Nhìn Lý Hạo đi lên phía trước, cho dù Lý Tam Khoa không biết là ai thì vẫn có thể suy đoán ra thân phận của hắn không hề nhỏ.

Chưa nói đến Ngự Lâm quân đang đứng im bỗng ngoan ngoãn tránh ra nhường đường, chỉ cần nhìn y phục trên người hắn cũng biết tất cả đều rất xa xỉ, ngọc bội đeo bên hông lại càng vô giá.

"Ngài.... ....Ngài là ai?" Nếu không biết rõ thân phận và ý định của đối phương thì thái độ của Lý Tam Khoa không thể quá mức cường ngạnh, có chuyện gì vẫn nên hỏi rõ ràng trước đã.

Lý Hạo vốn xuất thân cao quý, từ nhỏ đã dưỡng thành khí chất quý tộc, coi như là mấy năm qua hắn ẩn cư thì cũng không thể mài mòn khí chất trên thân hắn. Sắm vai Ác Vương gia cậy quyền chiếm đoạt nhà dân, hắn vậy mà không cần tốn quá nhiều sức, quả thực chính là một chuyện quá đơn giản.

Không để ý tới câu hỏi của Lý Tam Khoa, Lý Hạo cũng chẳng thèm liếc hắn ta một, liền chắp tay ra sau lưng, nghênh ngang lướt qua Lý Tam Khoa, đi vào cửa lớn Tư Đồ gia.

"Ngài là ai? Lại tự tiện xông vào nhà người khác như thế!" Lý Tam Khoa phản ứng nhanh chóng, nghiêng mình chắn ở đằng trước Lý Hạo, ngăn cản hắn tiến vào nhà.

"Không được vô lễ." Một người giống như đầu lĩnh của đám Ngự Lâm quân bước ra, ngăn cản hành động vô lễ của Lý Tam Khoa.

"... ...." Lý Tam Khoa không nói gì nhìn Ngự Lâm quân trong hoàng cung, thực sự không hiểu, rốt cuộc đã có chuyện gì, lại khiến bọn họ chạy tới cửa nhà mình.

"Vương thống lĩnh, cùng ta vào xem một chút đi." Lý Hạo muốn nhìn xem bộ dạng của nữ nhân đã hãm hại Vương phi của hắn trông như thế nào. Có lẽ hắn không có dã tâm, cũng không phải loại người tàn bạo gì, nhưng nếu như định làm tổn thương người mà hắn muốn ra sức bảo vệ, thì hắn cũng có thể rất tàn bạo.

Dù sao, là nam nhân mà, lúc nào cần hung ác thì vẫn phải hung ác thôi.

"Vâng, Vương gia."

Vương gia?

Lời nói của Vương thống lĩnh kia càng khiến cho đám người Lý Tam Khoa thêm khó hiểu, không biết trong kinh thành này, từ lúc nào lại có thêm một vị Vương gia lạ mặt như thế, mà sao vị Vương gia đó lại chạy đến đây chứ?

Biết thân phận của đối phương, cũng biết đối phương là người mà mình không thể chọc vào, hiện tại Lý Tam Khoa chỉ biết giữ im lặng, đợi sau khi biết rõ ý đồ của Vương gia thì hắn ta lại nghĩ cách tiếp.

Sau khi vị Vương gia này đi vào gia môn, vẫn nhìn trước ngó sau, dáng vẻ giống như rất vui sướng, mà đoạn đối thoại của hắn với vị Vương thống lĩnh kia, càng khiến người ta kinh hồn táng đảm.

"Vương thống lĩnh, ngươi cảm thấy đại trạch này thế nào?"

"Bẩm Vương gia, đại trạch này rất đẹp." Đối với vị Vương gia nhiều năm chưa có quay về kinh thành này, Vương thống lĩnh không dám chậm trễ chút nào.

Trước tiên, chưa nói đến ngài ấy là đệ đệ ruột duy nhất của Đương kim thánh thượng, được sủng ái là lẽ đương nhiên, lại thêm nhiều năm rồi Thái hậu không gặp được tiểu nhi tử, nên tất cả đều theo ý ngài ấy. Ngay cả việc ngài ấy muốn thu dưỡng một nghĩa tử để kế thừa tước vị Vương gia, Thái hậu và Hoàng thượng liền đáp ứng mà chẳng cần suy nghĩ. Có thể thấy, ngài ấy được sủng ái đến mức độ nào.

"Ngươi cũng cảm thấy rất đẹp à, ta cũng cảm thấy không tệ." Ừ, ừ, Tư Đồ gia thật không hổ là nhà giàu nhát kinh thành, chỉ cần nhìn đại trạch này là biết. Chẳng trách lại khiến cho kẻ tham lam muốn mưu đoạt gia sản của Tư Đồ gia.

"Vương gia nói phải."

Lúc còn trẻ, vị Thụy Vương gia này chính là một người rất bốc đồng, thường thường muốn làm gì là làm ngay. Nhớ năm đó, ngài ấy cố nài nỉ thành thân với một dân nữ không có thân phận, không có địa vị, mà ngài ấy còn vứt bỏ hết vinh hoa phú quý vì cô nương kia, liền thấy được ngài ấy tùy hứng cỡ nào. Mặc dù hiện tại đã không còn trẻ, nhưng Vương thống lĩnh vẫn không biết vị Vương gia này đã đổi tính chưa, vẫn nên dè dặt cẩn thận một chút thì hơn.

Lý Hạo bước vào đại sảnh, đi thẳng tới ghế chủ vị, ngồi xuống.

Lý Tam Khoa từ đằng sau bước lên trước, cẩn thận dò hỏi: "Không biết Vương gia đến tệ xá có gì chỉ giáo ạ?" Nhất cử nhất động và lời nói của vị Vương gia này luôn khiến người ta cảm thấy khó hiểu, thật sự khiến người ta không đoán ra được rốt cuộc hắn muốn làm gì. Chỉ là dự cảm xấu trong lòng hắn ta không hề giảm bớt, trái lại càng thêm bất an.

"Nếu đây gọi là tệ xá thì chắc chẳng có chỗ nào gọi là đại trạch rồi." Lý Hạo ngồi trên ghế, ngón tay gõ xuống mặt bàn như có như không, vẻ mặt hắn khiến người khác không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì.

"Vương gia đang nói đùa rồi." Lý Tam Khoa cười khan, hoàn toàn không biết nên ứng phó thế nào. Trước chưa nói đến chuyện hắn ta không biết vị Vương gia này yêu thích cái gì, cho tới bây giờ, hắn ta còn chưa biết vì sao Vương gia lại đến đây.

"Sao không có ai dâng trà thế?" Mặc kệ bọn họ, Lý Hạo hắn vẫn sắm vai Ác Vương gia, xem ra hắn đúng là diễn nhập vai rồi.

"Quản gia Hà, mau kêu người hầu pha chén trà ngon lên." Lý Tam Khoa vội vàng ra lệnh dâng trà, không dám chậm trễ với vị Vương gia này một chút nào.

"Vâng, vâng, vâng."

Quản gia Hà lĩnh mệnh, vội vàng lui xuống, chuẩn bị trà. Mà vừa mới ra khỏi đại sảnh, quản gia Hà vừa vặn gặp thoáng qua đám người Lý Phiên Phiên đang vội vàng đến xem tình huống.

"Tam nhi, đã xảy ra chuyện gì?"

"Đúng đó, ca ca, đã xảy ra chuyện gì?"

Lý Phiên Phiên dìu dưỡng mẫu của mình và ca ca là sư thái Tịnh Linh bước vào. Không đúng, không nên gọi là sư thái, hiện tại nàng ta không có mặc tăng y, mà là y phục hoa lệ thượng hạng.

Trong lòng Lý Hạo đã hiểu rõ, xem ra người này chính là sư tỷ của ái phi và muội muội nàng rồi.

Thấy người xa lạ đang ngồi trên ghế chủ vị, Mộng Vân cảm thấy khó hiểu, hỏi: "Tam nhi, hắn là ai?"

"Đúng rồi, ca ca, hắn là ai thế?"

Lý Tam Khoa nâng tay lên ngăn cản hai người tiếp tục nói những lời quá đáng, hậu quả của việc đắc tội hoàng tộc là không lường được đâu.

"Chớ vô lễ, ngài ấy là Vương gia đấy."

"Vương gia?"

"Vương gia đến chỗ chúng ta làm gì?"

"Ta cũng không biết." Đây là chuyện mà hắn ta nghĩ mãi không ra.

"Ba người các ngươi đang lén lén lút lút nói cái gì đó?" Thật là, dám không để Vương gia hắn vào trong mắt, thực sự là quá thất lễ.

"Không, không có gì......" Ngoài miệng nói không có gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy sợ hãi.

Từ lúc bắt đầu, người tự xưng là Vương gia này luôn mang vẻ mặt vô cảm, mà từ lúc dưỡng mẫu bước vào thì sắc mặt hắn càng lạnh thêm mấy phần. Tuy vị Vương gia này chỉ im lặng, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

"Vương gia, mời dùng trà." Quản gia Hà tự mình dâng nước trà lên.

Lý Hạo nâng chén trà lên, cầm nắp gạt nhẹ để ngửi hương trà, cảm thấy cũng khá hài lòng, lúc này mới đưa đến miệng nhấp nhẹ một ngụm nhỏ. Đã ra uy, đã uống trà rồi, lúc này hắn mới bắt đầu nói chuyện chính.

"Không biết Vương gia đến là vì chuyện gì?" Hỏi mấy lần vẫn chưa có được đáp án, nhưng Lý Tam Khoa vẫn không chịu buông tha, tiếp tục dò hỏi.

"Ta muốn gặp chủ nhân của Tư Đồ gia." Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng hắn hiểu rất rõ, chủ nhân thật sự của Tư Đồ gia đang ngồi ở trong quán trà đối diện cửa lớn thưởng thức trà, ăn điểm tâm, thuận tiện xem cuộc vui. Đây chính là điều khiến hắn buồn bực nhất.

Hắn ở trong này phí công phí sức vất vả vì bọn họ, bọn họ lại ngồi ở bên ngoài nhàn nhã thưởng thức, thực sự là quá khó chịu. Nếu như không phải vì ái phi thì hắn cũng đâu muốn mệt mỏi như vậy.

Trước đây đều là hắn xem người khác diễn trò, hiện tại đổi thành hắn diễn trò hay cho người khác xem, không biết đây có gọi là báo ứng hay không.

"Là ta." Lý Tam Khoa bước lên phía trước một bước.

"Ngươi à?"

"Vâng, ta chính là chủ nhân hiện tại của Tư Đồ gia." Xem ra, vị Vương gia này không phải nhằm vào hắn ta, chẳng lẽ......Không, không, không, hắn ta rõ ràng nhận được tin tức là phu thê Tư Đồ rơi xuống vách núi chết rồi, còn tên ngốc Tư Đồ Dương Lễ kia cũng mất tích, sao có thể tìm được một vị Vương gia làm chỗ dựa vững chắc chứ?

"Không đúng đi...."

"Thật sự, ta đúng là chủ nhân của Tư Đồ gia, không tin ngài có thể hỏi quản gia và đám người hầu." Xem ra thật sự phiền toái rồi.

"Thôi, ngươi đã nói là ngươi, vậy cứ coi như là ngươi đi." Xua xua tay, ra vẻ ai là chủ nhân thật sự cũng được.

"... ..." Cái gì gọi là coi như thế đi, hắn ta vốn là chủ nhân, có được hay không. Trong lòng có oán giận, nhưng đối mặt với thân phận của Lý Hạo, Lý Tam Khoa đành nghẹn ở trong bụng, không dám nói ra.

"Từ hôm nay trở đi, tất cả các ngươi phải chuyển hết ra ngoài cho ta."

"Chuyển.......Chuyển đi?"

"Cái gì?"

"Chuyển đi?"

"Vương.......Vương gia, ngài.....Nói, nói....Nói đùa chăng?" Đây vốn là nhà hắn, sao bắt tất cả bọn họ phải chuyển đi chứ, thật sự là rất quá đáng rồi.

"Ta không có nói đùa." Vẻ mặt của Lý Hạo hắn đứng đắn như vậy, sao Lý Tam Khoa có thể nghĩ rằng hắn đang đùa chứ!

"Nhưng......Thế nhưng......"

"Tóm lại, từ hôm nay trở đi, phủ Tư Đồ này sẽ trở thành phủ mới của Thụy Vương ta, các ngươi đều phải rời đi hết."

Quá đáng thương mà, từ hôm nay, thanh danh của hắn liền thối nát rồi, mặc dù thanh danh của hắn cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng ít ra hắn chưa từng chiếm đoạt nhà dân, đương nhiên, cũng chưa từng chiếm đoạt dân nữ rồi. Chính vì quỷ nha đầu kia, hắn bị hại thảm còn chưa nói, còn bị lợi dụng thê thảm nữa.

"Cho dù ngài là Vương gia, cũng không thể vô pháp vô thiên chiếm đoạt nhà dân như vậy." Lý Phiên Phiên thiếu kiên nhẫn kêu to, ai bảo lời của vị Vương gia này thật sự rất quá đáng chứ. Cho dù đây là kinh thành, hoàng thân quốc thích đông đảo, thì cũng không thể làm bậy chứ.

"Này, tiểu nha đầu, ngươi nói luật lệ với ta sao?" Nói luật lệ với một vị Vương gia cao cao tại thượng, đây quả thực là một truyện cười.

"Ngài......Tuy ngài là Vương gia, cũng không thể.....Cũng không thể......Quá phận......" Bị khí thế lạnh lẽo của Lý Hạo hù dọa, Lý Phiên Phiên vẫn lấy hết dũng khí nói ra suy nghĩ trong lòng.

"Ừm.....Ngươi nói như vậy, hình như cũng có chút đạo lý." Hắn vuốt cằm, giống như thật sự đồng tình với lời của Lý Phiên Phiên.

Lý Tam Khoa giống như thấy được hi vọng, lập tức nói: "Nếu như Vương gia cần trùng tu vương phủ, chúng ta có thể xuất vốn hỗ trợ trùng tu."

"Giúp trùng tu à? Nhưng ta đâu cần." Phất phất tay, tỏ vẻ hắn không cần bọn họ xuất vốn giúp trùng tu vương phủ mới gì cả.

"Vậy Vương gia là......" Lo lắng Lý Hạo thật sự muốn chiếm đoạt phủ đệ này, Lý Tam Khoa khó tránh khỏi lại khẩn trương lên.

"Nghe nói......"

"... ..." Hắn ta nuốt một ngụm nước bọt, chỉ sợ vị Vương gia này còn nói thêm những lời kinh người.

"Ta muốn gặp nhi tử và nữ nhi của ta."

Ai, đây là câu chuyện nực cười nhất mà hắn nghe được sau khi trở về kinh thành, lại có người tự xưng là nhi nữ (nhi tử + nữ nhi) của tỷ tỷ của Tư Đồ phu nhân, nếu là nhi nữ của tỷ tỷ của Tư Đồ phu nhân, vậy chẳng phải là nhi nữ của Lý Hạo hắn hả? Hắn thật sự muốn xem kẻ nào lớn mật như thế, dám giả mạo là hài tử của hắn.

"Hả?" Lời của hắn khiến tất cả sợ đến mức suýt rớt cằm.

"Nhi nữ của Vương gia?"

"Đúng thế, ta nghe nói có người tự xưng là nhi nữ của tỷ tỷ của Tư Đồ phu nhân, không khéo chính là, tỷ tỷ của Tư Đồ phu nhân lại là ái phi của Bổn vương, vậy không phải chúng là nhi nữ của ta sao?"

"... ..."

Đám người Tịnh Linh sợ tới mức không nói nên lời, hiện tại đã hiểu vì sao vị Vương gia kia lại đến đây rồi. Chỉ là, ba người bọn họ đã phạm vào tội lớn, đó chính là giả mạo hoàng tộc. Theo luật lệ hiện nay, giả mạo hoàng tộc chính là tử tội.

Sư thái Tịnh Linh, không, phải nói là Mộng Vân mới đúng, trong lòng nàng ta càng thêm nghẹn lời.

Năm đó, trong sư môn, nàng ta vốn được gọi là kỳ tài luyện võ, cộng thêm diện mạo xinh đẹp, từ nhỏ đã lớn lên trong sự ca tụng. Thế nhưng, vào năm nàng ta mười hai tuổi, hai tỷ muội Ngọc Tuyết Phù và Ngọc Tuyết Lâm đã lên núi bái sư, kể từ đó, hai người họ đã đoạt đi tất cả sự ca tụng mà nàng ta được hưởng từ trước đến nay.

Ngọc Tuyết Lâm học võ giỏi hơn nàng ta rất nhiều, nàng ta phải mất mấy ngày để học xong một chiêu thức còn Ngọc Tuyết Lâm chỉ tốn mấy canh giờ thôi. Còn Ngọc Tuyết Phù không giỏi võ lắm, nhưng lại được sư phụ và các sư thúc yêu thương vì tướng mạo và tính tình.

Bắt đầu từ lúc đó, Mộng Vân vì ghen tỵ mà hận chết hai nàng rồi. Bên ngoài thì nàng ta luôn tỏ vẻ thân thiện, nhưng trong lòng luôn luôn tính toán làm thế nào để loại bỏ hai người đó.

Loại tâm lý mất cân bằng đó, cho đến khi Ngọc Tuyết Lâm và Tư Đồ Chính Không mến thương nhau mới thực sự bùng phát. Bởi vì, rõ ràng là nàng ta quen Tư Đồ Chính Không trước, nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn Ngọc Tuyết Lâm, thử hỏi sao nàng ta không căm hận chứ.

Hận thù chôn giấu nhiều năm như vậy, nàng ta đương nhiên phải tiếp tục che giấu, bên ngoài thì chúc phúc sư muội đã tìm được hạnh phúc, đằng sau thì hạ độc mãn tính với hai tỷ muội, sau đó giả chết rồi mai danh ẩn tích, tìm cơ hội phá hoại và trả thù. Mắt thấy sắp đạt được mục đích, giờ lại thất bại vào đúng thời khắc cuối cùng.

"Chắc Vương gia đã nhận lầm rồi, sao chúng ta chưa từng nghe qua chuyện đó vậy?" Hiện tại trừ phủ nhận, hình như là hết cách rồi.

"Nhận lầm?" Lá gan đúng là rất lớn, lại dám nói Vương gia hắn nhận lầm rồi.

"Vương gia, hai người này tự xưng là nhi nữ của ngài ạ." Rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, quản gia Hà đương nhiên không buông tha rồi. Vị Vương gia này rõ ràng là thân thích của lão gia và phu nhân, ông ta đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Nếu như ông ta thật sự để cho tên tiểu tử thối này chiếm đoạt gia sản của lão gia thì ông ta quá có lỗi với bọn họ.

"Hà Kiền!" Đáng chết, hắn ta biết là lưu lại lão đầu này sẽ dễ hỏng việc mà, lúc trước hắn ta nên ra lệnh đuổi ông ta đi cho rồi.

Lúc trước, là do thấy ông ta ở lại Tư Đồ gia nhiều năm như vậy, không có lý do chính đáng mà đuổi đi thì sợ sẽ bị dị nghị, hắn ta mới không đuổi đi ngay. Biệt vậy lúc trước hắn ta đừng nghĩ nhiều, hiện tại đã không để con chuột già cắn đứt túi tiền của mình.

"À......" Quay đầu nhìn về phía Lý Tam Khoa và Lý Phiên Phiên, trong lòng Lý Hạo đầy tức giận.

Hai đứa kia xấu như vậy, sao có thể là hài tử của hắn và ái phi được, cho dù muốn giả mạo thì cũng nên dùng nam tuấn tú, nữ xinh đẹp chút chứ. Thì ra vị Vương gia đại nhân này tức giận không phải vì có người giả mạo, mà là người giả mạo quá khó coi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play