Sáng hôm sau, tôi đứng tại nơi đã hẹn, anh chàng hồn ma dần hiện ra trước tôi, tôi thoáng sững sờ. Bộ đồ hôm nay anh ta mặc khác với bộ đồ hôm qua, hơn nữa khuôn mặt kia được chải gọn gàng trông không nỗi tệ, phải nói là rất đẹp.

Bất giác tôi như con ngốc, mở to mắt không chớp. Anh ta cũng phát hiện ra, liền phì cười: "Yêu tôi rồi phải không?"

Tôi đỏ mặt, vội nhìn sang hướng khác: "Còn lâu, anh bị hoang tưởng chắc"

Chợt tôi phát hiện, có điều gì đó kì lạ, dường như mọi người đang nhìn chằm chằm vào tôi, không, phải nói là nhìn anh ta mới đúng.

"Này, bồ thấy anh chàng đẹp trai kia không?" Một người lên tiếng

"Thấy, nhìn cứ như ngôi sao điện ảnh á" Một người đáp.

Tôi nhìn anh ta lắp bắp không lên tiếng: "Họ có thể nhìn thấy anh sao?"

Anh ta thản nhiên gật đầu.

Tôi sững sờ. Vậy hóa ra không phải tôi bị lừa sao, tôi làm bạn gái anh ta vì anh ta bảo người khác không thể nhìn thấy. Nhưng theo tình hình hiện tại, không phải việc tìm một cô bạn gái với anh ta là quá dễ dàng hay sao?

Cảm giác bị lừa gạt xuất hiện, tôi liền không nói lời nào liền xoay người rời khỏi. Mặt khác tôi không muốn anh ta nhận ra rằng, khi nhìn thấy ánh mắy say đắm của những người kia nhìn anh ta, tôi có chút ghen tị.

"Này, đợi đã"

Đôi tay tôi bị anh ta nắm lại, anh ta không tỏ vẻ gì áy náy, cứ thế nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Tôi thật sự không có lừa gạt cô. Tôi không thể ở trong dáng vẻ này lâu được, rất tốn sức. Hơn nữa nhiều lúc không ổn định thì nó sẽ như thế này"

Anh ta đưa một bên cánh tay trong suốt cho tôi xem.

"Vậy, nếu không ở dáng vẻ này mọi người thật sự không thể thấy anh?"

Anh ta gật đầu khẳng định.

Không hiểu sao, khi nghe đến việc chỉ có một mình tôi có thể nhìn thấy, tôi có chút vui vui.

"Tạm tha cho anh lần này. Tôi còn chưa biết tên anh"

"Lâm Gia Hinh"

"Gia Hinh?"

Nghe tôi hỏi lại, Gia Hinh có chút giật mình.

Tôi mỉm cười: "Tên đẹp"

Gia Hinh ngượng ngùng nói: "Vậy sao!"

"A, mình chơi gì trước đây?"

Gia Hinh đáp: "Gì cũng được"

"Vậy mình chơi cái kia?" Tôi chỉ chiếc tàu lượn siêu tốc đang chạy vù vù, lượn lên lượn xuống với tốc độ nhanh.

Gia Hinh hơi khựng một tí, sau đó gật đầu: "Đi!"

Ngay lập tức, tôi kéo Gia Hinh tới phòng vé mua liền hai vé.

Ngồi trên chiếc tàu lượn cảm giác mạnh, tôi la hét thoải mái, lúc xuống tàu, cảm giác thỏa mãn vô cùng.

"Gia Hinh, đi lần nữa nha?!" Tôi phấn khởi hỏi.

Ở phía sau, Gia Hinh khuôn mặt trắng bệch, cả người run rẩy đứng không vững, tôi giật mình chạy lại. Đừng nói là cậu ta không chơi được tàu lượn siêu tốc?

Phút chốc, cả người một nổi xúc động dâng lên, tôi không kiềm được mắng: "Ngốc! Nếu không chơi được thì phải nói ra chứ". Lỡ đâu vì sợ quá mà hồn siêu phách tán thì làm sao tôi gánh đây.

Rõ ràng người có lỗi là tôi, nhưng tôi lại thấy được, Gia Hinh chứa đầy vẻ áy náy, anh ta ấp úng nói: "Tại vì thấy Lam muốn chơi, với lại tưởng rằng sau khi chết thì sẽ không sợ nữa, ai ngờ... "

"Ngốc! Đại ngốc!"

Tôi không biết anh ta đang suy nghĩ cái gì trong đầu, nhưng lúc này đây tôi thật sự rất muốn mắng anh ta.

Bị tôi mắng, lúc đầu Gia Hinh có chút sững sỡ, nhưng ngay sau đó liền phì cười.

"Này, anh cười cái gì?"

"Không gì, chỉ là lúc mắng, vẻ mặt Lam rất là đáng yêu. Phồng phồng hồng hồng giống hamster" Gia Hinh nói mà không ngừng cười.

Tôi ngượng cả mặt, không thèm nhìn Gia Hinh nữa, vừa xoay người vừa nói: "Ở yên đó, tôi đi mua nước"

"Ừ" Gia Hinh đáp, tiếng cười vẫn vang lên khe khẽ.

Lúc mua nước với hai khẩu phần ăn KFC xong, đến chỗ Gia Hinh thì thấy anh đang trạng thái trong suốt. Tôi ngồi xuống kế bên, hỏi: "Có cần tôi đốt nhang để anh có thể ăn không?"

"Không cần"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play