Ngày hôm sau, Vân Mộng Khởi đang ngủ thì cảm giác bị quỷ đè ép, muốn lật người cũng khó.
Ừm......Nặng quá......Không chỉ nặng, còn rất nóng nữa......Tựa như có khối đá lớn
đè trên lồng ngực nàng, muốn mưu sát nàng, khiến cho nàng không thể thở
nổi.
Đầu đầy mồ hôi, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn đầu giường,
tạm thời chưa kịp phản ứng. Cúi đầu nhìn trước ngực mình, phát hiện chăn mềm đang đắp ở trên người hơi nhô lên, nàng nhíu mày vén chăn lên, đập
vào mắt chính là một đầu tóc đen đang đè lên ngực mình.
Không cần suy nghĩ nhiều cũng biết được ai là chủ nhân của đầu tóc này, trừ Tư Đồ Dương Lễ thì còn ai nữa! Ngẩng đầu, vỗ vỗ đầu hắn, nàng muốn đánh thức
hắn.
"Ừm?" Nhẹ rên một chút, chỉ là cọ cọ nhẹ hai cái rồi tiếp tục ngủ, không hề có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Nàng lại vỗ vỗ đầu hắn, xuống tay còn nặng hơn một chút.
Nàng nhớ là đêm qua hắn ngủ ở nhuyễn tháp (giường nhỏ mềm) ở phòng ngoài mà, bởi vì nàng không muốn cùng giường chung gối với hắn. Kết quả là, nửa
đêm, hắn thừa dịp nàng ngủ say lén lút nằm trên giường nàng, thật sự
khiến cho nàng có chút dở khóc dở cười.
Phản ứng của hắn chỉ là
mở hé mắt nhìn nàng một, còn cười ngây ngô với nàng, lại tiếp tục nhắm
nghiền hai mắt. Nàng trừng lớn hai mắt, không dám tin hắn còn dám cười,
còn dám tiếp tục ngủ, nàng suýt chút nữa đã siết chặt tay đánh hắn một
trận.
Tư Đồ Dương Lễ ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của nàng, mặt cọ cọ vào ngực nàng một chút, khóe miệng nhếch lên nụ cười hạnh phúc, tiếp
tục hưởng thụ mộng đẹp.
"Dậy mau, ngươi còn muốn ngủ tới khi nào
hả?" Nếu vỗ mặt mà hắn còn chưa tỉnh vậy nàng sẽ dùng cách ác liệt hơn.
Dùng sức nắm má hắn, kéo ra, nàng không tin làm như vậy mà hắn còn ngủ
được.
"Hửm?" Hắn không cam không nguyện mở mắt ra, hơi oán giận nhìn nàng.
"Làm sao vậy, Mộng Mộng?" Hắn đang mơ đẹp mà, sao Mộng Mộng cứ muốn đánh thức hắn chứ?
"Sao ngươi lại ngủ ở đây?" Nàng nhớ rõ, trước khi ngủ, nàng đặc biệt nhấn
mạnh hắn phải ngủ trên nhuyễn tháp ở bên ngoài mà, không cho phép ngủ
chung với nàng.
"Ừ, ừ, nàng đang ngủ, ta liền vào đây ngủ thôi." Hắn lại rất thành thật, không hề giấu giếm.
Hắn nói rất đơn giản, dễ hiểu, nhưng có người nghe xong lại nổi trận lôi
đình. Không hề nương tay, dùng sức véo má hắn, cho đến khi hắn kêu đau
nàng mới buông tay.
Che hai má đỏ bừng, hắn ngồi trên giường, vẻ
mặt uất ức nói: "Mộng Mộng đáng ghét, vì sao lại véo ta? Đau quá đi."
Hắn chỉ ôm nàng ngủ thôi, có gì phải tức giận chứ. Trước kia, chẳng phải bọn họ cũng ngủ cùng nhau sao, có thấy nàng giận gì đâu.
Hắn
ngốc nghếch và không biết suy nghĩ nên hoàn toàn không biết đã xảy ra
chuyện gì, đương nhiên cũng không biết vì sao thái độ của Vân Mộng Khởi
lại thay đổi lớn như thế.
"Không đau thì véo ngươi làm gì!" Cũng đâu bị điên chứ.
Không muốn nói nhảm với hắn nữa, nàng dứt khoát xuống giường mặc y phục, rửa
mặt chải đầu, hôm nay nàng bận lắm đấy. Thấy nàng rời giường, hắn cũng vội vàng rời giường, cầm y phục lên,
luống cuống mặc vào.
Sau khi rửa mặt chải đầu, ăn vận chỉnh tề,
nàng liền ra khỏi phòng, chẳng thèm hỏi hắn một câu, càng không nói đến
giúp đỡ hắn. Hắn vừa mặc xong y phục, nàng đã chuẩn bị ra khỏi phòng,
hắn không kịp rửa mặt, chải đầu liền đi theo phía sau nàng, nhắm mắt
theo đuôi.
Vừa mới ra khỏi phòng, đã nhìn thấy Vân Chi Kỳ chuẩn
bị gõ cửa. Vân Mộng Khởi vừa thấy ca ca, vô cùng vui sướng nhảy lên
người hắn, cả người tựa vào trong ngực hắn.
"Ca ca!"
"Tiểu yêu tinh, vừa tỉnh dậy đã bắt đầu không an phận rồi." Ngoài miệng thì
nói như thế, nhưng hắn không hề để tâm, còn thuận thế bế nàng lên.
"Nào có." Nàng mới không nghịch ngợm mà, nàng rất ngoan đấy.
"Đúng, đúng, đúng, không có, ca ca dẫn muội đi ăn sáng trước." Ở trong mắt của hắn hoàn toàn không có Tư Đồ Dương Lễ, hắn dứt khoát phớt lờ người ta
rồi. Cho dù Tư Đồ Dương Lễ là muội phu của hắn, nhưng không có nghĩa là
hắn phải chia sẻ lực chú ý. Ở trong mắt hắn, Vân Mộng Khởi vĩnh viễn
chiếm vị trí thứ nhất, sau đó chính là báo thù, người và vật khác đều vô nghĩa.
"Vâng." Tùy ý để hắn ôm nàng đi, nàng không muốn kháng nghị khi hắn cứ đối xử với nàng như trẻ con.
Thấy thế, Tư Đồ Dương Lễ mất hứng bĩu môi, im lặng đi theo phía sau bọn họ.
Mộng Mộng rõ ràng đã nói thích hắn nhất, nhưng giờ lại phớt lờ hắn, không
cho phép hắn ôm cũng không để ý đến hắn, ghét ghét, hắn phải tức giận.
Dùng qua bữa sáng, Vân Chi Kỳ liền dẫn hai người đi gặp phu thê Tư Đồ. Thấy
phu thê Tư Đồ đã có thể xuống giường, nàng cảm thấy rất vui sướng.
"Cha, nương."
"A, Khởi nhi." Nhìn thấy người tới, phu thê Tư Đồ khó nén nổi niềm vui sướng, bước nhanh tới bên cạnh Vân Mộng Khởi.
"Cha nương, xem ai đây này." Bước qua một bên, để bọn họ thấy rõ Tư Đồ Dương Lễ ở phía sau nàng.
Nàng biết, sau khi gặp chuyện, người mà phu thê Tư Đồ lo lắng, nhớ thương
nhất chính là Tư Đồ Dương Lễ, nàng hoàn toàn có thể hiểu được cảm xúc
nóng ruột nóng gan vì một người này. Nhớ lại ngày đó, sau khi nàng nghe
được bọn họ đã xảy ra chuyện thì người mà nàng lo lắng nhất chính là Tư
Đồ Dương Lễ. Dù sao hắn vốn là một người không thể khiến người ta an
tâm, muốn không lo lắng cho hắn cũng khó.
"Tiểu Dương!"
"Trời ạ, Tiểu Dương! Con không sao chứ?"
Thấy nhi tử, phu thê Tư Đồ không thể che giấu cảm xúc kích động, lảo đảo đi
tới bên cạnh nhi tử, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới.
"Cha, nương." Đối mặt với vẻ kích động của cha nương, Tư Đồ Dương Lễ có chút lúng túng, không biết nên phản ứng thế nào.
"Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi."
Ngọc Tuyết Lâm ôm con khóc rống, rất vui sướng vì nhi tử vẫn khỏe mạnh. Tư
Đồ Chính Không ôm cả hai vào lòng, cũng khó nén nổi vẻ kích động. Vân
Chi Kỳ và Vân Mộng Khởi yên lặng ra khỏi phòng, nhường lại không gian
cho ba người nhà họ nói chuyện, tâm sự.
"Ca ca......" Nàng muốn
nói với ca ca, nói nàng và Tư Đồ Dương Lễ đã không còn là phu thê nữa,
nhưng nhất thời lại không biết nói từ đâu.
"Ừ?" Tuy rằng sau khi
hai người gặp mặt, muội muội vẫn tỏ ra rất sáng sủa, nhưng hai người đã ở chung rất lâu nên hắn có thể cảm nhận được Khởi nhi có tâm sự. Hắn chỉ
đang chờ, chờ Khởi nhi nguyện ý chính miệng nói với hắn.
Đi tới bên cạnh hắn, vươn tay ôm lấy eo hắn, vùi mặt vào lồng ngực dày rộng của hắn.
"Làm sao vậy?" Hắn nâng tay khẽ vuốt tóc nàng, trong giọng nói hàm chứa sự
dịu dàng với muội muội. Sự dịu dàng của hắn, cũng chỉ có khi đối mặt với Vân Mộng Khởi mới có thể hiện ra.
"Ca ca.....Muội.... ..." Nàng không biết phải nói như thế nào.
Lúc trước, nàng kiên định cười nói với ca ca rằng nàng lựa chọn tuân thủ
hẹn ước của hai nhà, thế nhưng, cuối cùng lại rơi vào kết cục hưu phu,
nàng thật sự không biết phải nói như thế nào.
"Kỳ thật, muội chẳng cần nói gì thì huynh cũng biết rồi."
Sau khi phu thê Tư Đồ tỉnh dậy, liền kể hết mọi chuyện đã xảy ra trong
quãng thời gian hắn rời đi. Hắn rất là tức giận, nhưng càng lo lắng cho
tình hình của Khởi nhi. Mãi đến khi nhìn thấy muội muội, hắn mới có chút an lòng.
Kỳ thật, cẩn thận suy nghĩ một chút, với tính cách đơn
thuần, chẳng hay biết gì của Tư Đồ Dương Lễ thì hắn cũng chẳng thể làm
ra loại chuyện phản bội gì. Chỉ là, vì thông minh nên đôi khi Khởi nhi khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ
nhiều, mà nghĩ quá nhiều thì kết quả chính là dễ để tâm vào chuyện vụn
vặt. Mặc kệ muội muội quyết định thế nào, hắn đều ủng hộ nàng.
Hắn tin Khởi nhi sẽ đưa ra phán đoán chính xác, đây cũng coi như là lòng tin của một người ca ca với muội muội mình đi.
"Hu......"
Lần đầu tiên, kể từ sau khi hai người được sư phụ đón lên núi, nàng vùi đầu vào trong lòng ca ca khóc nấc lên, giống như là muốn trút ra tất cả
những đau khổ mà mình phải chịu trong khoảng thời gian trước.
Nhẹ ôm lấy muội muội, hiện tại hắn có một luồng kích động, cho dù Tư Đồ
Dương Lễ chẳng thể hiểu gì, nhưng hắn vẫn muốn đánh cho hắn ta một trận. Hắn vẫn luôn nâng niu muội muội trong lòng bàn tay, che chở nàng lớn
lên, không nỡ đánh, không nỡ mắng, chứ đừng nói là khiến nàng rơi một
giọt lệ. Nhưng cái tên Tư Đồ Dương Lễ ngốc nghếch kia, lại khiến cho
muội muội chịu sự uất ức lớn như thế, sao hắn không tức giận chứ.
Không tức giận mới là lạ!
Đây cũng coi như là một kỳ quan, trong phòng có ba người đang ôm nhau khóc
rống, bên ngoài phòng cũng có hai người ôm nhau khóc, cảnh tường này có
thể nói là khó gặp đấy.
"Tiểu Vương gia." Lúc này, tiếng của một nha hoàn đã cắt ngang tiếng nỉ non của nàng.
"Chuyện gì?" Nhìn dáng vẻ vội vội vàng vàng của nàng ta, hình như đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
"Vương, Vương phi tỉnh, Vương gia......Mời, mời tiểu Vương gia các ngài
đến.....Đến......" Chạy quá vội khiến nàng ta thở hồng hộc, thở không ra hơi, khó khăn nói ra lời mình muốn nói.
"Tỷ tỷ tỉnh rồi?" Nha hoàn vừa dứt lời, ba người nhà Ngọc Tuyết Lâm cũng vừa vặn ra khỏi phòng.
Tư Đồ Dương Lễ vừa nhìn thấy Vân Mộng Khởi, liền vội vàng chạy đến bên
cạnh nàng, không chút nghĩ ngợi vươn tay nắm chặt vạt áo của nàng, sợ
nàng lại biến mất trong nháy mắt. Vân Mộng Khởi chỉ liếc hắn một, cũng
không nói gì.
"Vậy chúng ta đi xem Vương phi trước đã." Nói xong, đám người Vân Chi Kỳ liền đi về phía phòng của Thụy Vương.
Phu thê Tư Đồ đi đằng sau ba người trẻ tuổi, trong mắt đầy ý cười nhìn mấy người trẻ tuổi kia, cảm thấy rất thú vị.
Vân Chi Kỳ nắm bàn tay nhỏ bé của Vân Mộng Khởi, còn Tư Đồ Dương Lễ thì nắm chặt vạt áo của Vân Mộng Khởi. Kỳ thật, trong
thời đại phong kiến này, đừng nói là huynh muội, ngay cả phu thê ở bên
ngoài cũng rất hiếm có cử chỉ gì thân mật, nhưng bởi vì đôi huynh muội
này lớn lên ở trong núi, không ngại cái gọi là quan niệm đạo đức, nên dĩ nhiên là sẽ có nhiều cử chỉ thân mật hơn so với những đôi huynh muội
khác. Mà Tư Đồ Dương Lễ thì càng không phải nói, hắn
càng không có quan niệm đạo đức, lại càng phớt lờ những ánh mắt của
người khác. Hắn chỉ cần được sống vui vẻ, đoán
chừng sẽ chẳng có ai ra uốn nắn những hành động được coi là khiếm nhã
trong mắt người khác cho hắn.
Tới gian phòng của Thụy Vương, hai tỷ muội đã xa cách gần hai mươi năm, suýt chút nữa là ôm nhau khóc rống.
Cũng may là nghĩ đến thân thể của hai người không tốt, hai nam nhân làm
tướng công giành trước một bước, ôm các nàng vào trong ngực mình an ủi.
Nhìn động tác thành thạo của hai người, Vân Mộng Khởi liền nghĩ trong
khoảng thời gian này, chắc chắn đã làm rất nhiều lần rồi.
Mọi
người đều tự tìm vị trí để an vị, mấy vị nhân tài bắt đầu hàn huyên, vấn đề quan trọng nhất Vân Mộng Khởi muốn biết là hai mươi năm trước, rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm sao mà hai tỷ muội cùng trúng độc được
chứ?
Có một điều, nàng tuyệt đối khẳng định, chuyện cùng trúng độc này không phải là ngẫu nhiên.
"Khởi nhi, con nói tỷ tỷ ta cũng trúng độc sao?" Ngọc Tuyết Lâm không tin, hỏi.
Tại sao có thể như vậy? Ngẫm lại, năm đó nàng cũng không biết bản thân bị
trúng độc, nếu như không phải nhi tử bị độc hành hạ, nàng cũng không
biết nữa. Nhưng nàng vẫn cho rằng chỉ mình nàng trúng độc, không ngờ
ngay cả tỷ tỷ cũng trúng độc.
"Đúng ạ." Nàng gật gật đầu, cho Ngọc Tuyết Lâm một đáp án khẳng định.
"Tại sao có thể như vậy......"
Tuy tính cách của hai người các nàng không giống nhau nhưng cảm giác lại vô cùng tốt, ngay cả năm đó nàng bái sư trên Nga Mi, hai tỷ muội vẫn chưa
từng tách ra. Nàng học võ, nhưng tỷ tỷ lại không học võ, chỉ đi theo sư
phụ học một ít đạo tu dưỡng.
Tập võ xong, còn chưa có cơ hội hành tẩu giang hồ, nàng đã quen Tư Đồ Chính Không. Hai người vừa gặp đã yêu, nhanh chóng thành thân, nàng liền theo tướng công mình về kinh thành.
Nàng không biết rốt cuộc các nàng đã đắc tội với ai, vậy mà oán hận các
nàng như thế.
Lúc đó, bởi vì tỷ tỷ thích không khí trên núi Nga
Mi, nên đã không theo nàng về kinh thành. Tỷ muội từ biệt chính là hai
mươi mấy năm, cho đến lần tương phùng này, nàng mới biết tỷ tỷ đã gả cho vương gia Lý Hạo si tình nổi danh "Không yêu giang sơn, chỉ thích mỹ
nhân" trong kinh thành.
Cũng bởi vì như vậy, nàng mới biết Tư Đồ
gia đang phải chịu một âm mưu kinh khủng. Nếu tỷ tỷ gả cho Lý Hạo, như
vậy, Tư Đồ Doãn Văn tuyệt đối không thể là nhi tử của tỷ tỷ, càng không
thể là chất tử của nàng. Vậy thì, hắn là ai chứ?
"Năm đó, hai
người có quen ai đặc biệt không ạ? Hoặc là xảy ra chuyện đặc biệt gì
không?" Vân Mộng Khởi tin rằng, nhất định có chuyện khác thường, không
thể không có chút dấu hiệu nào. Xảy ra một chuyện lớn, chung quy vẫn có
vài dấu hiệu khác thường.
"Người đặc biệt?"
"Chuyện đặc biệt?"
Hai tỷ muội cùng chìm vào hồi ức, ra sức nhớ lại.
"Có không?" Thụy Vương cũng rất khẩn trương dò hỏi, dù sao chuyện này cũng
liên quan đến tính mạng ái thê của hắn. Nếu thật sự có người muốn tổn
thương nàng, hắn tuyệt đối không thể thờ ơ.
"Đúng thế, có không,
nương tử?" Tư Đồ Chính Không cũng rất gấp gáp, nghĩ đến kẻ hạ độc đã
khiến cho ái thê và nhi tử của mình chịu nhiều đau khổ như vậy, hắn liền tức giận, hắn cũng muốn biết rốt cuộc là kẻ nào hung ác đến vậy.
Hai tỷ muội liếc nhau, nghe Vân Mộng Khởi hỏi như thế, đúng là các nàng đã nghĩ đến một chuyện.
"Ta muốn uống nước."
Bầu không khí rất căng thẳng, nhưng lại có người hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi bầu không khí căng thẳng này.
Tư Đồ Dương Lễ chỉ vào ấm trà trên bàn, yêu cầu uống nước. Trong nháy mắt, tất cả lực chú ý đều tập trung trên người hắn, hắn sợ đến nỗi vội vàng
thu tay về, giống như sợ bản thân đã làm chuyện gì sai trái.
"Sao, làm sao vậy?" Cứ nhìn chằm chằm hắn, đúng là có hơi dọa người mà.
Vân Mộng Khởi vươn tay cầm ấm trà và chén trà lên, rót cho hắn một chén
nước, sau đó đưa cho hắn, nói: "Ngươi ngoan ngoãn ngồi im, không được
nói chuyện."
"Ờ." Dù sao hắn nghe cũng không hiểu bọn họ đang nói gì, chỉ cần có thể ở cùng nàng, hắn cũng không quan tâm bọn họ muốn và
không muốn hắn làm cái gì.
Sau khi xác định hắn sẽ không nói xen
vào nữa, Vân Mộng Khởi mới tiếp tục nhìn về phía hai tỷ muội trông giống nhau như đúc, chờ đợi đáp án. Ngẫm lại cũng thấy thú vị, ở trong gian
phòng nho nhỏ này, lại có đôi song bào thai.
"Nghe Khởi nhi hỏi,
đúng là chúng ta có nghĩ đến một người." Nhưng nghĩ lại liền thấy có rất ít khả năng, người kia chính là sư tỷ của các nàng.
"Ai?" Ở đây trừ Tư Đồ Dương Lễ ra, bốn người khác đều đồng thanh hỏi.
"Ta cảm thấy......Không thể là tỷ ấy......" Ngọc Tuyết Phù không hề muốn
hoài nghi người đó, đây chính là sự vô lễ với người đã khuất.
"Ta cũng cảm thấy không thể nào đâu......" Năm đó, người kia vẫn luôn quan tâm các nàng, bọn họ thật sự không muốn nghĩ như vậy.
"Mặc kệ có đúng hay không, hai người cứ nói ra trước đã ạ." Bây giờ bọn họ
đang phân tích chuyện, với cả tình hình hiện tại thật sự là quá quái dị.
Trước chưa nói đến việc hai tỷ muội này cùng trúng độc, chỉ nói rốt cuộc Tư
Đồ Doãn Văn và Tư Đồ Vân Vân là ai, tại sao phải giả mạo thân phận tiến
vào Tư Đồ gia, chỉ hai điểm này cũng đủ để bọn họ hao tổn tinh thần rồi.
"Chúng ta nói người đó chính là sư tỷ Mộng Vân của chúng ta."
"Vậy bây giờ, bà ta....."
"Sư tỷ đã chết rồi." Không đợi những người khác nói gì, Ngọc Tuyết Phù liền ném ra một quả bom lớn, oanh tạc cho mọi người sợ ngây người.
"... ...."
Không thể nào? Đã chết sao? Thật vất vả mới có đầu mối, nhưng nhân vật mấu chốt lại chết rồi hả?
Quá bất thường mà!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT