Sau khi từ lãnh cung trở về, Thẩm Nguyện ngắm nhìn bức họa cũ một hồi lâu với vẻ mất hồn. Đó là bức họa Diệp Trọng Trọng mà hắn tự tay vẽ nên.

Hắn cảm kích Diệp Trọng Trọng đã có cho hắn một bữa cơm, cảm tạ nàng đã luôn cầm ngọc bội trên tay, giúp hắn có cơ hội thay đổi vận mệnh. Niềm cảm kích phức tạp xen lẫn với lần đầu gặp mặt đã khiến hắn bừng tỉnh, rung động cả người, tựa như vô vàn sợi tơ quấn lấy cõi lòng hắn từng chút một.

Hắn một lòng mong cầu tình yêu của nàng, nhưng sau khi có được, hắn lại dần dần chán ghét.

Chỉ có vĩnh viễn không chiếm được mới là điều tốt nhất.

Một khi có được, hắn phát hiện nàng cũng không đơn thuần, tuyệt đẹp, lương thiện, hiểu được đại thế như hắn từng tưởng tượng. Trong một lúc, sự phán đoán và hiện thực chênh lệch nhau quá nhiều, vượt xa cả thiên sơn vạn thủy. (ngàn núi vạn sông)

Nhưng mà Kỷ Tân, nàng ta học nhất cử nhất động ngày trước của Diệp Trọng Trọng, càng lúc càng giống dáng vẻ hắn thích. Do đó, cho dù hắn biết nàng ta là gian tế được Thẩm Qua xếp đặt, hắn vẫn im lặng, để nàng ta ở lại.

Niềm cảm kích xuyên suốt con đường trước kia đã dần bị biến mất, hầu như không còn, sự rung động cũng theo đó mà tan thành mây khói.

Hắn dùng đầu ngón tay để xoa lên mặt mày của người trong bức họa, mãi đến khi thái giám bước vào, hắn mới dừng lại. “Bệ hạ, không biết vì sao Diệp thị có thể chạy ra khỏi lãnh cung được, bây giờ nàng ta đã tới đài ngắm sao rồi.”

Vào lúc đó, Diệp Trọng Trọng đang nằm trên lan can của đài ngắm sao. Nàng nhìn ngón tay chảy đầy máu vì bị chà xát khi trèo lên đài, nhớ lại ngày mới gặp Thẩm Nguyện. Khi ấy, hắn cũng là vì muốn “được ăn cả, ngã về không” nên mới đứng cào cào, gãi gãi ở gần xe ngựa của nàng.

Thẩm Nguyện vội vàng cất bước, cuối cùng thì trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ kinh hoàng: “Trọng Trọng! Nàng mau xuống đây! Đừng làm chuyện điên rồ!”

Diệp Trọng Trọng ngẩng đầu lên, gió thổi khiến làn váy xanh của nàng lay động. Nàng chỉ tay về hướng Tây Bắc, mở miệng: “Đó là Giang Bắc, chúng ta gặp nhau ở Giang Bắc. Hoa hòe ở đấy nở rất đẹp, ta rất muốn đến xem.”

"Nàng mau xuống dưới, đợi mùa xuân sang năm, ta sẽ dẫn nàng đến đó xem!”

Diệp Trọng Trọng lau nước mắt, nở nụ cười si ngốc: “Cho tới bây giờ, ta vẫn ước chàng sẽ nói với ta rằng tất cả đều là giả. Phụ thân ta, sự tổn thương ngàn lở trăm loét trong lòng ta, tất cả đều tại chàng! Ta vốn đã hóa điên hóa dại, nhưng vẫn còn một chút niềm hy vọng với chàng...”

Nàng cắn răng, giọng nói thê lương lan ra khắp bốn phía: “Thẩm Nguyện! Ta chúc chàng sẽ mất hết tất cả những gì chàng từng có được! Nếu như có kiếp sau, ta không muốn gặp lại chàng nữa!”

Bàn tay chống lan can của nàng chợt buông lỏng, bước chân xiêu vẹo, cả người nàng rơi xuống như bươm bướm chao nghiêng trong khoảng trời.

Bầu trời đầy ánh sáng của các vì sao chợt lóe lên trong mắt nàng rồi biến mất. Xương sống nàng vỡ vụn, khắp người đau đớn, nhưng nàng lại nở nụ cười.

Rốt cuộc cũng được giải thoát...

Trên đời này vốn không có phương thuốc nào giải được khí lạnh trong người Thẩm Nguyện, những phương thuốc được kê cho hắn, cùng lắm chỉ là thuốc bổ mà thôi. Kỷ Tân biết rằng khi thời gian dài trôi qua, Thẩm Nguyện nhất định sẽ phát hiện manh mối, cho nên nàng ta phải lén thả Diệp Trọng Trọng ra. Chỉ cần Diệp Trọng Trọng chết, nàng ta sẽ nói mình có cách khác để trị bệnh cho hắn, khiến hắn giữ lại tính mạng của mình.

Tuyết rơi trắng xóa, mùa đông lại đến.

Từ sau khi Diệp Trọng Trọng mất, Thẩm Nguyện luôn không ngủ được cả đêm. Hắn thường xuyên nằm mộng thấy hoa mai trong phủ Kỷ vương, Diệp Trọng Trọng tựa vào trong lòng hắn, ngửa đầu nói chuyện, dáng vẻ yêu kiều, vô cùng xinh đẹp.

Một đêm nọ, hắn lại bừng tỉnh từ trong giấc mộng. Giọng nói thân thiết thường ngày của Kỷ Tân chợt trở nên khẩn trương, nàng ta hỏi: “Bệ hạ gặp ác mộng sao?”

Thẩm Nguyện ngắm nhìn Kỷ Tân, ánh mắt kiên quyết cuối đời của Diệp Trọng Trọng bỗng hiện lên trong đầu hắn.

Đợi đến khi ánh sáng mờ nhạt nơi chân trời phá vỡ màn đêm u tối, Thẩm Nguyện xuống giường, đi chân không đến trước cửa sổ.

Gió cuốn một cánh hoa mai vào lòng bàn tay hắn, hắn nhìn nhành mai được chuyển từ phủ Kỷ vương đến biệt viện này mà cảm thấy giống như có một nhát búa nện vào lòng mình.

Sự đau đớn âm thầm trôi qua, kế đó là một hồi vô cùng trống rỗng.

Luồng sáng chói lòa chợt hiện lên trước mắt Thẩm Nguyện, khiến hắn phải híp mắt lại, tập trung nhìn kỹ. Không phải phủ Kỷ vương, nơi này là tiểu viện cổ xưa của yểm sư A Nhạn sống trong sơn cốc.

Diệp Trọng Trọng nằm bên cạnh hắn, ngực đầy máu thịt, hận ý trong mắt nàng rất rõ ràng, nước mắt hòa máu rơi xuống gò má.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play