Hứa Huệ Chanh cảm thấy, trong xã hội hiện tại, muốn tìm một người có học lực thấp hơn Chung Định, cũng không dễ dàng.

Hắn cũng chỉ ở trước mặt cô huênh hoang cái mác tốt nghiệp cấp ba thôi.

Hứa Huệ Chanh quả thật rất muốn học hành. Gần đây lúc cô không có việc gì làm, thì lên mạng tìm vài tài liệu đơn giản xem thử. Cô ra ngoài nhiều năm như vậy, những kiến thức cấp hai thật ra cũng không nhớ bao nhiêu nữa.

Cô nghiêng người dựa vào cạnh bàn, trưng vẻ mặt mong đợi mà hỏi, “Anh nói em phải bổ túc ba năm đó như thế nào đây?”

Chung Định ngước mắt lên nhìn cô, dáng vẻ của cô bây giờ, thật sự càng giống với Thiêm Tài nhà hắn. “Em cứ tùy ý học là được, kiến thức của cấp ba rất đơn giản.

“Em… đi học cấp ba?” Trường học nào chịu tiếp nhận cô đây…

“Ra ngoài bon chen cái gì.” Hắn bĩu môi, “Anh mời cho em một gia sư.”

“Gia sư… đắt không?” Có lẽ cô học xong ra làm việc hai ba năm cũng kiếm không lại vốn.

“Đắt.” Chung Định bình tĩnh trả lời, “Cái này gọi là đầu tư dài hạn. Em bây giờ ra ngoài kiếm một ngàn mấy bạc, chẳng đủ tiền mua bánh gato cho anh.”

Mặt Hứa Huệ Chanh đỏ lên, tự ti lại dâng trào. Hắn nói là sự thật, cô muốn kiếm thêm chi phí sinh hoạt, nhưng năng lực lại không đủ. Cô nghĩ đến tiền gửi ngân hàng vốn có của mình, bèn nói, “Em còn có chút tiền, chi bằng em đi mở một quán ăn. Nếu là ở cạnh trường đại học thì tiệm ăn vặt rất hút.”

“Em cứ lo nấu cơm cho người khác ăn, còn anh thì sao?” Hắn gắp một miếng thịt kho, rồi lại gắp thêm một miếng.

Cô cũng muốn gắp, thế là hắn dứt khoát đổ hết cả dĩa thịt kho vào chén của mình, cứ như ngày mai hắn sẽ không được ăn đồ ăn cô nấu vậy.

Đũa của cô dừng giữa không trung.

Chung Định nhìn như không thấy, “Em để dành tiền lợi hại như vậy, đi quản sổ sách đi.”

Hứa Huệ Chanh nhìn thịt trong chén của hắn, chỉ có thể cắn đũa của mình, “Sổ sách của ai chịu cho em quản chứ.”

“Một nhà không làm chủ được, lấy gì xưng bá thiên hạ.” Nói xong, hắn tiếp tục phổ cập tri thức cho cô, “Ý câu nói này là, em phải quản lý sổ sách trong nhà trước, ra ngoài thì sẽ nắm chắc thiên hạ trong tay.”

Cô nghĩ nghĩ, đề nghị này của hắn cũng đúng. Bây giờ quan hệ giữa hắn và gia đình rạn nứt, có lẽ kinh tế sẽ bị đóng băng. Hai người họ chắc phải tính xem tiền tiết kiệm của mỗi người, để dễ dàng tính toán cho tương lai. Nghĩ như thế, cô chủ động nói thật tiền trong tài khoản của mình, “Chỗ em có khoảng 310 hay 320 ngàn tệ. Chung tiên sinh, chỗ anh có bao nhiêu vậy?”

Chung Định nhanh chóng tiếp một câu, “Nếu anh biết thì còn cần đến em sao?”

Hứa Huệ Chanh không hé môi, cúi đầu ăn cơm của mình.

Chỉ có cơm trắng, không có đồ ăn.

Hắn gắp miếng thịt kho trong chén mình vào chén của cô, an ủi, “Đừng lo lắng, vẫn còn tiền để ăn thịt.”

Hứa Huệ Chanh vì Chung Định nghĩ ra các loại tình cảnh vất vả. Bây giờ hắn không có núi vàng núi bạc, mà hắn kiêu ngạo quen rồi, kinh tế sau này chắc khó mà quen được.

Sau đó đến lúc hắn liệt kê tài sản của mình cho cô hay, cô cảm thấy, cái hào rộng giữa cô và hắn, trước nay cô chưa từng vượt qua được.

Sau cơm tối, Chung Định và cô ngồi trên ghế sofa, hắn đem tất cả những chiếc chìa khóa xe có thể tìm được đưa hết cho cô.

“Những xe nhớ được là những chiếc này. Không nhớ được, thì cũng không tìm ra được nữa.”

Hứa Huệ Chanh chỉ nhận ra được hiệu của một hai chiếc, cô thấp giọng nói, “Anh như thế này làm sao mà chết đói ở đầu đường được chứ.”

“Nói không chừng.”

“Em tưởng anh thật sự… rất nghèo…”

“Thế nào?” Hắn buồn cười nhìn cô, “Giấc mộng đôi vợ chồng nghèo của Tiểu Sơn Trà vỡ rồi à?”

Cô run lên, bởi vì hai chữ ‘vợ chồng’ trong câu hắn nói. Cô lúng túng gẩy gẩy tóc của mình, để che giấu ảo tưởng đẹp đẽ mới dâng lên trong lòng, “Không có…”

Đối với cô mà nói, có phải vợ chồng hay không không quan trọng. Chỉ cần trong tim hắn để cho cô một góc, thì cô sẽ yên lặng ở nơi đó đợi hắn.

Thế nhưng nếu như… nếu như hắn bằng lòng cùng cô kết tóc, cô nghĩ, thì đó sẽ cảnh đẹp hạnh phúc đến thế nào nhỉ.

Chung Định lắc lắc chìa khóa xe, “Đợi đến khi chúng ta không có gì ăn nữa, đem mấy chiếc xe nay đi bán, giảm giá một nửa chắc vẫn còn được khoảng 10 triệu tệ.”

Hứa Huệ Chanh bây giờ không mắc lừa nữa, lý giải của cô và hắn về chuyện nghèo khó, khác nhau quá nhiều. Có lẽ thứ mà hắn nói “không có gì ăn”, chỉ là không có tiền tiếp tục mua xe mới thôi.

Cô cứ nghĩ Chung Định cũng chỉ còn mấy chiếc xe này thôi, tiếp sau đó, cô lại được mở mang đầu óc.

Tiền nhàn rỗi khi trước của người đàn ông này thật sự quá nhiều.

“Căn nhà này cho em rồi. Để anh nhớ xem ở nơi khác anh còn thứ gì nữa.”

“Chung tiên sinh, anh lừa em.” Phí công cô lúc trước còn dự định cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình sống qua ngày.

“Lừa em cái gì chứ?” Hắn ôm lấy cô, ngón tay xoa nhẹ ở phần eo cô, “Anh, một không lừa tiền, hai không lừa sắc, là bản thân em cam tâm tình nguyện chui vào lòng một đại soái ca có nội hàm đấy.” Giọng điệu cực kỳ tự hào, kiêu ngạo.

Hứa Huệ Chanh dùng đầu va vào ngực hắn một cái, “Anh lừa em rằng anh rất sa sút.”

“Hai chúng ta thất nghiệp cả đôi ở nhà, thế này còn không sa sút sao?” Hắn khe khẽ cười nói, “Đã sa sút đến mức phải bán xe bán nhà rồi.”

“Ai biết anh có nói thật hay không chứ.”

“Cám ơn em có lòng tin vào thực lực kinh tế của anh.” Chung Định cúi đầu hôn lên mặt cô.

“Chung tiên sinh… đợi khi em cũng có năng lực rồi, em cũng có thể giúp đỡ anh.”

Hắn cười mà không nói.

Hắn chỉ quan tâm liệu cô có đặt hắn vào trong đáy tim hay không thôi. Tình cảm này, chẳng thứ của cải gì có thể so bì được.

Lúc trước hắn rất giàu có, thế nhưng ở trong thế giới xây đắp bằng tiền bạc đó, thật ra rất trống rỗng.

—-

Tiệc đính hôn giữa Chung Định và Thẩm Thung Nhạn, chẳng hiểu vì sao đã bị dẹp bỏ.

Chuyện này không chỉ do phía bên nhà trai, mà là do bên Thẩm gia đổi ý trước.

Vốn dĩ Chung lão thái gia còn đang đắn đo, Chung Định chống đối dữ dội như vậy, ông làm sao ăn nói với Thẩm gia đây.

Lần này thì tốt rồi, Chung lão thái gia lại còn được cả phần lý. Ông không khỏi mừng thầm trong bụng.

Thẩm nãi nãi đích thân đến nói lời xin lỗi, rằng chính bà không biết cách dạy dỗ, để cháu gái tùy hứng càn quấy, đem chuyện chung thân đại sự xem như trò trẻ con.

Chung lão thái gia đồng tình Thẩm nãi nãi, cả một đống tuổi rồi còn phải hạ mình đến đây, bèn thấu hiểu mà an ủi một hồi, còn bảo đảm hạng mục hợp tác giữa Chung Thẩm sẽ không vì thế mà bị gác lại.

Thẩm nãi nãi vui vẻ đồng ý.

Chung lão thái gia được nước lấn tới, tỏ ý vì để giữ gìn mặt mũi cho Thẩm Thung Nhạn, bằng lòng để cho Chung gia đóng vai xấu, đảm nhiệm là người hủy hôn. Chỉ là Chung gia sẽ không chịu lỗ không không thế này, cho nên về phần điều kiện, thì sau này sẽ nói.

Thẩm nãi nãi trong lòng biết tỏng, rằng nào có chuyện chiếc bánh tự nhiên rơi từ trên trời xuống, bà cười cười rồi uyển chuyển từ chối.

Bên này Chung lão thái gia và Thẩm nãi nãi nói chuyện xong.

Bên kia, Phượng Hữu cuối cùng cũng đã trở về đến nhà của Phượng Oanh Oanh.

Phượng Oanh Oanh nước mắt ràn rụa, ôm lấy con trai mình khóc đến thở không ra hơi.

Bà ta vừa mừng vừa xót.

Con trai trở về là chuyện tốt, thế nhưng, nó bị hủy dung rồi. Mặt bên trái của thằng bé có hai vết dao sâu hoắm.

Bởi vì có một gương mặt trẻ con, cho nên vẻ ngoài của Phượng Hữu trông rất trẻ trung. Ngày trước gã cười trông rất vô hại, kỳ thực lại ẩn giấu đao bén, dùng khuôn mặt trẻ thơ đó gã đã lừa gạt rất nhiều người. Nay có hai vết sẹo này, thần sắc của gã đã đổi khác.

Phượng Oanh Oanh bưng lấy mặt Phượng Hữu, truy hỏi chuyện là thế nào.

Phượng Hữu ngậm miệng không nói gì. Ngay cả khi đến bên Chung lão thái gia, Phượng Hữu cũng không giải thích.

Tâm tư của Chung lão thái gia đã chia một phần sang bên Chung Định rồi, đối với Phượng Hữu cũng chẳng còn bao nhiêu tha thiết nữa, ông híp mắt nhìn kỹ vết thương của Phượng Hữu, nói, “Đến bệnh viện chỉnh một chút đi.”

“Thưa ông, vâng ạ.” Phượng Hữu đồng ý.

Thế nhưng lần sau khi Chung lão thái gia gặp lại Phượng Hữu, vết thương đó vẫn còn như cũ.

Chung lão thái gia tưởng rằng sau khi Phượng Hữu trở về sẽ cùng với Chung Định diễn ra một cuộc long tranh hổ đấu.

Ai ngờ được chiến hỏa cứ trì trệ chưa nổ ra.

Thậm chí Phượng Hữu còn vô duyên vô cớ bay đi Mỹ.

Chung lão thái gia tức giận đến đấm ngực dậm chân, chỉ vào Chung phụ, “Nhìn xem hai đứa nó đi, đều là gien của anh đấy!”

Chung phụ cũng không rõ Phượng Hữu đi Mỹ chuyến này là để làm gì.

Sau khi Phượng Hữu bị hủy dung, thì không còn hòa hợp với mọi người như xưa nữa.

Chung phụ từng bảo Phượng Oanh Oanh đi thăm dò phong thanh.

Thế nhưng Phượng Hữu đều chỉ dùng vài câu dẹp yên hết.

Chung phụ chỉ có thể cầu khấn, Phượng Hữu lần này chỉ là tạm thời chán nản thôi.

—-

Tuy rằng Chung Định đã nói không có tiệc đính hôn nữa, thế nhưng Hứa Huệ Chanh vẫn ghi nhớ ngày tháng đấy, ước gì nó qua nhanh một chút.

Chính là trước ngày đính hôn định trước một ngày, Hứa Huệ Chanh đột nhiên nhận được điện thoại của Thẩm Thung Nhạn.

Thẩm Thung Nhạn mở miểng ra liền than thở, “Tình Địch tiểu thư à, uổng công tôi ôm ấp hy vọng về cô, cho cô chiêu để giữ chân đàn ông, ai ngờ cô mãi không hành động.”

“Chào cô, Thái Mỹ tiểu thư.” Hứa Huệ Chanh rất lễ phép. Cô sẽ không quên việc Thẩm Thung Nhạn từng cứu giúp.

“Ôi.” Thẩm Thung Nhạn lại than, “Cô thế này làm sao làm tiểu tam chứ, thảm thương quá đi.”

Hứa Huệ Chanh cười một hồi.

“Cô thật tốt số, gặp được một nguyên phối lấy sự nghiệp làm trọng như tôi. Vì tiền đồ của mình, tôi chỉ đành gạt bỏ tình yêu qua một bên.” Giọng điệu của Thẩm Thung Nhạn liền thay đổi, lại là một Thái Mỹ sục sôi đắc ý. “Hôm nay tôi gọi để cáo biệt với cô.”

“Cáo biệt?”

Thẩm Thung Nhạn cười duyên một hồi, tiếp tục nói, “Ngày mai tôi phải đi Hollywood rồi. Ảnh hậu quốc tế, ở trong tầm tay.”

“Thật sao? Vậy chúc mừng cô.”

“Thái Mỹ đẹp nhất, vạn người chú mục.” Trạng thái tự luyến của Thẩm Thung Nhạn được bật lên, “Nếu như cô có nhớ tôi, thì hãy tìm tôi trên màn bạc nhá. A! Ghen tị tôi đi, cô tiểu tam gian ác kia. Nhớ kỹ, Hôn Phu tiên sinh là do tôi không cần, nên mới vứt cho cô đấy.”

“Ừm… cảm ơn cô.”

“Tình Địch tiểu thư, nếu như có duyên, chúng ta sẽ gặp lại trên giang hồ.” Thẩm Thung Nhạn nói xong lập tức cúp máy.

Hứa Huệ Chanh lúc này vẫn ngây người.

Cô xoay đầu thuật lại với Chung Định chuyện Thẩm Thung Nhạn sắp đi Hollywood đóng phim, mắt của Chung Định cũng lười nhấc lên, “Lời cô ta nói, ngoại trừ dấu chấm câu, mấy thứ khác đều là giả hết.”

“Nhưng em cảm thấy con người cô ấy không xấu.”

Chung Định hừ một tiếng, không tỏ rõ ý kiến. Chỉ cần Thẩm Thung Nhạn không phạm vào hắn, cô ta muốn phát khùng thế nào cũng mặc kệ.

“Hồi trước cô ấy còn từng giúp em…”

“Chuyện tốt của cô ta khỏi cần kể anh biết nữa.” Hắn quơ lấy Hứa Huệ Chanh, “Nếu như cô ta mà ăn hiếp em, nhất định phải nói anh biết.”

Hứa Huệ Chanh gật đầu. Cô thích cái điệu bộ bảo vệ của hắn thế này, khiến cho cô vô cùng yên tâm.

Chung Định liếc nhìn nắng ấm bên ngoài, “Hôm nay trời quang hơn rồi, chúng ta ra ngoài chơi đi.”

“Hôm nay anh không cần ra ngoài à?”

“Hôm nay rất rảnh.” Đột nhiên hắn nghĩ đến một chuyện, nói, “Chúng ta vận động một chút trước rồi hẵng ra ngoài.”

Gần đây ban ngày hắn có công chuyện phải làm, có khi về trễ, thì cô đã ngủ mất tiêu.

Cô sống ở nơi này, ăn ngon, cái gì mà giảm béo đều là chuyện ‘ngàn lẻ một đêm’ rồi, thậm chí cô còn mập lên nữa. Thế nhưng thân thể thế này ôm lại dễ chịu.

Mắt thẩm mỹ trước kia của Chung Định đã méo mó rồi, hắn còn cảm thấy, thân thể cô thế này rất đẹp nữa.

Hứa Huệ Chanh ý thức được đó là kiểu vận động gì. Hắn nói rất bình dị, cứ như bàn luận hôm nay ăn món gì vậy, nhưng cô nghe lại có phần xấu hổ. Chuyện này giữa cô và hắn, tần suất chắc là cao rồi. Chỉ mới hai ngày không làm thôi mà.

Chung Định nâng cằm cô lên, “Chọn địa điểm đi.”

Cô bây giờ không cứng nhắc như trước kia nữa, nhưng kỹ thuật thì phải chờ để nâng cao. Để “mở khóa” cơ thể của cô, hắn có thể nói là vất vả vô cùng.

Hứa Huệ Chanh rũ mắt nhìn thằng phần xương quai xanh của hắn.

“Cứ lấy gần làm nguyên tắc đi.” Hắn ôm cô đi vào phòng khách, trực tiếp giở thủ đoạn.

Cô ngoan ngoãn dựa vào hắn, đột nhiên nhớ ra, hình như rất lâu rồi hắn không cười chê cơ thể của cô rồi.

Mỗi lần hắn vì cô mà tràn ngập sắc chói lọi, sẽ khiến cho cô cảm thấy, bản thân mình là một đại mỹ nhân.

—-

Chung Định kéo Hứa Huệ Chanh xuống gara để xe.

Chiếc aventador của hắn, cô chưa từng được ngồi lên. Hoặc là phải nói, chưa từng có ai được ngồi lên.

Hứa Huệ Chanh nhìn thấy chiếc xe, bỗng chốc nhớ lại cảnh mấy tháng trước hắn ép cô tham gia cuộc đánh cược.

“Tiểu Sơn Trà, lên đây.”

Cô hoàn hồn rồi đi qua, im lặng ngồi vào ghế lái phụ.

Chung Định đưa tay phải ra, túm lấy tay của cô, “Ngẩn ngơ gì đó?”

“Anh… hồi trước muốn đụng em…” Giọng điệu của cô không tự chủ được mà nhuốm lên phần oán trách, hắn của lúc đó, thật sự rất xấu xa.

Hắn thờ ơ hỏi ngược lại, “Lúc nào anh muốn đụng em hả?”

“Anh còn không thừa nhận… nếu như không phải động tác của em nhanh, thì em đã đi đời dưới bánh xe của anh từ khuya rồi.”

“Em nghĩ cho kỹ đi, lúc nào mà anh muốn đụng em hả?”

“Chính là cuộc đua xe trên núi ấy.” Càng hồi tưởng, cô càng thêm giận, “Anh còn vứt em ở đó, chỉ biết đi một mình thôi.”

“Em nghĩ kỹ lại đi, lúc nào mà anh muốn đụng em hả?”

Hứa Huệ Chanh cảm thấy, có lẽ hắn lại mất trí nhớ nữa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play