Rốt cuộc cũng nhìn thấy Vân Mộng Khởi đi ra khỏi nhà gỗ nhỏ, Tư Đồ Dương Lễ vội vàng chạy tới đón, chỉ là chuyện hắn quan tâm lại là một chuyện không thể đơn giản hơn.

"Tìm được đồ ăn không, Mộng Mộng?" Hắn đói bụng, bây giờ trong đầu hắn quan tâm nhất chỉ có mỗi chuyện ăn cơm, cho dù có muốn để tâm đến những chuyện khác thì hắn cũng chẳng làm nổi, dần dà hắn chỉ quan tâm đến những chuyện có quan hệ mật thiết với mình, cứ để người khác lo chuyện còn lại là được.

"Trừ ăn ra, ngươi có thể nghĩ đến chuyện khác được không hả?" Hắn đúng là điển hình của ''kẻ ngốc có ngốc phúc'', chẳng cần lo lắng gì, chỉ quan tâm xem có đồ ăn không, những chuyện còn lại luôn có người đến lo cho hắn.

Thật ra, được giống như hắn, cũng coi như là một niềm hạnh phúc đơn giản.

"Cái khác? Nghĩ cái gì chứ?" Nghiêng đầu, không rõ nàng đang muốn hắn nghĩ cái gì.

"Quên đi, qua đây, đi theo ta." Dù sao vẫn phải bơi từ trong hồ ra ngoài, đã vậy, cứ quay về bên hồ trước, về phần hắn đói bụng, thì bắt hai con cá ở trong hồ đi, nàng cũng hơi đói bụng rồi.

"Ừ." Hắn vươn bàn tay to muốn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng nhưng lại bị nàng tránh né.

"Mộng Mộng?" Thật khó hiểu, vì sao nàng không cho hắn nắm tay chứ?

"Đuổi kịp." Vờ như không thấy bộ dạng khó hiểu của hắn, một mình nàng đi về phía trước.

Bàn tay to giật giật, cuối cùng hắn vẫn bĩu môi, đi theo phía sau nàng.

Ở trong thư, ca ca cũng không viết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ kêu nàng đến phủ Thụy Vương ở kinh thành, vấn đề là nàng không thể bảo đảm mình có thể đến kinh thành trong thời gian ngắn nhất. Nàng thật sự quá hiểu về bệnh mù đường của mình rồi.

Cha nương đang ở cùng ca ca sao? Thật là, biết rõ nàng nhảy xuống là vì cái gì, vậy mà chẳng chịu viết chút tin tức nào, còn muốn nàng cứ tiếp tục lo lắng nữa, ca ca cũng quá xấu xa. Song, chẳng phải ca ca đã nói là đi xử lý người ta à? Vì sao lại chạy xuống dưới vách núi chứ? Chẳng lẽ người mà huynh ấy muốn tìm cũng ở dưới vách núi hả? Hiếu kỳ, hiếu kỳ, nàng rất hiếu kỳ không biết trong khoảng thời gian này, ca ca đã xảy ra chuyện gì nữa.

Nàng hưng phấn quá, rất muốn nhanh chóng đến được kinh thành.

"Mộng Mộng..." Chẳng biết nàng đang suy nghĩ gì, hai mắt nhìn thẳng phía trước, chưa hề liếc hắn một lần, hắn đi theo nàng cũng vất vả lắm.

Hắn vừa gọi, Vân Mông Khởi liền hồi phục lại tinh thần. Đúng rồi, nàng hưng phấn quá, suýt nữa đã quên mất nam nhân ngốc ở đằng sau rồi. Vẫn nên giải quyết cái bụng của hắn trước đi.

Quay về bên hồ, vừa nghĩ còn phải lặn xuống hồ một lần nữa, nàng liền cảm thấy lạnh lẽo.

"Ngươi ngoan ngoãn ngồi yên đó." Chỉ cần hắn không quấy rối, nàng tin tưởng bọn họ có thể nhanh chóng rời khỏi đáy cốc này.

"Ừ." Rốt cuộc nàng cũng nói chuyện với hắn, hắn đương nhiên hết sức vui mừng rồi, mặc kệ nàng muốn hắn làm cái gì, hắn đều làm được hết.

Thấy hắn rất ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hồ, nàng liền đi lượm mấy nhánh cây khô về để đốt lửa vì đống lửa lúc trước đã tắt từ bao giờ rồi.

Tư Đồ Dương Lễ ngồi ở trên thảm cỏ, như có như không ngược đãi thảm cỏ xanh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, chưa từng rời đi.

Nàng mặc kệ ánh mắt càn rỡ của hắn, vẫn tiếp tục làm chuyện của mình. Nhặt xong cành khô, nhóm lửa, nàng liền đặt số củi thừa ở chỗ thuận tiện với hắn nhất.

"Ngươi canh lửa đi, nếu như lửa nhỏ đi thì ngươi nhớ ném mấy cành củi khô vào trong lửa." Nàng muốn đi bắt cá cho hắn ăn, còn phải rửa cá sạch sẽ, nếu không có ai canh đống lửa này thì nó nhất định sẽ tắt. Nàng đành nhờ hắn thôi.

"Ừ." Gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Hắn cảm thấy mình nhất định làm tốt một chuyện đơn giản như vậy.

"Không được để lửa tắt, cũng không được lộn xộn, ném hết củi khô vào đó, nghe chưa?" Vẫn nên dặn dò thêm thì nàng mới yên tâm, mặc dù hắn thật sự không thể coi như là một người có uy tín.

"Nghe rồi." Tuy hắn không thông minh, nhưng chuyện đơn giản như vậy, hắn nhất định, khẳng định, xác định vững chắc có thể làm tốt.

"Ngươi..." Còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng cuối cùng đành im lặng.

Sau khi liếc hắn một, nàng thi triển khinh công nhảy lên mặt hồ, tay phải nhẹ nhàng vung lên, ngân châm liền bay ra trong nháy mắt, chỉ chốc lát sau, đã có mấy con cá bị trúng ngân châm nổi trên mặt hồ. Tay trái lại nhẹ nhàng vung lên, chưởng phong thổi về phía mặt hồ, mấy con cá vừa nổi lên liền bay vào bờ theo chưởng phong của nàng, quẫy nhẹ mấy cái rồi nằm im trên mặt cỏ.

Còn nàng thì thi triển khinh công lướt nhẹ trên mặt hồ, nhẹ nhàng nhảy lên bờ.

Nàng và ca ca Vân Chi Kỳ của nàng, nếu như muốn độc bá võ lâm, thống nhất giang hồ, quả thật là một chuyện dễ dàng, chỉ tiếc hai người đều không có dã tâm đó.

Ngẫm lại, từ nhỏ đến lớn hai người đều sống ở trên núi, mà quanh núi, trừ ba người họ ra thì toàn hoa cỏ cây cối và một vài động vật nhỏ, có rất ít chuyện để làm, nên phần lớn thời gian đều dùng để luyện võ và học tập.

Vân Chi Kỳ là một lòng một dạ luyện võ, từ nhỏ, tâm nguyện lớn nhất của hắn là báo thù cho cha mẹ. Nếu hắn thật sự muốn ra tay thì sẽ vô địch giang hồ, ngay cả sư phụ của hai người họ cũng không phải là đối thủ của hắn, vậy đủ để biết trình độ võ công của ca ca như thế nào rồi. Còn võ công của Vân Mộng Khởi sẽ kém hơn hắn một chút, mặc dù nàng khá thông minh, nhưng nàng lại dành rất nhiều tâm tư cho những việc khác, nói thí dụ như y học, nghiên cứu độc vật.....

Sau khi mổ bụng cá, tẩy rửa sạch sẽ, nàng liền cầm mấy cành cây khô, xiên chúng lại rồi đặt trên lửa nướng.

"Cá cá." Nhìn thấy có đồ ăn, hắn bắt đầu có chút đứng ngồi không yên.

"Ừ." Nàng nhớ hình như mình có mang theo muối. Tìm kiếm một chút ở trong tay nải đeo trên người, trong một đống đồ lộn xộn, nàng tìm được một gói muối nhỏ. Sau khi mở ra, liền vẩy một ít ở trên thân cá, làm như vậy cá sẽ ngon hơn, tránh cho lát nữa hắn không ăn được lại ầm ỹ.

Mấy hôm trước bởi vì hắn chưa biết nàng là ai, bởi vì chưa quen thuộc, cho nên biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn. Nhưng giờ hắn đã biết nàng là người quen rồi, nàng dám cam đoan, hắn nhất định sẽ không ngoan ngoãn giống như mấy hôm trước nữa, ít nhất trên vài phương diện thì hắn không còn nghe lời nữa.

Ăn, chính là một trong những phương diện đó.

Chỉ có điều, chiếc túi nhỏ mà nàng luôn mang theo, đúng là một túi đồ lộn xộn, có dược có độc, còn có một vài thứ linh tinh. Nói chung, chỉ cần là đồ mà nàng cảm thấy hứng thú, nàng sẽ bỏ vào trong túi nhỏ đó, nó thật sự là một không gian chứa đồ nhỏ gọn. May mà nàng không có hứng thú với những món đồ lớn, nếu không nàng phải cõng một ngôi nhà theo rồi.

Thỉnh thoảng lại lật lật, sau vài lần lật, nàng cầm một xiên cá trong đó đưa cho Tư Đồ Dương Lễ, nói: "Ăn đi."

"Ừ." Vui vẻ nhận lấy xiên cá, hắn chẳng thèm nghĩ ngợi liền đút luôn vào miệng.

"Cẩn thận nóng......"

"A, nóng quá, nóng quá." Nàng còn chưa nói xong thì hắn đã bị phỏng miệng rồi.

"..." Biết vậy, nàng nên nói: "Cẩn thận nóng" trước rồi mới nói: "Ăn đi", như vậy chắc hắn sẽ không bị phỏng miệng đâu nhỉ? Nhưng cũng chỉ là 'có lẽ' mà thôi, hắn đã đói bụng gần nửa ngày, nàng không chắc là hắn sẽ lo lắng chuyện bị phỏng khi sắp được ăn ngon đâu.

"Ngươi chậm một chút đi, không ai tranh cướp với ngươi đâu." Quỷ chết đói chính là quỷ chết đói, thật không biết hắn ăn vội vã thế làm chi.

"Ừ." Ngoài miệng thì 'ừ ừ', nhưng hắn vẫn ăn ngấu nghiến, không sợ nóng.

"Ngươi cẩn thận hóc xương cá đó." Đợi lát nữa hắn bị hóc xương cá ở cổ họng, vậy sẽ là một tai nạn mới nữa.

Hắn vừa ăn vừa gật đầu, còn chẳng kịp nói chuyện. Thấy hắn ăn như hùm như hổ, nàng chỉ biết lắc lắc đầu, rồi cầm một xiên cá lên, từ từ ăn. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện lát nữa phải xuống nước, nàng liền thấy đau đầu.

Nếu như muốn dùng tốc độ nhanh nhất để trở lại kinh thành, vậy biện pháp tốt nhất chính là đến thành trấn gần nhất thuê một chiếc xe ngựa, dù sao thì khả năng lạc đường của nàng luôn luôn mạnh hơn khả năng tìm đường mà. Có thể là nàng rất thông minh, bất kể là tập võ hay học y, nàng luôn học được trong thời gian ngắn nhất, nhưng chỉ riêng mỗi chuyện tìm đường là nàng vĩnh viễn chịu thua.

Đây chính là ý mà người ta hay nói, lúc thượng đế đóng một cánh cửa này với ngươi thì đồng thời cũng mở cho ngươi một cánh cửa khác!

Đợi đến khi nhìn thấy ca ca, nàng nhất định phải tra hỏi hắn một phen. Ừ, nhất định là rất thú vị! Nghĩ tới đây, tâm tình nàng lại trở nên khá vui sướng.

"Còn muốn nữa, Mộng Mộng." Loáng cái đã có một chú cá chui tọt vào bụng hắn, song chỉ có một con cá thì sao lấp đầy được bụng hắn chứ.

"Cầm lấy." Nàng chẳng thèm nghĩ ngợi liền đưa cho hắn một xiên cá, rồi tiếp tục ăn cá của mình, nghĩ chuyện của mình, hoàn toàn không thèm để ý đến hắn.

"Mộng Mộng đang suy nghĩ gì thế?" Nàng không hề đặt chút tâm tư nào trên người hắn, còn hắn thì trừ ăn ra cũng chẳng có chuyện gì làm. Ăn hết một con cá, Tư Đồ Dương Lễ cũng không đói nữa, đương nhiên sẽ vừa ăn vừa bắt đầu chú ý những chuyện khác.

"..."

"Mộng Mộng?" Mộng Mộng thật sự rất kỳ quái, luôn luôn một mình nghĩ ngợi gì đó, toàn phớt lờ hắn, thật đáng ghét. Hắn không thích Mộng Mộng luôn dùng tâm tư nghĩ những chuyện khác, hắn vẫn thích Mộng Mộng giống như trước kia, đặt hết tâm tư ở trên người hắn, như vậy hắn sẽ cảm thấy vui vẻ hơn.

Xem ra, hắn ngốc thì ngốc thật, nhưng vẫn biết ghen đấy!

Nếu như không xảy ra chuyện của Tư Đồ Vân Vân, có lẽ nguyện vọng đơn giản đó của hắn sẽ thực hiện được, nhưng hiện tại, muốn Vân Mộng Khởi đặt hết tâm tư lên người hắn giống như trước đây thì khả năng là rất thấp.

"..." Đang nghĩ đến nhập thần nên Vân Mộng Khởi hoàn toàn không nghe thấy hắn gọi nàng, nàng như chìm đắm ở trong mạch suy nghĩ của mình, đối với bên ngoài đều là mắt điếc tai ngơ.

"Mộng Mộng..." Hắn cầm xiên cá, cẩn thận nhích đến gần nàng, mặt ghé sát mặt nàng, nhưng nàng vẫn không nhìn hắn.

Lần này, hắn quên cả ăn, đặt xiên cá ở trên mặt cỏ, bắt đầu tác quái ở trên người nàng. Dù sao cũng không biết nàng đang đi vào cõi thần tiên nào, như vậy, mặc kệ hắn làm gì thì nàng sẽ không dị nghị đâu.

Đầu tiên, giống như trước kia, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, làm cho nàng tựa vào lồng ngực mình, phát hiện nàng thật sự không hề phát giác, hắn cảm thấy rất vui vẻ.

Đã lâu, đã lâu rồi không có cảm giác hạnh phúc như bây giờ, đã lâu, rất lâu rồi Mộng Mộng không có dựa vào trong ngực hắn như thế này, đã lâu, đã lâu rồi Mộng Mộng không đối xử dịu dàng với hắn như vậy.

Hắn nghĩ mãi mà không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết vì sao thái độ của Mộng Mộng lại thay đổi, coi như là cho hắn nghĩ, với đầu quả dưa của hắn cũng chẳng nghĩ ra được.

Vươn tay sờ sờ mái tóc của nàng, ngón tay cảm nhận được sự mềm mại, trong mũi toàn là mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể nàng, hắn thật sự hy vọng, thời khắc này có thể dừng lại mãi mãi. Một tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai nàng, còn tay kia thì lặng lẽ sờ lên mặt nàng.

Hắn đột nhiên sờ lên gương mặt nàng, cảnh này đã khiến nàng lấy lại tinh thần. Phát hiện ra không biết từ lúc nào, mình đã bị hắn ôm vào lòng, nàng vội đẩy hắn ra, đứng lên, lùi lại cách xa hắn.

"Ngươi làm gì thế?" Hù chết nàng, hắn ôm nàng vào lòng hắn từ lúc nào hả? Sao nàng không có chút cảm giác nào nhỉ? May mà hắn không phải là kẻ địch, nếu không chẳng phải nàng đã sớm chết thẳng cẳng sao?

"Không có." Nàng rời xa vòng ôm của hắn, hắn bỗng cảm thấy một trận trống rỗng, cảm giác trong lòng đột nhiên trở nên trống trơn, cảm giác ấm áp vừa rồi liền tan biến trong nháy mắt. Rất muốn.....Rất muốn ôm nàng vào lòng một lần nữa.

"Ngươi ăn cá thì cứ ăn đi, đột nhiên ôm ta làm gì?" Thật sự là hết chịu nổi, cứ lơ là một chút thì hắn lại làm ra một vài hành động kinh người.

Người khác nhìn thấy thì chỉ nghi đơn giản là một ôm, hẳn là rất bình thường, thế nhưng đối với nàng mà nói, đúng là hù dọa nàng.

"Mộng Mộng mải nghĩ ngợi, không để ý đến ta." Rõ ràng chỉ có hai người bọn họ, nhưng nàng luôn phớt lờ hắn, hắn đương nhiên sẽ cảm thấy buồn chán rồi.

"..." Im lặng nhìn hắn, đối với vẻ ngây ngô của hắn, nàng cảm thấy rất bất đắc dĩ.

"Mộng Mộng?" Tại sao nàng lại không nói?

"Mau ăn cá đi, chúng ta sắp phải đi rồi." Dù sao có giải thích với hắn cũng vô dụng, nàng không muốn giải thích nhiều, chỉ cần nói hiện tại hắn phải làm gì là được rồi.

"Ờ." Hắn cầm xiên cá bị hắn đặt xuống mặt cỏ lên, chuẩn bị cho vào trong miệng, Vân Mộng Khởi vội vàng vươn tay ngăn cản.

"Lấy xiên khác, xiên này bị bẩn rồi." Ai bảo hắn ăn đồ đặt ở dưới đất chứ, đợi lát nữa xuất phát hắn lại bị đau bụng vì ăn đồ ăn bẩn thì phiền phức to. Để tránh mọi tình huống xấu, nàng vẫn nên chú ý đến hắn nhiều hơn.

"Ừ." Hắn đặt xiên cá vừa mới cầm lên xuống, sau đó cầm một xiên cá ở bên cạnh đống lửa lên, bắt đầu ăn.

"Mộng Mộng, chúng ta đi đâu vậy?" Bây giờ hắn không biết phải đi thế nào, trên phương diện mù đường thì cả hai đều ngang sức ngang tài, nếu như xuất môn thì tuyệt đối sẽ đi lạc mất.

"Đi theo ta là được, ngươi đừng quản nhiều như vậy." Nàng cúi đầu tiếp tục ăn xiên cá của mình, không hề có ý định nói cho hắn biết về hành trình của bọn họ.

"Được." Chỉ cần có thể theo nàng, bất kể là đi đâu cũng được, hắn chẳng thèm để ý chút nào.

Hai người chậm rì rì ăn xong xiên cá thì đã sắp đến trưa rồi, quả thực chính là xem bữa sáng như là bữa trưa luôn.{L3}Ư{QU4}Ư{D011}/./. Lúc chuẩn bị xuất phát, nàng lại phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng. Lại xuống nước lần nữa đồng nghĩa với việc y phục vừa hong khô sẽ bị ướt sũng, ôi, thật sự là phiền phức!

Nàng thích vô góp vui, thích gây sự, nhưng không có nghĩa là nàng thích những chuyện phiền phức. Nàng thích tùy hứng, muốn làm chuyện mình thích, ghét nhất chính là phiền phức. Nghĩ tới đây, nàng liền quay đầu, hung dữ lườm Tư Đồ Dương Lễ một.

Kể từ sau khi quen biết hắn, nàng luôn có loại cảm giác tự tìm phiền toái. Quen biết hắn, chính là chuyện phiền toái nhất. Đã bắt buộc phải xuống nước, nàng đành kéo Tư Đồ Dương Lễ chuẩn bị tiến vào trong hồ lần nữa.

"Ta không muốn, không muốn!" Vào trong nước sẽ không có cách nào hô hấp được, mặc dù hắn đã quên mất mọi chuyện sau khi chìm xuống nước ở lần trước, nhưng trong nháy mắt chìm xuống nước đó, hắn lại nhớ rõ loại cảm giác khó chịu ấy. Hắn giãy giụa, làm thế nào cũng không muốn xuống nước.

"Nghe lời, ta sẽ ôm lấy ngươi, ngươi chỉ cần nín thở là được." Nàng chỉ lo sau khi xuống nước thì y phục sẽ ẩm ướt, chứ không nghĩ đến hắn sẽ không chịu xuống hồ, một lần nữa, nàng lại có cảm giác tự tìm phiền toái.

"Không muốn, không muốn!" Hắn ra sức lắc đầu, bày ra dáng vẻ có đánh chết, hắn cũng không xuống nước.

"Tư Đồ Dương Lễ!" Chỉ có lúc nàng tức giận thì mới gọi đầy đủ tên hắn.

"Không muốn, không muốn, thật đáng sợ." Hắn biết nàng đang tức giận, nhưng hắn vẫn không thể khắc chế nỗi sợ trong lòng, từ chối xuống nước.

"Ngươi lại không nghe lời, vậy ngươi ở lại đây đi, ta đi đây." Thật là, sớm biết rơi đấu lạp sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy thì nàng nên tìm lại đấu lạp trước khi hắn tỉnh mới đúng.

"Không muốn, ta không muốn ở một mình." Mặc dù không muốn tiến vào trong hồ nước, nhưng hắn càng không muốn ở lại đây nữa.

"Ngươi tin ta đi, không có việc gì đâu." Lúc trước rơi vào trong hồ, nàng đã thấy vị trí cửa động kia, đợi lát nữa cứ đi thẳng từ trong động ra là được.

"Được rồi...." Mặc dù rất không tình nguyện, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng đồng ý.

Thế là, Tư Đồ Dương Lễ ôm Vân Mộng Khởi, cả hai lặn xuống đáy hồ.

Biết vị trí cửa động, biết xuôi theo hang động là có thể xuất cốc, nhưng nàng đã xem nhẹ một chuyện rất trọng yếu. Hang động kia, rốt cuộc là dài bao nhiêu chứ? Nàng cũng không biết.

Nếu như có một mình nàng thì đỡ, thế nhưng nàng còn phải kéo theo một bọc đồ lớn, đó chính là thiếu gia Tư Đồ Dương Lễ. Ra sức bơi, ra sức bơi, ra sức bơi, Tư Đồ Dương Lễ đã sớm bất tỉnh vì bị sặc nước, nàng kéo hắn như lôi một thi thể, tiếp tục ra sức bơi.

Nàng hung hăng mắng thầm ở trong lòng, ca ca đáng ghét, sao không nói cho nàng biết hang động này dài như vậy chứ? Nàng không hề chuẩn bị tâm lý gì, nếu như nàng chết lãng xẹt ở trong hồ, coi như biến thành quỷ, nàng cũng sẽ không bỏ qua cho ca ca.

Ngay lúc nàng sắp thiếu dưỡng khí mà choáng váng, rốt cuộc cũng nhìn thấy một tia sáng. Nàng vội dùng hết hơi sức cuối cùng bơi về phía tia sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play