tôi đỡ anh. Ai dà, sao anh lại nặng đến thế chứ?

Cô đang lẩm nhẩm trong lòng, lúc ngẩng đầu lên thì thấy Trang Nghị đang từ từ áp mặt vào tóc mình, khẽ ngửi, ánh mắt rất dịu dàng, giống như những bông tuyết hôn lên mặt đất vậy. Khoảnh khắc ấy, cô thấy tim mình đập rộn ràng, không hiểu sao lại thấy hoảng loạn.

Khi Trang Nghị thấy Hứa Noãn đang nhìn mình, anh ta vội quay mặt đi, tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

Cuối cùng, anh ta cố tỏ vẻ bình tĩnh, chau mày nói:

- Cô nhìn tôi làm gì? Tôi thật không chịu nổi ánh mắt điên dại ấy của cô.

Hứa Noãn không nói gì, nhưng trong lòng thì không ngừng lẩm nhẩm. - Anh mới là đồ điên, cả nhà anh đều điên. Ngay cả lúc ăn cơm, Trang Nghị cũng không để cho cái miệng của mình nghỉ ngơi, không ngừng lấy Hứa Noãn ra để mua vui. Anh ta nhíu mày, chỉ vào đĩa trứng cháy và nói:

- Cô không biết là ăn thức ăn cháy sẽ bị ung thư sao? Cô muốn tôi chết sớm đúng không?

Hứa Noãn nói:

- Để tôi làm cho anh đĩa khác. Nói xong, cô bê đĩa trứng ấy đi. Trang Nghị ngăn lại rồi nói:

- Thôi, suốt bốn năm nay, lúc nào mà cô chẳng muốn giết tôi, đúng không? Thấy cô vất vả như thế, làm sao tôi có thể “từ chối” cô được.

Nói xong anh ta bắt đầu ăn cơm. Hứa Noãn ức chế không nói được lời nào. Hôm nay Trang Nghị ăn rất ngon lành nhưng Hứa Noãn thì chẳng còn tâm trí nào mà ăn uống. Cô nghĩ đến Mạnh Cổ và Mạnh Cẩn Thành. Nghĩ đến “sứ mạng lịch sử” mà Trang Nghị giao cho mình mà thấy đầu như muốn nổ tung ra. Huống hồ là bây giờ Lâm Hân lại đột nhiên “đến thăm”.

Trang Nghị ngẩng đầu, thấy Hứa Noãn đang đắm chìm trong suy tư, chau mày nói:

- Tôi vẫn chưa chết, cô đừng có mà lúc nào cũng nhìn tôi như nhìn người chết vậy.

Hứa Noãn không nói gì.

Bây giờ, dù tên ác quỷ Trang Nghị có nói những lời cay nghiệt như thế nào thì cô cũng bỏ ngoài tai, không biểu lộ chút cảm xúc nào. Cô đang đấu tranh tư tưởng, không biết nên nói với anh ta chuyện Lâm Hân như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play