"Cô nương là đại phu?"

Trong đại sảnh, Tư Đồ phu nhân - Ngọc Tuyết Linh và Tư Đồ lão gia - Tư Đồ Chính Không đều ngồi ở ghế chủ vị, chăm chú nhìn Vân Mộng Khởi đang nhàn nhã thưởng trà, có chút hoài nghi thân phận danh y của nàng.

Vân Mộng Khởi trông dịu dàng, đáng yêu như vậy, nhìn qua giống như tiểu oa nhi, thật sự rất khó xem nàng là đại phu.

Nghĩ ngợi một lát, cuối cùng nàng vẫn gật đầu.

"Ta cũng coi như là đại phu đi." Chỉ có điều, nàng không nghiên cứu nhiều y thuật, chỉ hứng thú với độc dược thôi.

"Coi như?" Phu thê Tư Đồ liếc nhìn nhau, thật sự không biết nên phản ứng thế nào.

Nghe bọn họ kinh hô, nàng cũng chẳng thèm để ý, vẫn nhàn nhã thưởng trà.

Nhìn lá trà trong chén có hình thon dài, màu xanh biếc, vẫn còn mầm non, nước trà trong vắt, xanh nhạt. Đưa lên mũi ngửi có hương thơm nhẹ khiến nàng không nhịn được hít vào một hơi thật sâu. Nàng dùng ngón tay cái, vớt một cái lá trà non mềm, ngọt nhẹ bỏ vào miệng thưởng thức.

Woa, đây chính là Nhạn Đãng Mao Phong thượng hạng! Nàng nhấc ly trà đưa lên mũi ngửi vài lần, rất chắc chắn là Nhạn Đãng Mao Phong .

Phẩm trà Nhạn Đãng Mao Phong luôn luôn có "Tam văn".

Đầu tiên là hương thơm nồng đậm xông vào mũi, rồi lại ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ, cuối cùng là hương trà vấn vương. Còn mùi vị ban đầu là đậm đà, tiếp đó là dễ chịu, cuối cùng là lưu luyến.

Tư Đồ Chính Không nhìn dáng vẻ chuyên chú của nàng, liền thấy nàng vô cùng đáng yêu.

"Cô nương biết về trà sao?" Thấy nàng uống từng ngụm từng ngụm, giống y như một đại sư chuyên thưởng trà.

"Biết một chút." Bởi vì lão sư phụ rất thích trà, nên nàng và ca ca cũng bị ảnh hưởng đôi chút. Vì vậy, nàng cũng có nghiên cứu và thưởng thức qua một vài loại trà thượng hạng.

"Vậy cô nương hãy nói xem, mình đang uống loại trà gì?" Nha đầu này, nhìn qua trông vô cùng đơn thuần.

"Nhạn Đãng Mao Phong." Nàng lơ đãng nói ra đáp án của mình, mà đáp án này khiến cho đôi phu phụ vô cùng kinh ngạc, thật không ngờ nàng có thể nói đúng xuất xứ.

Một nữ hài tử lại có được vị giác và hiểu biết cao như thế, thật sự khiến người khác khâm phục.

"Vậy cô nương có biết lịch sử của Nhạn Đãng Mao Phong không?"

"Lịch sử à. . . Tương truyền khi vị thuỷ tổ Nặc Cự Na còn sống ở bên cạnh thác và đầm nước, ngày nọ chợt gặp một ông lão râu trắng, ông ta nói rằng: "Cảm tạ ân đức của Thần sư vì đã cho ta cuộc sống yên bình." Nặc Cự Na liền hỏi: "Vì sao lại cảm ơn ta?" Ông lão nói: "Ngài sống cạnh thác và đầm, hàng ngày dùng nước đã cho nước chảy vào nơi đất núi, không cho chảy vào khe, nên đã bảo toàn nước khe được tinh khiết. Để báo đáp ơn ấy, tôi xin tặng một cây trà đủ để ngài suốt đời hưởng dụng." Nặc Cự Na lại hỏi: "Lão nhân tên họ là gì, sống ở đâu? Nguyện ngày sau gặp lại." Ông lão đáp rằng: "Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, nếu muốn thì mai gặp lại." Nặc Cự Na thức giấc, hóa ra chỉ là mộng.

Sáng sớm hôm sau, Nặc Cự Na ra khỏi nhà, đứng bên thác nước nhìn xung quanh. Thấy trên cao đầu rồng ào ào phun nước, nơi xa bên chân núi đuôi rồng dường như quẫy đập, trong phút chốc biến mất. Lúc bấy giờ mới biết ông lão trong giấc mộng chính là hoá thân của rồng. Nặc Cự Na về nhà, thấy trong sân có một cây trà lớn, cành lá sum xuê. Và đúng như lời ông lão nói, từ đó về sau cây trà càng ngày càng phát triển, suốt đời dùng không hết." Nàng không chút đắn đo, kể một mạch truyền thuyết về Nhạn Đãng Mao Phong.

Nàng vừa dứt lời, Tư Đồ Chính Không liền nhếch môi cười, thầm nghĩ tiểu nha đầu này cực kỳ thú vị.

"Vậy cô nương có biết Nhạn Đãng Mao Phong chế biến thế nào không?"

Tư Đồ Chính Không là một kẻ yêu trà, hắn thu thập các loại danh trà từ khắp nơi, để mày mò buôn bán, nói hắn là một kẻ ‘cuồng trà" cũng không sai. Còn Ngọc Tuyết Linh lại chịu ảnh hưởng từ phu quân, cũng rất thích phẩm trà.

Khó gặp được một tiểu nha đầu cũng thích trà, bọn họ liền cảm thấy vô cùng hứng thú.

"Nhặt lá tươi, hơ tre, vò nhẹ, trải lá, sao khô và chọn lựa.." Khi đã thích cái gì đó, Vân Mộng Khởi đều rất dụng tâm nghiên cứu, may mắn, nàng cũng từng nghiên cứu qua lá trà.

"Gia công thế nào?" Tư Đồ Chính Không càng hỏi càng cảm thấy nàng là một tiểu cô nương đáng yêu. Hắn vẫn tiếp tục đặt câu hỏi.

Vân Mộng Khởi uống trà nhiều thành nghiện, cũng chẳng thèm quan tâm: vì sao mình dùng thân phận đại phu vào đây, mà bọn họ cứ hỏi mình về trà?

"Đầu tiên là chọn những lá trà tươi non, tiếp theo là chế biến cẩn thận, cuối cùng là bảo quản đúng cách. Giữa tiết cốc vũ, hái những lá trà có một hoặc hai mầm non xanh, sau đó trải mỏng lên thẻ tre, hơ khô khoảng một cân lá trên chảo bằng, dùng hai tay lật lên lật xuống. Lúc hơi nước bốc lên, phải nhanh chóng quạt mạnh. Sau khi hơ khô đến độ nhất định, thì đổ ra xung quanh nia, rồi chà nhẹ. Tiếp đó lại sao khô bớt, và cuối cùng là khô hẳn. Sao khô xong thì nhặt hết những lá quắt, rồi lập tức đóng vào thùng kín, không để không khí chui vào."

Câu trả lời của nàng làm cho phu thê Tư Đồ rất vừa lòng, cả hai nhìn nhau cùng cười.

"Tiểu nha đầu, sao lại biết nhiều như thế ?" Nếu không phải người trong nghề, thì có rất ít người trẻ tuổi hiểu biết về trà như vậy. Thật tò mò, tiểu nha đầu này không biết là tiểu thư của thế gia nào?

"Lão Bất Tu nhà ta rất thích trà, chúng ta cũng học được một chút." Nàng vẫn không nghĩ nhiều, thẳng thắn đáp.

"Lão Bất Tu?"

"À, là sư phụ của ta và ca ca."

"Cô nương. . ." Tư Đồ Chính Không đang muốn hỏi thêm, lại bị người bất ngờ xông vào cắt ngang.

"Cha, nương, con không muốn thú nàng." Người xông vào không phải ai khác, chính là Tư Đồ Dương Lễ mà Vân Mộng Khởi muốn gặp nhất.

Ngón tay Tư Đồ Dương Lễ chỉ thẳng vào Vân Hương Thảo đang đi theo sau.

Hắn không thích nàng ta, trước mặt cha nương thì đối tốt với hắn, nhưng sau lưng lại liên tục đánh mắng. Hắn thật sự chán ghét nàng.

"Tiểu Dương." Ngọc Tuyết Linh thấy ái nhi tiến vào, liền vội vàng đứng dậy, đi về phía hắn, kéo hắn ngồi xuống ghế, dịu dàng trấn an.

"Tiểu Dương, không phải nương đã nói rồi sao? Hương Thảo là tân nương chỉ phúc vi hôn của con, con nhất định phải thú nàng ."

Thật ra, nếu nhi tử không thích, thì bọn họ cũng không miễn cưỡng. Thế nhưng, bọn họ vô cùng coi trọng lời hẹn năm đó, đặc biệt là sau khi phu thê Vân thị qua đời, bọn họ lại càng hạ quyết tâm, chỉ cần nữ nhi Vân gia tìm đến, nhất định phải hoàn thành lời hứa năm đó.

"Không cần, con chán ghét nàng." Hắn bĩu môi, rất tức giận xoay mặt đi, dáng vẻ vô cùng bất mãn.

Cái xoay mặt này lại khiến hắn thấy được Vân Mộng Khởi đang ngồi bên kia, hai mắt lập tức sáng lên, vội thoát khỏi tay Ngọc Tuyết Linh, vọt đến trước mặt nàng.

"A?" Vân Mộng Khởi đang vui vẻ xem diễn, đột nhiên lại có một gương mặt phóng lớn ngay trước mặt, đúng là dọa chết nàng.

"Tiểu oa nhi." Hắn vươn tay nhéo mặt nàng, dáng vẻ đáng yêu của nàng làm cho hắn yêu thích không muốn buông tay.

". . ." Không thích người khác nhéo mình, Vân Mộng Khởi giận đến phồng mồm trợn mắt.

Hắn lập tức chọc nhẹ vào má nàng.

"Ngươi không được động tay động chân ." Vươn tay giữ chặt móng vuốt đang làm loạn trên mặt mình, nàng tức giận nói. Nhưng, vừa mới nắm cổ tay hắn, nàng lập tức nhíu mày.

Đây là. . .

"Ngươi là ai?" Thấy hắn tỏ ra hứng thú với nữ nhân khác, Vân Hương Thảo giận đến nỗi thét chói tai.

Ả ta ra sức thể hiện trước mặt phu thê Tư Đồ, chính là muốn bọn họ nghĩ rằng mình có thể chăm sóc tốt ngốc tử này. Thế nhưng, thật không ngờ, chỉ vì sự trong ngoài bất nhất của mình mà tên ngốc kia cứ khăng khăng không chịu thú ả. Khó khăn lắm ả mới biết được hôn ước giữa Tư Đồ gia và Vân gia, qua một phen sắp xếp tỉ mỉ, ả mới dám dùng thân phận của tiểu thư Vân gia bước vào Tư Đồ gia. Mà phu thê Tư Đồ đã quyết định hôn lễ cho bọn họ, ả sao có thể thất bại dễ dàng như vậy.

Lực chú ý của Vân Mộng Khởi đều đặt hết lên người Tư Đồ Dương Lễ, ngay cả một phản ứng nhỏ với sự chất vấn của Vân Hương Thảo cũng chẳng có.

Thấy nàng nhíu mày, nhìn chằm chằm mình, không biết đang suy nghĩ cái gì, Tư Đồ Dương Lễ cũng im lặng, học theo nàng, nhíu mày, nhìn chằm chằm nàng.

"Hương Thảo, chú ý thái độ của ngươi." Ngọc Tuyết Linh rất không hài lòng với thái độ của ả, một nữ hài tử có giáo dưỡng không nên có vẻ mặt kinh khủng đó.

"Ta. . ."

Đáng giận! Cố đè nén cơn giận, thầm nhắc nhở mình nên bình tĩnh, đã tốn nhiều công sức như thế, ả không cho phép mình thất bại trong gang tấc.

Ả gượng gạo nở nụ cười hối lỗi: "Chỉ vì ta quá lo lắng, thật xin lỗi."

"Ai." Ngọc Tuyết Linh thở dài, phất phát tay, ý bảo nên im lặng một chút.

Vẻ mặt hung tợn khi nãy của Vân Hương Thảo đã dọa đến Ngọc Tuyết Linh. Nàng chợt cảm thấy mình chưa hiểu hết cô nương này, dáng vẻ hiện tại của Vân Hương Thảo thật quá khác biệt với sự điềm đạm, đoan trang thường ngày. Vốn nghĩ rằng vì cuộc sống nghèo khó, nên Hương Thảo mới hơi ham của cải, mà đó cũng chẳng phải tật xấu gì lớn, nên dễ dàng bỏ qua. Nhưng là, nhi tử phản đối quá kịch liệt, cộng thêm biểu hiện vừa rồi, Ngọc Tuyết Linh thật sự phân vân, quyết định của mình là đúng hay sai?

Cũng chỉ vì nàng mà nhi tử vốn thông minh, hoạt bát bị trúng kỳ độc, trí lực bị ảnh hưởng nặng nề. Nàng thấy có lỗi với nhi tử, nên luôn muốn đưa cho hắn những thứ tốt nhất, mà vị tân nương này là lựa chọn tốt nhất sao?

Trước kia, nàng vẫn nghĩ Hương Thảo là một cô nương tốt, tuy có vài tật xấu, nhưng không ảnh hưởng tới toàn cục. Chỉ có điều, trải qua chuyện vừa rồi, nàng đã có chút lung lay. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play