Trên đỉnh Tuyết Sơn có một tòa phủ tên gọi Bất Xuất, ở đó có một quái nhân tự xưng Du Dương đạo trưởng, về phần họ của hắn là gì thì đã sớm bị người đời quên lãng.

Nói hắn quái, thứ nhất là vì hắn không thích cùng người giao thiệp, ngay cả khi xuống núi mua nhu yếu phẩm, hắn cũng toàn che mặt. Thứ hai là ở trên đỉnh núi băng tuyết ngập trời, hắn chỉ vận một chiếc áo đơn trắng như tuyết, cho dù ai nhìn cũng cảm thấy lạnh, nhưng hắn vẫn sống tốt dưới cái lạnh -10 độ. Thứ ba là hắn có võ công cao cường, tất nhiên đây chỉ là lời đồn mà thôi, dân chúng dưới chân núi cũng chưa từng thấy qua. Cuối cùng là hắn sống cô độc trên đỉnh Tuyết Sơn.

Thế nhưng, mười năm trước, quái nhân này lại dắt theo hai tiểu oa nhi lên núi, mọi người đã từng hoài nghi hai tiểu oa nhi kia không bị đông chết thì chính là đói chết. Vậy mà mười năm trôi qua, hai tiểu oa nhi đó chẳng những bình an trưởng thành mà còn vô cùng xinh đẹp.

Hai tiểu oa nhi này chính là đôi huynh muội song sinh duy nhất còn sống sót của Vân gia trong trận đại hỏa hoạn năm đó. Ca ca Vân Chi Kỳ và muội muội Vân Mộng Khởi.

Hóa ra, năm đó phu thê Vân thị đã sớm biết gia đạo sẽ xảy ra chuyện, mới viết một phong thư cầu cứu, hi vọng hắn có thể xuất núi giúp bọn họ vượt qua kiếp nạn. Đáng tiếc, hắn đã tới trễ một bước, chỉ kịp cứu hai tiểu oa nhi, những người khác, bao gồm phu thê Vân thị, đều táng thân trong biển lửa.

"Sư phụ, người đang nghĩ gì vậy?" Vân Mộng Khởi ngồi xuống trước mặt Du Dương đạo trưởng đang lâm vào trầm tư, hai tay chống cằm, tò mò nhìn hắn.

Hiếm khi thấy được vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ của sư phụ, ai, nàng muốn không hiếu kỳ cũng khó.

". . ." Nhìn tiểu cô nương tự tay mình nuôi lớn, hắn không khỏi cảm thán.

Thời gian đúng là không buông tha người, nhớ ngày nào tiểu nha đầu này còn kéo ống tay áo của hắn, khóc sướt mướt, giờ đã chẳng thấy đâu. Hiện tại, nàng đã trở thành một cô nương diễm lệ, hơn nữa còn rất tinh quái.

"Sư phụ, người còn ở đây không vậy?" Tay nhỏ xinh quơ quơ vài cái trước mắt hắn, liền phát hiện hai mắt hắn đờ đẫn, không biết tâm trí đã phiêu lãng nơi nào.

Hắc hắc, nếu hắn còn tiếp tục ngẩn người, thì nàng sẽ. . . Ở trong lòng thầm tính toán nên trêu chọc sư phụ mình như thế nào, nàng hoàn toàn không chú ý tới Du Dương đạo trưởng đang dùng ánh mắt sâu sắc nhìn nàng.

Hắn cốc đầu nàng một cái, tức giận trách cứ: "Suốt ngày nghĩ trêu chọc người khác, giờ còn muốn quậy phá sư phụ, con không muốn sống nữa chăng?"

Quỷ nha đầu này, hàng ngày đều chạy loạn trong rừng, nếu không có ca ca nàng áp chế thì sớm trở thành dã nha đầu rồi. Sao có thể giống như bây giờ, ít nhất nhìn qua cũng rất đoan trang, tú lệ.

Mà kế hoạch của hắn, hiện tại đúng là thời cơ tốt nhất để thực hiện. Bởi vì Vân Chi Kỳ chính là một nam nhân luyến muội nghiêm trọng, hôm qua vừa vặn bị hắn phái xuống núi làm việc.

"Hắc hắc, bị người phát hiện rồi!" Nàng ôm đầu, chút xíu ngượng ngùng vì ý xấu bị phát hiện cũng chẳng có, ngược lại còn vô cùng hào phóng thừa nhận.

Dù sao thì Du Dương đạo trưởng đã sống cô độc mấy chục năm, sao có thể chăm sóc được tiểu hài tử. Nếu nói hai hài tử này được hắn chăm sóc, chẳng bằng nói hắn và Vân Mộng Khởi đều được Vân Chi Kỳ nuôi dưỡng.

Từ nhỏ, Vân Chi Kỳ đã là một nam hài cực kỳ có trách nhiệm, hơn nữa còn được cha nương dạy bảo, phải chăm sóc, bảo vệ muội muội thật tốt. Tuy muội muội chỉ ra đời sau vài khắc, nhưng hắn vẫn nhớ kỹ lời dạy của cha nương.

Sau khi gia đạo gặp biến cố, mặc dù trong lòng rất muốn báo thù, nhưng hắn cũng biết sức lực hiện tại còn chưa đủ, vì vậy, hắn liền trụ lại trên đỉnh Tuyết Sơn, vừa chăm sóc muội muội, vừa chuyên tâm tập võ.

Dựa vào nghị lực cùng tư chất thông tuệ của hắn, thật sự đã luyện thành một thân tuyệt thế võ công. Ngay cả Du Dương đạo trưởng cũng không còn là đối thủ của hắn nữa.

Lần này, Du Dương đạo trưởng dùng tin tức của kẻ thù, lừa Vân Chi Kỳ xuống núi .

Còn Vân Mộng Khởi thì ngược lại, lúc còn ở nhà, nàng được cha nương và huynh trưởng sủng ái, sau khi xảy ra chuyện, vẫn được huynh trưởng bảo vệ và nuông chiều, khiến cho nàng càng vô pháp vô thiên. Hơn nữa, vì Vân Chi Kỳ thường xuyên luyện công, không thể trông coi nàng, nên nàng thường đi thám hiểm quanh đỉnh Tuyết Sơn.

Tuy võ công không bằng Vân Chi Kỳ, nhưng do có tư chất nên võ công cũng được bảy tám phần. Thêm nữa, trên Tuyết Sơn có rất nhiều kỳ trân dị quả, nàng ăn cái nọ, bồi bổ cái kia, nên công lực cũng cao hơn một bậc so với người thường. Tất nhiên, nàng sao so được với Vân Chi Kỳ, nếu gặp phải sư phụ thì nguy to.

Ngoại trừ thích thám hiểm đỉnh Tuyết Sơn, nàng còn thích ngây ngẩn trong sơn động phía sau núi.

Trong sơn động đó lưu trữ rất nhiều loại sách hắn thu thập khi còn trẻ, nhiều nhất vẫn là sách thuốc. Lúc còn trẻ, có một khoảng thời gian hắn đặc biệt trầm mê nghiên cứu các loại y thuật, làm cho hắn thu thập rất nhiều sách thuốc kỳ quái, bất tri bất giác đã đặt đủ vài ngăn tủ.

Thân là sư phụ, hắn nghiên cứu nhiều nhất chính là thuật cứu người, tất nhiên, từ lúc bắt đầu học, hắn vẫn chưa cứu nổi một ai, cùng lắm chỉ là lý luận suông thôi. Còn nàng lại chạy tới nghiên cứu độc thuật kỳ quái, nàng từng làm nũng bắt ca ca tới Đường Môn và Miêu tộc trộm bí tịch chế độc gì gì đó. Đối với Vân Chi Kỳ luôn sủng muội muội mà nói, dĩ nhiên là luôn thỏa mãn yêu cầu của nàng rồi.

Chỉ là, nàng nghiên cứu nhiều sách liên quan đến độc dược như vậy, cũng luyện thành bản lĩnh giải độc. Không phải hắn khoác lác, hắn dám nói: trong thiên hạ này, không có độc nào mà nàng không giải được.

Nếu Du Dương đạo trưởng mang hai đứa trẻ này lên đây, thì Vân Mộng Khởi là do chính ca ca mình nuôi lớn. Vân Chi Kỳ thì khỏi cần nói, chẳng những phải chăm sóc muội muội, mà nhân tiện còn chiếu cố luôn sư phụ như hắn, lâu dần, địa vị của hắn trong mắt hai đồ đệ này, dần sụt giảm nghiêm trọng.

Đã quen tự do, hắn đương nhiên chẳng thèm để ý hai đồ đệ vô lễ, nhiều khi hắn còn cùng chơi đùa, nên hai đồ đệ càng không tôn trọng hắn. Vân Chi Kỳ thì dồn hết sức lực vào việc báo thù và chăm sóc muội muội, hoàn toàn coi nhẹ hắn. Còn Vân Mộng Khởi lại luôn trêu chọc, luôn muốn chỉnh hắn. Tuy ba người sống tách biệt trên đỉnh Tuyết Sơn nhưng lại rất vui vẻ. Ít ra thì tự hắn nghĩ như vậy.

"Khởi nhi, sư phụ có việc muốn nói với con." Thu lại vẻ đùa cợt thường ngày, hắn nghiêm túc nói.

"Dạ." Hiếm khi thấy sư phụ nghiêm túc như vậy, nàng cũng rất phối hợp ngồi ngay ngắn, chăm chú nhìn hắn, chờ hắn nói chính sự.

"Con có biết ngọc bội trên cổ mình là gì không?"

"Cái này ạ? Không phải là ngọc sao?" Giữ chặt miếng ngọc bội vẫn đeo trên cổ, nàng khó hiểu nhìn sư phụ, giống như hắn đang hỏi một vấn đề thật ngu ngốc.

"Vậy con có biết lai lịch của nó không?" Nhìn miếng ngọc long phượng quý giá, trong mắt hắn dần hiện lên ánh sáng kỳ dị, nhưng rất nhanh đã bị che giấu.

Đang cúi đầu chuyên tâm nghiên cứu ngọc bội, Vân Mộng Khởi hoàn toàn không phát hiện ra ánh sáng chợt lóe trong mắt hắn.

"Có lai lịch gì?" Chẳng phải chỉ là một khối ngọc sao? Còn có lai lịch gì?

"Nó là tín vật chỉ phúc vi hôn của con."

Lúc phu thê Vân thị mất, hai hài tử đều còn quá nhỏ, nên chắc chưa có cơ hội để nói cho bọn nó biết. May mà bọn họ có nhắc qua, nên hắn mới nhớ láng máng. Nếu không phải đột nhiên nhớ ra năm nay nàng đã 17 tuổi, đến lúc nên thành thân, thì hắn cũng đã sớm quên rồi.

"Chỉ phúc vi hôn?" Nàng trợn tròn hai mắt, giống như nghe được truyện vô cùng khó tin. Vẫn nghĩ ngọc bội này chỉ là di vật của cha nương để lại thôi, thật không ngờ. Nàng mơ hồ hiểu được, vì sao chỉ có mình nàng đeo ngọc bội này, mà ca ca lại đeo một kim khóa có khắc hình mẫu đơn của gia tộc.

"Đúng vậy." Du Dương đạo trưởng gật đầu xác nhận.

"Với ai ạ?" Nàng nhìn ngọc bội, nhíu mày hỏi. Trong nhất thời, nàng chưa thể tiếp nhận nổi, cũng thật bất ngờ vì câu chuyện đằng sau khối ngọc này.

"Tư Đồ thiếu gia của Tư Đồ phủ ở kinh thành." Hắn chỉ biết đến như vậy, chuyện đã bị quên lãng nhiều năm, dĩ nhiên là hắn không đi tìm hiểu rồi. Ngoại trừ chuyện này, cái gì hắn cũng không biết.

Giống như ngộ ra cái gì, nàng liền híp mắt, hỏi hắn: "Đột nhiên người nói cho con biết chuyện này là có ý gì?"

Nàng mới không tin hắn chợt nhớ ra lai lịch của khối ngọc này, chắc chắn là có ý xấu rồi.

"Đồ đệ à, con đã 17 tuổi rồi, cũng nên lập gia đình thôi. . ."

Về phần Chi Kỳ, hắn lại chẳng thấy lo lắng. Dù sao nam hài và nữ hài rất khác nhau, hắn không muốn nàng trở thành gái lỡ thì, vậy sẽ rất có lỗi với phu thê Vân thị.

"Người muốn đuổi con xuống núi?" Không phải hắn muốn nàng xuống núi, tới kinh thành tìm vị hôn phu vô tích sự kia chứ?

"Không không không, sao sư phụ có thể nhẫn tâm đuổi con xuống núi chứ." Hắn vội xua tay, tỏ vẻ mình vô tội, cho dù có đánh chết, cũng sẽ không thừa nhận.

"Vậy người muốn làm gì?" Nàng có ngốc mới tin hắn.

"Mối hôn sự này là do cha nương con lúc sinh thời đã đính ước cho, con không thể để cha nương chết không nhắm mắt chứ." Cứ chụp mũ nàng trước, hắn tin nàng sẽ ngoan ngoãn xuống núi, hắc hắc, đến lúc đó, hắn có thể khôi phục cuộc sống an tĩnh rồi.

". . ." Tuy ký ức về cha nương rất mơ hồ, nhưng nàng không thể không để ý tới tâm nguyện của họ.

"Ý của ta là, con cứ xuống núi nhìn thử, nếu thích thì hoàn thành tâm nguyện của cha nương con, nếu không thích, cho dù có hủy bỏ hôn ước, sư phụ cũng sẽ không trách. Ngược lại, ta có thể giúp con giải thích trước mộ phần của cha nương. Sư phụ còn. . ." Bất kể ra sao, cứ đá nàng xuống núi trước rồi tính sau. Nghĩ đến một cuộc sống an tĩnh, hắn không nhịn được tiếp tục hứa hẹn.

Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng nàng vẫn quyết định đi một chuyến tới kinh thành. Coi như là hoàn thành tâm nguyện của cha nương, giống như sư phụ nói, nếu không thích thì có thể hủy hôn.

"Được, con sẽ đến kinh thành."

Nàng vừa dứt lời, Du Dương đạo trưởng đã vội vàng cầm tay nải đã chuẩn bị trước, bỏ vào lòng nàng, không đợi nàng kịp phản ứng, liền nhanh chóng đẩy người ra cửa, bỏ lại một câu "Hãy bảo trọng" rồi "rầm" một tiếng, đóng cửa lại, khóa bên trong, chính thức đá nàng ra ngoài.

Ôm chặt tay nải, nhìn cánh cửa đóng sầm trước mặt, lúc này nàng mới hồi phục tinh thần, hiểu rõ mình đã bị lừa.

Chết tiệt, bị lão nhân kia làm cho ù ù cạc cạc, nàng còn tưởng rằng lão thật sự suy nghĩ cho mình, nào ngờ, kết quả lại là âm mưu đá nàng xuống núi mà thôi.

Hôm qua ca ca muốn xuống núi làm việc, cũng là do lão sắp đặt.

Nàng tức giận trừng cánh cửa, chỉ hận không thể phá vài cái động trên đó.

Lão nhân đáng ghét, lại dám đối xử với nàng như vậy, nàng tuyệt đối không để lão ta sống tốt.

Vì thế, chỉ thấy nàng lúi húi gảy gảy cái gì ngoài cổng, sau đó đắc ý phủi phủi bụi trên tay, rồi vui vẻ xuống núi.

Nếu biết cha nương đã sớm lo nơi chốn cho mình, thì chẳng cần lão đuổi, tự nàng cũng sẽ xuống núi. Không biết cha nương tìm cho mình vị hôn phu như thế nào.

Nếu ca ca trở về không thấy nàng, liệu có tức giận không? Biết trước thì nàng đã viết một phong thư để trong sơn động, tránh cho ca ca trở về, tìm không thấy người sẽ sốt ruột.

Do dự xem có nên quay về viết một phong thư không, cuối cùng nàng vẫn quyết định không quay về, đơn giản vì nàng lười leo lên lần nữa.

Trái lại, nàng đã quên mất mình có một thân khinh công trác tuyệt, chỉ cần chưa tới một khắc là có thể tới sau núi. Nhưng nếu máu lười nổi lên, nàng sẽ chẳng thèm quan tâm nữa.

Cái này có thể coi là một "Ưu điểm" của Vân Mộng Khởi.

Võ công của nàng rất khá, cũng rất thông minh, nhưng từ nhỏ hay ỷ lại ca ca, ngoại trừ lúc nghiên cứu độc dược và chế tạo giải dược, hầu như là nàng rất lười động thủ. Trong truyền thuyết có nhắc tới loại người có thể ngồi tuyệt không đứng, có thể nằm tuyệt không ngồi, nàng chính là ví dụ tốt nhất.

Vừa xuống núi, vừa nghĩ đến mình đã trả thù được sư phụ, nàng liền không nhịn được cười. Vì vậy, trên đường xuống núi, tâm tình của nàng đều rất tốt.

Xế chiều hôm đó, trên đỉnh Tuyết Sơn vang vọng một tiếng kêu thảm thiết.

Thì ra Vân Mộng Khởi đã dùng một thứ gì đó có rất nhiều trên đỉnh Tuyết Sơn, chỉnh chết Du Dương đạo trưởng. Về phần là cái gì, thì đương nhiên chính là tuyết rồi.

Trước cổng bị nàng lấp đầy tuyết, chiều cao gần bằng một gian nhà gỗ. Lúc Du Dương đạo trưởng kéo cửa bước ra, liền bị một ụ tuyết chôn sâu phía dưới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play