Phu thê Tư Đồ hành động đúng là rất nhanh, đến lúc dùng ngọ thiện, hai người liền gọi đôi phu thê trẻ đến viện của mình.
"Cha nương tìm chúng ta đến là muốn làm gì?" Buổi sáng không phải mới tìm Tư Đồ Dương Lễ tiến hành dạy dỗ qua sao? Sao hiện tại lại kêu bọn họ đến,
chẳng lẽ là... Ánh mắt nghiêm trọng nghi ngờ hướng sang Tư Đồ Dương Lễ ở bên cạnh.
"Có phải chàng lại làm chuyện gì khiến cha nương tức
giận không?" Bằng không, sao hai người có thể tìm bọn họ hai lần trong
một ngày chứ?
"Ta không có mà." Hắn có chút tức giận
với sự hoài nghi của nàng, bĩu môi phản bác: "Ta thật sự rất là ngoan,
mới không có gây chuyện chọc cha nương tức giận đâu."
"Được rồi, tin tưởng không phải chàng." Nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra
nguyên nhân, cuối cùng dứt khoát không nghĩ nữa, nàng lười làm chuyện
lãng phí trí tuệ như vậy, dù sao đợi lát nữa cũng sẽ biết lý do thôi.
Đã sống ở Tư Đồ gia hơn một tháng trời, mọi người ít nhiều đã biết tình
trạng mù đường của nàng, kỳ thật nàng chẳng những có thể tự gánh vác
sinh hoạt bình thường mà còn có thể chăm sóc tốt cho Tư Đồ Dương Lễ, vốn chẳng cần đến nha hoàn gì, nhưng vì thuận tiện dẫn đường, phu thê Tư Đồ vẫn sắp xếp cho bọn họ một nha hoàn ngoan ngoãn gọi là tiểu Thu.
Vốn Vân Mộng Khởi không thích có người ở bên
cạnh, trên và dưới, trước mặt cùng sau lưng, nhưng nghĩ đến bệnh lạc
đường của mình, hơn nữa nàng cũng không thể trông cậy vào Tư Đồ Dương Lễ dẫn đường, cuối cùng đành gượng ép cho tiểu Thu theo bên người.
May mắn, tiểu Thu chỉ là một tiểu nha đầu ngây thơ mới 15 tuổi, không hề
đáng ghét giống như nhóm nha đầu có chút gian trá trong Tư Đồ gia. Bình
thường tiểu Thu cũng chẳng phải làm gì mấy vì tất cả mọi chuyện chủ yếu
đều do Vân Mộng Khởi thích tự mình làm, nàng chỉ cần dẫn đường, nàng coi như là một nha đầu có mệnh vô cùng tốt.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, kỳ thật cho dù hai người này đã thành thân, thì chung đụng cũng chẳng hề khác trước kia.
"Buổi sáng, cha nương tìm chàng nói gì thế?" Hình như còn có vẻ rất vội vàng, bọn họ vừa xuất hiện đã lôi hắn đi rồi.
"Hình như là hỏi đêm qua chúng ta đã làm gì đấy." Vì sao hắn nhớ rõ như vậy,
là vì buổi sáng cha hắn biểu hiện quá kích động, khiến cho hắn khắc sâu
ấn tượng đến nỗi tạm thời muốn quên cũng chẳng được.
"...."
Nghe xong câu trả lời của hắn, rốt cuộc nàng đã biết đôi phu thê không đứng
đắn kia tìm bọn họ là vì chuyện gì rồi. Còn không phải là chuyện động
phòng hoa chúc à.
Đau đầu vỗ trán một cái, xem ra, nếu như nàng đoán không sai, đôi phu thê đó tuyệt đối sẽ không từ thủ đoạn
để bọn họ hoàn thành chuyện động phòng.
Vốn là, đối
với chuyện động phòng và sinh hài tử, nàng cũng không quá sốt ruột, dù
sao một người làm không tốt, nàng phải vất vả chăm sóc hai người thậm
chí còn thêm cả hài tử. -lequd- Thật ra nàng càng hi vọng chờ cho Tư Đồ
Dương Lễ mau chóng trưởng thành một chút, sẽ lo lắng đến mấy vấn đề này.
Thế nhưng rất rõ ràng, hiện tại đều không phải do nàng, có người còn sốt
ruột hơn nàng. Thôi, coi như là thương xót tấm lòng phụ mẫu trong thiên
hạ.
"Mộng Mộng..."
"Ừm?"
"Chúng ta đi chơi thôi." Hình như rất lâu rồi hắn chưa ra khỏi phủ.
Ngẫm lại, sau khi đến kinh thành, dường như nàng vẫn chưa từng thật sự đi dạo chơi, ngược lại nàng có vài phần chờ mong đây.
"Vậy đợi gặp qua cha nương, chúng ta liền xuất phủ đi chơi." Ha ha, thuận
tiện đến dược điếm (tiệm thuốc) ngó nghiêng, xem có dược liệu gì hiếm lạ không.
"Ừ." Nghe thấy có thể đi chơi, Tư Đồ Dương Lễ liền vô cùng vui vẻ.
Đáng tiếc, hai người đều nghĩ quá đơn giản, phu thê Tư Đồ vì muốn ôm tôn tử, liền oanh tạc bọn họ một trận, đến khi dùng bữa tối mới miễn cưỡng
buông tha cho bọn họ.
Hai phu thê phân công hợp tác, mỗi người phụ trách một người, phân công
nhau triển khai công tác. Chúng ta cũng tách ra xem tình huống hai bên
nhé.
Trước tiên nói về bên phía Ngọc Tuyết Lâm và Vân Mộng Khởi đi.
Bên này xem như khá tốt, dù sao để hai nữ nhân thảo luận vấn đề đó, ít
nhiều vẫn có chút ngượng ngùng. Nói văn vẻ là thảo luận nhưng trên thực
tế thì cũng chẳng biết Tư Đồ phu nhân Ngọc Tuyết Lâm lấy mấy tập tranh
đông cung từ đâu ra đưa cho Vân Mộng Khởi.
Lần này,
biến thành Vân Mộng Khởi có chút dở khóc dở cười. Sao hiện tại mọi người đều có thói quen dùng tranh đông cung để chỉ dạy việc kia vậy? Nhớ tới
mấy tập tranh đông cung ở dưới gầm giường trong viện nhỏ mà ca ca cố ý
mua cho nàng, lại nhìn bà bà đang đưa cho nàng mấy bản, nàng thật không
biết nên nhận hay là không nữa.
Thân là đại phu, khụ,
cũng chưa thể coi là đại phu, nhưng ít nhất nàng đã nghiên cứu y thuật
từ nhỏ, đối với thân thể cũng hiểu được vài phần, nhưng bảo nàng xem
loại sách này, nàng thật sự không thể xem được.
Ngọc
Tuyết Lâm nhìn ra Vân Mộng Khởi đang xấu hổ, kỳ thật chính nàng cũng
thấy rất ngượng ngùng, nhưng vì ôm tôn tử, nàng cũng không nghĩ được
nhiều như vậy. Cứng rắn nhét tập tranh đông cung trong tay vào lòng Vân
Mộng Khởi, sau đó bắt đầu giảng giải đại nghĩa.
"Tiểu Khởi, nương cũng biết, để con gả cho Tiểu Dương, đúng là uất ức con."
Có một nàng dâu vừa đáng yêu lại xinh xắn như vậy, nàng đã rất cảm kích
trời xanh rồi. Ai, chỉ là, con người vốn là sinh vật có lòng tham vô đáy mà. Sau khi có một nàng dâu đáng yêu như thế, nàng đương nhiên muốn có
cả một tôn tử đáng yêu nữa.
"Nương, con không hề bị
uất ức, là con tự nguyện gả cho Dương Lễ mà." Quả nhiên, gừng càng già
càng cay, vừa tới đã đặt mình vào vị trí có lợi rồi. Bà bà muốn nói gì
tiếp theo, nàng đã đoán được bảy tám phần.
"Không uất ức là được rồi, không uất ức là được rồi."
Thật ra, nàng đương nhiên biết Vân Mộng Khởi là tự nguyện gả cho Tiểu Dương, chỉ bằng điểm này, sự yêu thích của nàng với Vân Mộng Khởi đã không còn là một, hai điểm nữa, mà là rất nhiều điểm. Đúng là nàng cố ý nói như
vậy đấy.
"Tiểu Khởi, con cũng biết, chúng ta chỉ có một nhi tử,
con cũng biết tình huống của nó mà, ta và cha nó muốn lưu lại huyết mạch cho Tư Đồ gia, con hẳn là có thể hiểu chứ?"
.....
Nàng nhìn chằm chằm bà bà (mẹ chồng) mình, lại thầm cảm thán trong lòng,
'gừng càng già càng cay', lời đó đúng là chẳng sai chút nào.
Ngẫm lại, bà bà đã nói như vậy thì còn hi vọng nàng có thể nói như thế nào,
nói rõ chính là chỉ cho phép nàng nói một đáp án thôi. Ngoại trừ gật đầu dạ vâng, chẳng lẽ còn có thể vô lễ đáp không hiểu được à?
"Tiểu Khởi?" Nha đầu này, sao lại trợn to mắt nhìn chằm chằm nàng vậy, nhìn đến nỗi nàng có chút chột dạ rồi.
"Đúng vậy, con có thể hiểu được." Đáng thương cho tấm lòng phụ mẫu trong
thiên hạ, nàng đương nhiên là hiểu được. Kiên trì gật đầu dạ vâng, nàng
tin tưởng, nếu như đêm nay nàng và Dương Lễ còn chưa động phòng thì ngày mai tuyệt đối sẽ không thiếu được một trận oanh tạc nhức óc.
Về chuyện động phòng, nàng cũng có chút mong chờ, nhưng đâu phải dựa vào
sức của một mình nàng là có thể giải quyết được, mấu chốt vẫn ở trên
người phu quân ngốc đáng yêu kia của nàng. Cho nên, cho dù nàng có hiểu
đại nghĩa đến đâu thì vẫn không hữu dụng lắm, cuối cùng vẫn phải đợi tin bên phía phụ thân, xem phụ thân dạy bảo Dương Lễ đến mức độ nào rồi.
"Thật tốt quá, có thể hiểu được là tốt rồi." Nàng có chút kích động đưa tay
nắm lấy tay nhỏ bé của Vân Mộng Khởi, "Vậy con nhất định cũng sẽ không
ngại sinh hài tử cho tiểu Dương chứ?" Xác định rõ tâm ý của Vân Mộng
Khởi, câu hỏi của nàng cũng càng thẳng thắn hơn.
Kỳ thật, trong
lòng nàng đã nắm chắc con dâu đương nhiên sẽ không ngại, nhưng vẫn hơi
lo lắng, nhất định phải chính tai nghe được đáp án mới có thể yên tâm.
"...." Không nói gì.
Vân Mộng Khởi bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt chờ mong của bà bà, cũng không đành
lòng đánh vỡ hi vọng của người, nhưng vẫn cảm thấy cứ nói thẳng thì tốt
hơn, miễn cho bà bà càng hỏi thì vấn đề càng thêm xấu hổ.
"Nương, con rất vui vì có thể gả cho Dương Lễ, cũng không ngại sinh con dưỡng
cái cho chàng, nhưng nương cảm thấy con vui vẻ và không ngại là hữu dụng sao?" Cho dù nàng kiên trì, không ngại xấu hỏi đi quyến rũ hắn, hắn
không hiểu thì vẫn là không hiểu, làm không tốt thì dù cho nàng cố gắng
quyến rũ hắn hồi lâu, hắn còn tưởng rằng nàng đang vui đùa cùng mình ấy
chứ.
"Ha ha." Nàng vừa nói vậy, ngược lại đổi thành Ngọc Tuyết Lâm có chút ngượng ngùng.
Ngẫm lại, tiểu Khởi nói cũng đúng, cho dù nó có vui vẻ, nguyện ý đến đâu mà nhi tử không phối hợp thì cũng vô dụng.
"Vì vậy, không nên làm công tác tư tưởng với con, chủ yếu nhất vẫn là xem
cha có thể dạy cho Dương Lễ hiểu hay không." Nhìn vẻ mặt của bà bà, nàng đã biết bà bà hiểu được lời nàng nói, ở trong lòng thầm thở phào, ít
nhất về sau có bị oanh tạc thì cũng chỉ do Tư Đồ Dương Lễ chịu tội, mà
không bao gồm nàng.
Song, nàng đã nghĩ quá đơn giản
rồi, nếu như Tư Đồ Dương Lễ bị cha nương hắn oanh tạc một trận thì hắn
chắc chắn sẽ quay đầu oanh tạc nàng, hoàn toàn là một chuỗi mắt xích
điển hình, một cái cắn chặt một cái.
Hai người bà bà
và tiểu tức phụ giải quyết vấn đề cơ bản xong rồi liền bắt đầu tán gẫu
việc nhà. Trái ngược với vẻ bình thản ở bên này, bên kia lại
sôi nổi hơn rất nhiều. Đó quả thực có thể coi là 'khóa học giáo dục lành mạnh' của cổ đại.
Nếu đã gọi là khóa học thì tất
nhiên phải có tài liệu giảng dạy, không nghĩ cũng biết, tài liệu giảng
dạy chính là mấy tập tranh đông cung rồi.
Tư Đồ Chính
Không tin tưởng vào đạo lý bản sắc của nam nhân, hắn tin tưởng chỉ cần
dạy bảo thêm một chút, nhi tử ngốc cũng sẽ hiểu được đạo lý nối dõi tông đường.
Trước tiên, chúng ta chưa nói đến hắn có ngây
thơ hay không, chỉ dõi theo quá trình gian khổ đó, cho dù có muốn cười
hắn đã đánh giá cao nhi tử bảo bối của mình, thì vẫn sẽ cảm động đến rơi lệ vì sự hy sinh ấy.
Tư Đồ Dương Lễ mở tập tranh cha hắn tự tay đưa cho ra, lật một tờ rồi bắt đầu nhìn.
Vốn, từ lúc Tư Đồ Chính Không thấy nhi tử cầm tập tranh, liền nhìn "say
sưa", đang cảm thấy vui mừng thì một lát sau liền thấy hơi bất thường.
Bởi vì nó nhìn hồi lâu lại chẳng lật sang tờ khác, còn lật tới lật lui cuốn sách, xoay xoay vài vòng, cuối cùng vẫn lộ ra vẻ mặt mờ mịt khó hiểu.
"Nhi tử?" Rốt cuộc là nó đang nhìn cái gì vậy? Còn lật tới lật lui mấy lần nữa.
"Cha, vì sao bọn họ không mặc y phục ạ?" Hắn cẩn thận "nghiên cứu" hồi lâu,
cũng chỉ nhìn ra bọn họ không hề mặc y phục, còn những cái khác hả, tha
thứ cho hắn ngu dốt, không hề phát hiện ra gì cả.
Nhưng chỉ bằng hắn phát hiện ra điểm đó, Tư Đồ Chính Không đã rất vui mừng
rồi, bởi vì hắn có thể mượn cơ hội ấy để tẩy não nhi tử.
"Ngủ vốn là không nên mặc y phục." Vì để mở mang đầu óc cho nhi tử, hắn
đương nhiên phải phóng đại sự thật, cho dù là nói dối hắn cũng sẽ chẳng
tiếc. Hắn đúng là ôm quyết tâm 'không thành công thì cũng thành
nhân', đáp ứng thê tử phải khai thông cho nhi tử.
"Hả?" Là như vậy sao? Nhưng là, lúc hắn ngủ vẫn luôn mặc y phục mà.
"Lúc cha nương ngủ cũng không mặc y phục ạ?"
"Đương....Đương nhiên." Cho dù không phải mỗi ngày đều không mặc y phục, nhưng đúng là
thường xuyên không mặc y phục...Khụ, hắn đang suy nghĩ lung tung gì thế. Dù sao, cho dù không đúng cũng phải nói thành đúng, hắn ít nhiều cũng
có chút tâm đắc khi ứng phó với nhi tử. Với những chuyện bất thường, chỉ cần để nó cảm thấy tất cả mọi người đều như vậy, thì nó sẽ làm theo.
Có lẽ như vậy là sai, ngộ nhỡ nó gặp phải người xấu lừa nó đi làm chuyện
xấu thì không khéo nó còn tưởng rằng mình đang làm chuyện tốt ấy chứ.
Mặc kệ, hiện tại giải quyết chuyện động phòng trước rồi nói sau. Bây giờ hắn chẳng thể quản nhiều như thế.
"Là vậy ạ?" Sao trước kia nương chưa từng nói qua nhỉ? Có chút nghi ngờ nhìn cha, không biết có nên tin tưởng hay không.
"Đương nhiên là đúng." Cho dù không phải, nhưng cha ngươi đã nói thế thì chính là thế.
Tất nhiên hắn không thể nói ra vế sau được, cho dù cảm thấy chột dạ, thật
có lỗi, cũng phải bày ra dáng vẻ đúng lý hợp tình, bằng không, hắn sao
có thể khiến nhi tử tin phục.
Được rồi, nếu cha đã nói thế, thì hẳn là đúng đi. Cúi đầu tiếp tục "nghiên cứu" bức tranh vẽ đó, hắn vẫn thấy khó hiểu.
Nếu nhi tử đã tin tưởng mình, vậy hắn sẽ phải dặn dò thêm vài câu nữa: "Con à, đêm nay lúc đi ngủ, nhất định phải nhớ cởi y phục ra đó."
Trong lòng thầm bội phục trí thông minh của mình, hắn không tin, dưới sự dạy
bảo của mình mà nhi tử vẫn không thể khai thông....Hắn thấy được tôn tử
đáng yêu đang vẫy vẫy tay với mình rồi đây này.
"Vâng." Không phải chỉ cởi sạch đi ngủ thôi sao, hắn sẽ không ngốc đến nỗi không làm nổi đâu.
'Kẻ ngu dốt chẳng bao giờ chịu thừa nhận mình ngu dốt' giống hệt như đạo lý 'kẻ uống say chẳng bao giờ thừa nhận mình say' vậy.
"Nương tử của con cũng phải cởi hết, con không được quên đó." Lo lắng lại dặn dò một câu.
"Nương tử? Ai là nương tử của con?" Đối với hôn lễ ngày hôm qua, hắn chẳng hề
có chút ấn tượng nào, hắn chỉ biết là về sau Mộng Mộng sẽ vĩnh viễn ở
cùng hắn, về phần cái gì gọi là nương tử, hắn quả thật không biết.
"Mộng Mộng, chính là Mộng Mộng của con, lúc ngủ con cũng phải bắt nó cởi hết y phục ra." Lần này hẳn là hiểu rồi chứ.
"À, vâng." Cha thật là ngốc, nói thẳng là Mộng Mộng thì được rồi, nói cái
gì mà nương tử, Mộng Mộng mới không phải là nương tử của hắn, Mộng Mộng
chính là Mộng Mộng.
Nếu như Tư Đồ Chính Không biết được suy nghĩ tròng lòng Tư Đồ Dương Lễ, hắn tuyệt đối sẽ buồn bực đến thổ huyết mà chết.
"Con à, nhất định phải nhớ kỹ, trăm ngàn lần không được quên đó." Từng có một bài học, hắn thật sự không thể yên tâm nổi.
"Con đâu có ngốc đến vậy, sẽ không quên mà." Có chút tức giận trừng mắt nhìn cha mình, hắn vô cùng bất mãn vì cha không tin tưởng mình.
"Ừ ừ ừ, con không hề ngốc một tẹo nào, tiểu Dương của chúng ta rất thông
minh đó." Ai...Lời vừa nói ra, có lẽ sẽ chẳng có ai tin tưởng, song, chỉ cần bản thân nó tin tưởng là tốt rồi.
Vậy còn được!
Hắn nhìn hồi lâu, thật sự là không nhìn ra được bọn họ đang làm cái gì.
"Cha, bọn họ đang làm gì thế?" Làm gì mà một người lại đè lên một người khác chứ? Chẳng phải người bị đè là rất đáng thương sao?
"...."
Bọn họ đang làm cái gì....Đây thật đúng là khó mà nói, phải nói như thế nào nó mới có thể hiểu đây? Cách nói dân gian là gì nhỉ? Hình như là...
"Đúng rồi, bọn họ là đang đánh nhau."
"Đánh nhau ạ..." Hóa ra là đang đánh nhau, nương nói, hài tử ngoan là không
được đánh nhau. Vì thế, hắn liền cho ra kết luận, đó chính
là...."Bọn họ đều là hài tử hư."
"Vì sao?" Sao nó lại đưa ra kết luận như thế? Sao lại thành hài tử hư rồi.
"Nương nói, hài tử ngoan là không được đánh nhau." Cho nên, hắn luôn luôn là
một đứa trẻ ngoan, không bao giờ học người ta đánh nhau.
"..."
Nguy rồi, muốn nó học theo cách nói đó để động phòng với tiểu Khởi là tuyệt
đối không có khả năng. Hắn phải nghĩ ra cách nói khác mới được.
Ừm....Hao tổn tâm trí mà.
Nếu đánh nhau là không tốt thì hắn cũng không nên nhìn nữa. Tư Đồ Dương Lễ
ném tập tranh qua một bên, nói thế nào cũng không chịu lật xem tiếp.
"Cha, còn có việc gì không? Không có việc gì thì con còn muốn đi ra ngoài
chơi cùng Mộng Mộng đấy." Hắn muốn đi ăn cái kia...Ừm....Đúng rồi, nương nói, cái đó gọi là kẹo hồ lô.
"Không được." Nếu cứ để nó đi như vậy thì buổi tối nương tử tuyệt đối sẽ nghiêm phạt không cho
phép hắn lên giường đâu. Hắn không hề muốn nằm ở dưới đất một tý nào.
"Cha!" Hắn mới mặc kệ đấy, nếu không có việc gì hắn sẽ đi chơi.
"Đừng ầm ỹ, đừng ầm ỹ, chờ chút nữa thôi." Ai, một khi đã như vậy, hắn đành dùng độc chiêu thôi.
Hắn cầm lấy tập tranh, lật đến trang Tư Đồ Dương Lễ vừa xem, "Con à, hãy
xem đi." Rồi chỉ vào cô nương bị đè ở phía dưới trong tập tranh, "Con
xem, có phải khuôn mặt nàng rất vui sướng không?"
Hắn muốn dùng cách thức này để hướng dẫn nhi tử làm chuyện kia, cho dù có
thể sẽ thất bại, nhưng vẫn là khởi đầu của thành công. Chẳng phải nói
cái gì mà có khởi đầu tốt đều là thành công một nửa hay sao? Đều là
thành công một nửa, vậy sẽ càng gần với hoàn toàn thành công rồi.
Chỉ có thể nói, hắn chỉ đang tự an ủi bản thân thôi.
"Vui sướng?" Vẻ mặt này không rõ ràng lắm, làm sao hắn có thể nhìn ra đó có phải là vui sướng hay không?
"Nếu như con cũng đè lên Mộng Mộng của con như vậy, nàng sẽ rất vui sướng."
Tóm lại, hiện tại vì đạt được mục đích, hắn có thể nói bất cứ thứ gì. Dù sao, chỉ cần lừa tiểu Dương làm theo tranh trước, thì chính là bắt đầu
tốt rồi.
"Dạ? Thật vậy chăng? Con làm theo như thế,
Mộng Mộng sẽ vui vẻ ạ?" Nếu là chuyện có thể khiến Mộng Mộng vui vẻ thì
hắn sẽ làm ngay lập tức.
Nhìn nhi tử từ không có hứng
thú đổi thành vẻ mặt hưng trí bừng bừng, suýt chút nữa hắn đã nhảy cẫng
lên. Rốt cục cũng tìm được chuyện khiến nó thấy hứng thú, đó chính là
chuyện làm cho Vân Mộng Khởi vui vẻ, vậy là về sau hắn đã biết cách dụ
dỗ nhi tử rồi.
Quá tuyệt vời! Nương tử thân ái, rốt cuộc tướng công ta đã không phụ sự nhờ vả của nàng!
"Đương nhiên, chỉ cần con làm theo, Mộng Mộng tuyệt đối sẽ rất vui vẻ." Về
phần có phải sẽ thật sự vui vẻ hay không thì chỉ có trời mới biết được.
Dù sao lừa chết người cũng không phải đền mạng.
"Vâng, con nhất định làm theo." Chỉ là cởi sạch rồi đè lên Mộng Mộng thôi mà, hắn nhất định sẽ làm theo.
Cứ như vậy, Tư Đồ Dương Lễ bị lão cha lừa gạt bước vào con đường không lối thoát, mà chuyện hai người vốn ước định muốn ra khỏi phủ vui chơi, chỉ
đành kéo dài thời hạn thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT