Sau khi kéo Tư Đồ
Dương Lễ trở về phòng, nàng liền bảo hắn ngồi ngoan ngoãn, rồi cũng ngồi bên cạnh, nhanh chóng viết xong đơn thuốc.
Tư Đồ
Dương Lễ đưa hai tay chống cằm, say sưa nhìn dáng vẻ lúc viết của nàng,
giống như đang thưởng thức một chuyện thú vị gì đó. Lần này hắn rất hợp
tác, không hề quấy nhiễu nàng, chỉ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, ngắm nàng.
Lúc Vân Mộng Khởi sắp viết xong đơn thuốc, thì Tư Đồ phu nhân Ngọc Tuyết Linh cùng nha hoàn bước vào.
Nhìn người đến, vừa khéo, Vân Mộng Khởi cầm đơn thuốc đã viết xong đưa cho nàng.
"Đây, phu nhân, ngài phái người dựa vào đơn thuốc này bốc mười ngày thuốc,
sau đó sắc ba bát nước lấy một bát, hàng ngày, cho hắn uống một bát
trước khi đi ngủ."
Đơn này chỉ là thuốc mười ngày đầu, mười ngày sau nàng sẽ điều chế một đơn khác. Cứ mười ngày sẽ đổi một đơn mới, nếu thuận lợi, nửa năm sau là có thể giải độc giúp hắn.
"Woa, đã viết ra đơn thuốc rồi ư?" Ngọc Tuyết Linh như nhận được bảo vật, vội cầm lấy, biểu cảm hưng phấn, sung sướng kia hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác.
"Vâng, mau đi bốc thuốc đi, về phần sắc thuốc, ta sẽ tự mình làm."
Về chuyện sắc thuốc, nếu không có tình huống gì quá đặc biệt, thì nàng hi
vọng có thể tự mình làm. Không phải vì không tin người khác, mà vì nàng
thật sự rất thích ngửi hương thuốc, cho nên nếu như mình có thể làm, thì nàng đương nhiên hi vọng mình được làm.
"Được." Ngọc
Tuyết Linh quên sạch mục đích mình muốn tới đây, nhận đơn thuốc xong
liền vui vẻ rời đi khiến người ta có chút khó hiểu.
Bốc thuốc đã xong, việc sắc thuốc đến tận khi kết thúc bữa tối, mới bắt đầu tiến hành.
Nhưng là, ngay từ đầu việc sắc thuốc đã không mấy thuận lợi, ngoại trừ việc
phải luôn canh giữ bên đống lửa thật nhàm chán, còn có phòng bếp oi bức
cũng khiến người ta rất khó chịu.
Tư Đồ Dương Lễ luôn bám lấy Vân Mộng Khởi, không nỡ rời khỏi nàng nửa bước, đương nhiên là phải theo sát phía sau rồi.
"Mộng Mộng, còn chưa xong à?" Ngồi xổm bên cạnh bếp, hai mắt nhìn chằm chằm
ngọn lửa đang bùng cháy, hắn cảm thấy hơi nhàm chán, hơn nữa còn rất khó chịu. Phòng bếp oi bức khiến hắn bắt đầu đổ mồ hôi, mồ hôi thấm ướt
quần áo khiến hắn cực kỳ không thoải mái.
"Ngươi về
phòng trước đi." Thấy hắn khó chịu, nàng cũng biết để hắn canh chừng ở
đây suốt hai canh giờ đúng là có chút làm khó hắn rồi.
"Đợi sắc thuốc xong, ta sẽ đến phòng tìm ngươi." Song, e là hắn sẽ không đồng ý.
Mà sự thật cũng đúng như vậy.
"Ta không muốn." Hắn mới không muốn ở một mình đâu, hắn muốn ở cùng Mộng Mộng cơ!
Nàng biết sẽ như thế mà, lại tiếp tục canh lửa, không hề để ý tới hắn.
"Nếu đã như vậy, ngươi liền ngoan ngoãn ngồi canh lửa giúp ta, không được oán giận nữa."
Hắn chu cái miệng nhỏ, mất hứng nói: "Ta mới không có oán giận đâu."
Nhưng, oán giận là cái gì? Hắn nghiêng đầu nghĩ ngợi một chút, nghĩ không ra, liền không nghĩ nữa.
Vừa thấy vẻ mặt của hắn, nàng liền biết hắn hoàn toàn không hiểu từ 'oán
giận' nghĩa là gì. Nàng vươn ngón tay, chọc nhẹ trán hắn, "Tiếp tục canh lửa đi."
"Được rồi." Hai tay rất có nề nếp đặt ở trên đầu gối, lực chú ý lại tập trung vào ngọn lửa.
Vân Mộng Khởi thì khống chế thế lửa lớn nhỏ, không để nó quá lớn đến mức
cháy thuốc, cũng không thể để quá nhỏ khiến thuốc không phát huy hết
công hiệu.
Đáng tiếc, hắn ngoan ngoãn không được bao lâu, lại bắt đầu oán giận.
"Mộng Mộng, nóng quá." Đưa tay kéo kéo cổ áo, vẫn canh giữ bên cạnh đống lửa
như vậy, có muốn không nóng cũng chẳng được. Hơn nữa, hiện tại cũng đâu
phải mùa đông, mà là mùa hạ oi bức nhất.
"Đã bảo ngươi về phòng trước rồi mà." Nàng biết hắn không chịu nổi sức nóng này, mới
bảo hắn về phòng trước. Chính hắn lại không muốn, hiện tại còn than
phiền nóng quá với nàng, thật đúng là trẻ con mà.
"Không cần." Nghe thấy nàng lại muốn đuổi mình về phòng, hắn liền phồng má, cảm thấy có chút tức giận.
"Vậy ngươi còn nói nóng quá." Nóng cũng hết cách, nàng đâu thể giải quyết
loại chuyện này, ngoại trừ bảo hắn về phòng thì nàng còn làm gì được.
Nói tới nói lui, nàng cũng học hắn bĩu môi, phồng má.
"Được rồi, ta không nói là được." Vốn là rất nóng, lại không cho phép hắn nói, Mộng Mộng thật xấu.
Cứ như vậy, chốc chốc hắn lại oán giận một chút, rồi lại ngoan ngoãn nhìn
chằm chằm ngọn lửa. Hắn vừa oán giận, vừa rất nghe lời nhìn chằm chằm
ngọn lửa, thời gian cứ thế trôi qua rất nhanh.
"Xong
rồi, đứng lên đi." Nàng vỗ vỗ bờ vai hắn, ý bảo hắn có thể đứng lên. Hắn cứ ngồi nguyên như thế suốt một canh giờ, không biết còn có thể đứng
lên hay không.
"Ừ." Hắn vỗ vỗ chân chuẩn bị đứng lên,
nhưng vì ngồi quá lâu, nên chân run rẩy khó có thể đứng dậy, ngược lại
còn ngồi phịch xuống đất.
"Ui da." Hắn khó hiểu nhìn chằm chằm
chân mình, không biết đang xảy ra chuyện gì. Sau đó liền ngẩng đầu, đáng thương nhìn Vân Mộng Khởi, "Mộng Mộng, ta không đứng lên nổi..."
Nàng buồn cười nhìn hắn, cực kỳ có lòng tốt vươn tay đỡ hắn dậy.
"Ngốc ngếch."
"Ha ha." Dựa vào nàng đứng dậy, quanh mũi đều là hương thuốc nhàn nhạt trên người nàng. Hắn không hề để tâm đến việc nàng cười mắng mình ngốc,
ngược lại còn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
"Mắng ngươi ngốc nghếch mà còn vui vẻ thế à?" Đúng là ngốc mà, chỉ có điều, ngốc mà đáng yêu là được rồi.
"Ta thích Mộng Mộng nói ta là ngốc nghếch." Nàng dùng giọng nói rất vui vẻ
mắng hắn ngốc nghếch, hoàn toàn khác hẳn với những người dùng giọng điệu chán ghét, mắng hắn là đứa ngốc, ngu ngốc. Hắn cảm giác được là nàng
thích mình, mà không phải như những người khác, e là tươi cười trên mặt, nhưng trong lòng thì chán ghét hắn đi.
Có lẽ vì là
tiểu hài tử, cho nên cảm giác cực kỳ mẫn cảm. Cũng chính như thế, hắn
mới có thể mặc kệ cha nương khuyên răn, nhất định không muốn thú Vân
Hương Thảo.
Ở trước mặt cha nương, Vân Hương Thảo sẽ
đối xử tốt với hắn, nhưng chỉ cần không trong tầm mắt của họ thì ả chẳng những ăn nói hung dữ mà còn luôn nói những thứ hắn không hiểu. Tóm lại, hắn vô cùng chán ghét ả là đúng.
Vân Mộng Khởi mỉm
cười, chờ hắn đứng vững, liền rót toàn bộ nước thuốc trong bình thuốc ra một cái bát nhỏ, sau đó liền đặt bát vào trong khay, bưng lên rồi đi ra ngoài. Đương nhiên, trước khi đi vẫn không quên quay đầu, nói với hắn,
"Đi, trở về phòng." Uống dược thôi.
Nàng dĩ nhiên không thể nói
ba chữ cuối rồi! Nếu nàng đoán không nhầm thì chắc chắn hắn rất ghét
uống thuốc. Chỉ là, có mấy tiểu hài tử thích uống thuốc đắng đâu!
"Ừ." Hắn hết sức vui vẻ đi theo phía sau nàng, sôi nổi đi về phía tiểu viện của mình.
Đúng như Vân Mộng Khởi suy đoán, có mấy tiểu hài tử sẽ thích uống thuốc đắng.
Lúc biết được nàng muốn mình uống bát thuốc này, hắn bắt đầu ầm ỹ, không chịu nghe lời.
"Ta không muốn, không muốn, tuyệt đối không muốn uống!"
Ọe...Vừa ngửi thấy hương thuốc nồng đậm, hắn đã muốn nôn rồi, vậy mà Mộng Mộng
còn muốn hắn uống hết vào bụng, hắn mới không cần đâu.
Có lẽ, từ nhỏ đến lớn đã uống qua rất nhiều thuốc đắng, nên hiện tại mới
khiến hắn cực kỳ chán ghét uống thuốc. Mỗi lần bảo hắn uống thuốc gì đó, luôn khó tránh khỏi một trận ầm ỹ.
Nàng đặt bát thuốc trong tay lên bàn, đứng ở phía bên kia, cùng hắn nhìn nhau.
"Thuốc này không đắng."
Chính miệng nói ra những lời đó, nàng còn thấy hơi chột dạ mà. Thật ra chỉ
cần ngửi mùi cũng biết thuốc này rất đắng, nhưng nghe nói tiểu hài tử
phải dỗ dành sao? Vậy nàng vì dỗ hắn uống thuốc, mà nói dối một chút
chắc không sao nhỉ.
"Mộng Mộng gạt người." Mỗi lần mẫu thân dỗ hắn uống thuốc đều nói như thế, nhưng mỗi lần đều rất đắng nha!
"..." Khụ, bị người quả quyết chỉ ra mình nói dối, trong lúc nhất thời nàng
cũng không biết phải phản ứng như thế nào, ngoại trừ trừng hắn cũng chỉ
biết trừng hắn thôi.
Cuối cùng, nàng có chút thẹn quá hóa giận liền gầm nhẹ: "Rốt cuộc ngươi có uống hay không?"
Thật đúng là khiến người ta tức giận mà, nàng vất vả viết đơn thuốc rồi sắc
thuốc, hắn chẳng những không cảm kích, mà còn chọc người khác tức giận
nữa.
"Không muốn." Hắn mới không cần uống thuốc này đâu, tuyệt đối không cần uống.
"Hừ, không uống thì thôi." Không uống thì không uống, hắn nghĩ rằng nàng nhất định bắt hắn uống à? Hừ.
Sau đó nàng liền sải bước đến bên cạnh hắn, khi hắn còn chưa kịp phản ứng,
đã đẩy người ra khỏi phòng, còn đóng sập cửa lại. Ý tứ rất rõ ràng, nếu
hắn không uống thuốc thì tối nay đừng hòng bước vào phòng nàng.
Đợi đến lúc Tư Đồ Dương Lễ kịp phản ứng, hắn đã đứng trơ trọi ngoài cửa rồi, trước mắt hắn chính là cửa phòng đóng chặt.
'Rầm rầm rầm', hắn vừa dùng sức đập cửa, vừa hô: "Mộng Mộng, Mộng Mộng, sao
nàng lại nhốt ta ở bên ngoài hả?" Hắn muốn nhìn thấy Mộng Mộng, hắn luôn muốn ở cùng nàng.
"Hừ." Vân Mộng Khởi hừ mũi, dùng sức dựa người vào cánh cửa, không cho hắn vào.
"Mộng Mộng..." Cánh cửa vẫn đóng chặt, mặc kệ hắn đập như thế nào, nàng cũng không vì hắn mà mở cửa, hắn sắp bật khóc rồi.
Nghe thấy trong giọng hắn có chút nức nở, nàng biết hắn lại muốn khóc. Nếu
không làm như vậy, hắn chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn uống thuốc.
"Mộng Mộng, hức...Mở cửa đi..." Hiện tại đã không còn là sắp khóc, mà là bắt đầu khóc thật rồi.
"Ngươi đồng ý uống thuốc, ta sẽ mở cửa cho ngươi vào." Nghe hắn khóc, nàng
cũng không đành lòng, vì thế liền đưa ra yêu cầu của bản thân. Chỉ cần
hắn uống thuốc, thì để hắn vào cũng không khó chút nào.
"Hức...Cái kia, cái kia...hức...Rất đắng..." Hu hu...Cái kia đắng như vậy, vì sao Mộng Mộng nhất định bắt hắn uống chứ?
"Ngươi không uống sẽ không cho vào." Nàng thầm nhắc mình, nhất định phải giữ
vững nguyên tắc, bằng không, về sau bắt hắn uống thuốc sẽ càng thêm khó
khăn.
"Nhưng là...Nhưng là..." Hắn thật sự không thích, cũng không muốn uống...
"Vậy ngươi trở về phòng đi." Hắn cứ đứng ở trước cửa phòng nàng khóc lóc, là có ý khiến nàng bứt rứt lương tâm, vậy tối nay nàng cũng đừng mong ngủ
ngon. Tốt nhất là hắn về phòng rồi từ từ khóc đi, như vậy ít nhất nàng
cũng thấy bớt chút tội lỗi.
"Không cần mà...Mộng Mộng, mở cửa đi..." Hắn không muốn về phòng một mình đâu, hắn muốn ngủ cùng Mộng Mộng giống như đêm qua...
"Vậy ngươi uống thuốc nhé?" Đáng giận, dáng vẻ đó của hắn khiến nàng giống
như một kẻ xấu đang ức hiếp cô nương nhà lành. Ai da, sớm muộn gì nàng
cũng bị hắn áp bức thôi.
"Hu...Ta uống...Mộng Mộng,
toàn bắt nạt ta...Ta uống mà...Mở cửa đi...Ta không muốn một mình,
hức..." Hắn vừa nức nở vừa ngắt quãng đồng ý uống thuốc.
Nghe thấy hắn đồng ý, nàng vội vàng chạy đến bên bàn, bê bát thuốc lên rồi
chạy đến cửa. Nàng hơi hé cửa, đưa bát thuốc cho hắn, ý tứ rất rõ ràng,
hắn phải uống hết thuốc mới được vào.
Hắn vừa thút
thít, vừa đỡ lấy cái bát, nước mắt còn vương trên mặt, nhắm mắt lại, hệt như anh hùng hiến thân, một hơi uống hết thuốc, bởi vì uống quá nhanh
nên suýt nữa bị sặc.
Sau khi uống xong, liền ngoan ngoãn trả bát cho nàng, "Hức...Mộng Mộng, ta, ta...Ta uống xong rồi...Uống..."
Đắng quá, hức...Còn đắng hơn thuốc trước kia nữa...hức...
Vân Mộng Khởi không nhận lại bát, trực tiếp mở cửa để hắn có thể vào.
Hắn không chút khách khí, cửa vừa mở ra, hoàn toàn quên mình còn đang cầm bát, xông vào, ôm chặt nàng vào lòng.
"Hức...Mộng Mộng xấu...Toàn bắt nạt ta..."
Nghe hắn khóc lóc kể ra oan ức của mình, cảm giác tội lỗi bắt đầu dâng lên trong lòng nàng rồi.
Nàng vươn tay vỗ nhẹ lưng hắn, tránh cho hắn lại bị sặc, hoặc là khóc quá
nhanh mà nghẹn khí, nhịn không được trợn trừng mắt. Xem ra, nàng thật sự phải bại trong tay nam nhân ngốc này rồi!
"Rồi, rồi,
đừng khóc nữa." Nàng bắt đầu nghĩ xem có nên lắp thêm cái chốt gì gì đó
trên mắt hắn không, để tránh cho nước mắt hắn nói chảy liền chảy, lại
chẳng thể ngừng được. Không biết lũ lụt ở Trường Giang có phải do hắn
gây nên không nữa?
"Hức..." Hắn gối đầu lên vai nàng, vẫn chưa có dấu hiệu ngừng.
Hết cách rồi, nếu hắn không ngừng khóc, thì y phục của nàng có thể bị hắn làm ẩm hết, hiện tại phần vải ở bả vai đã sắp ướt đẫm.
Cũng giống như lúc ở kho hàng, vì muốn hắn ngừng khóc, nàng lại vươn tay giữ chặt mặt Tư Đồ Dương Lễ bắt hắn nhìn mình.
"Ngươi ngoan nhé, đừng khóc nữa!" Khóc đến hai mắt đều hồng hồng, dáng vẻ đáng thương đó thật giống như một chú thỏ nhỏ ngây thơ, đáng yêu.
"Ừ...Hức..." Tuy đã đồng ý, nhưng vị đắng trong miệng hồi lâu vẫn chưa tan hết, làm hắn khó chịu đến phát khóc.
Thật sự hết cách, nàng đành cúi đầu, hôn lên những giọt nước mắt trên mặt hắn, vị mằn mặn đó khiến lòng nàng rung động.
Hành động này của nàng, rốt cục cũng khiến hắn ngừng khóc, ngơ ngác nhìn
nàng, hai mắt lóe lên chút khó hiểu cùng ánh sáng kỳ lạ.
Có lẽ tâm trí hắn chỉ bằng một đứa trẻ năm, sáu tuổi, nhưng thân thể đã là một người trưởng thành rồi. Mà hành động của nàng cũng khiến thân thể
hắn phát sinh chút biến hóa, chỉ có điều hắn không hiểu mà thôi.
"Nín khóc rồi à?" Nàng buồn cười nhìn mặt hắn còn vương đầy lệ, nhưng đã
không còn thút thít nữa, tâm tình tạm thời cũng thoải mái một chút.
"Ha ha." Hắn ngừng khóc, đổi thành cười ngây ngô.
Vươn ngón tay lau sạch lệ còn vương trên mặt hắn, nàng thật sự bó tay với sự hồn nhiên của hắn. Một khắc trước còn khóc đến kinh người, một khắc sau đã tươi cười như nhặt được vàng, quả đúng là tâm tính của tiểu hài tử
mà.
Sau một hồi nhốn nháo, Vân Mộng Khởi xem như đã
thuận lợi hoàn thành công việc của ngày đầu tiên. Chúng ta hãy tạm thời
chúc phúc cho công việc sau này của nàng ở trong phủ cũng có thể tiến
hành "Thuận lợi" như thế!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT