Chung Định siết chặt hộp quà, một lúc sau mới bóc giấy gói ra.

Hứa Huệ Chanh nhìn dáng vẻ không nói gì của hắn, chỉ đành tiếp tục giải thích, “Em không biết phải tặng thứ gì thì tốt… chưa từng tặng…”

Nói xong cô liếc nhìn hắn, hắn vẫn tỉ mỉ tháo gỡ, không hề nhìn cô một cái.

Cô thấp giọng nói, “Đi tìm rất lâu đấy…”

Chung Định mở hộp ra, nhìn mặt dây chuyền bên trong, vẫn không nói một lời.

Hứa Huệ Chanh thầm nghĩ, nếu muốn lấy được một lời cảm ơn của hắn, chắc hẳn là vô vọng rồi.

Hắn cầm mặt dây chuyền lên, lật qua lật lại ngắm nhìn, ngón tay khẽ vuốt ve đóa hoa chạm rỗng kia, “Hoa Sơn Trà?”

“Đúng thế…” Cô cảm thấy ẩn ý của món quà này rất rõ ràng.

Chung Định một tay quơ lấy cô, nhè nhàng vén mái tóc rối loạn trên mặt cô lên, cười nói, “Tiểu Sơn Trà thật có lòng.”

“Anh…” Hứa Huệ Chanh hỏi rất dè dặt, “Thích không?”

“Ừm.”

Nhất thời cô cũng cười lên, “Vốn dĩ em còn muốn đi mua sợi dây chuyền nữa, thế nhưng không kịp đi ____” Cô chợt ngừng lại, không nhắc đến việc ngày hôm đó nữa.

“Cứ như vậy là tốt lắm rồi.” Chung Định nắm chặt món quà, có một loại ảo giác ấm nóng trong lòng bàn tay, “Rất tốt.”

Khi Hứa Huệ Chanh nhìn thấy hắn bỏ mặt dây chuyền vào túi áo trong của áo sơ mi, cô càng thêm vui mừng.

Nơi đó để chiếc bật lửa của hắn.

Cô đã sớm biết, chiếc bật lửa đó đối với Chung Định mà nói, cực kỳ quan trọng. Mà nay, tâm ý của cô được hắn dùng thái độ đồng đẳng mà xem trọng.

Cô đã hài lòng thỏa dạ.

—-

Hứa Huệ Chanh không biết người khác yêu đương thì thế nào, cô nghe những vở kịch tình cảm kia, gì mà ầm ầm sóng dậy, giày vò đến chết đi sống lại.

Nhìn lại cô và Chung Định, thật sự rất bình thường.

Nhất là, cô lại còn dùng thân phận của người thứ ba để ở bên hắn.

Thế nhưng, cô lại gặp được một cô vợ nguyên phối cổ quái.

Từ sau sự kiện đó, cô và Thẩm Thung Nhạn chưa hề gặp lại.

Lúc Chung Định ở bên cạnh ăn bánh gato, Hứa Huệ Chanh hỏi hắn, Thẩm Thung Nhạn bây giờ có an toàn không.

“Ai biết được.” Hắn từng chút thưởng thức chiếc bánh, “Đừng quan tâm cô ta.”

Hứa Huệ Chanh không nói gì, “Không phải anh và cô ấy phải đính hôn sao?”

Chung Định đặt chiếc nĩa xuống, lau khóe miệng mình.

Chung lão thái gia nói cái gì mà cho Chung Định cân nhắc suy xét, thế nhưng nếu thời gian suy xét quá lâu, thì Chung gia nhất định sẽ bắt đầu hành động. Việc tạm hoãn bây giờ, chẳng qua chỉ bởi vì vẫn chưa tìm thấy được Phượng Hữu.

Cũng chẳng biết Thẩm Thung Nhạn đem Phượng Hữu giấu đi nơi nào, Chung gia lại hoàn toàn không có manh mối.

“Không đính hôn nữa.”

Chung Định nhàn nhạt nói một câu thế này, khiến Hứa Huệ Chanh ngây người. Trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ thế này, không đính hôn nữa, trực tiếp kết hôn.

“Đúng rồi, anh quên nói với em.” Hắn nhéo mặt của cô, đợi cô hoàn hồn, hắn bình tĩnh nói, “Anh và đám người họ Chung không có quan hệ gì nhiều nữa.”

Cô càng mơ hồ, “Quan hệ… gì?”

“Chính là, sau này anh không cần trở về nữa.”

Hứa Huệ Chanh kinh ngạc đến mở to hai mắt, “Tại… sao…”

“Bởi vì, vậy thôi.” Chung Định trả lời lấy lệ.

Cô sững người. “Anh… và cha mẹ…”

Hắn không muốn cùng cô thảo luận chuyện của cha mẹ, dứt khoát gọn gàng kết thúc, “Bây giờ anh không còn hào quang của Chung thiếu gia nữa, có lẽ ngày nào đó sẽ đói chết ở đầu đường.” Hắn ngừng một chút, nhìn cô chăm chú, giọng nói khe khẽ mềm mỏng, “Tiểu Sơn Trà, em theo, hay là không theo anh?”

Hứa Huệ Chanh cảm thấy, nếu như bản thân mà trả lời không đúng ý của hắn, hắn sẽ ăn tươi nuốt sống cô mất. Bởi vì giây này phút này, khí thế tản mát ra từ hắn nói với cô như thế.

Thế nhưng, tại sao cô lại không theo hắn chứ.

Chuyện hắn giàu hay nghèo, và chuyện cô có muốn ở cùng hắn hay không, là hai chuyện khác nhau.

Hắn không phải là Chung thiếu gia, thì cũng không có chuyện đính hôn, kết hôn.

Hắn không phải là Chung thiếu gia, thì giữa cô và hắn, sẽ không có chuyện môn không đăng, hộ không đối.

Hắn không phải là Chung thiếu gia, nhưng hắn vẫn luôn là Chung tiên sinh của cô.

Hứa Huệ Chanh mở rộng hai tay của mình, mạnh mẽ nhào vào lòng hắn, sau đó ôm lấy cần cổ hắn thật chặt.

Hắn nói bây giờ hắn sa sút rồi, thế nhưng ngay cả những ngày tháng đau khổ nhất cô cũng đã nếm trải, cô còn sợ gì nữa chứ.

Sao hắn còn phải lo lắng cô không ở lại bên hắn.

Hắn là Chung Định. Mặc dù hắn từ bỏ hết tất thảy tiền tài quyền thế, thì ở trong lòng cô, hắn vẫn hào quang muôn trượng. Thậm chí cô còn sẽ vui vẻ, vì cuối cùng thì hắn cũng không còn là Chung thiếu gia ở trên cao không với tới được nữa. Cô có thể ở bên hắn mãi.

Hứa Huệ Chanh vùi vào vai của Chung Định, dùng ngôn ngữ cơ thể của mình để trả lời tất thảy.

Chung Định không thể không thừa nhận, ban nãy hắn có hơi khẩn trương. Rõ ràng biết cô không thèm muốn bối cảnh của hắn, thế nhưng hắn vẫn không kiềm chế được nỗi bất an của bản thân.

Hắn chầm chậm ôm lấy eo của cô, dùng cùng một loại im lặng không lời, ôm lấy người trong lòng càng ngày càng chặt.

—-

Hứa Huệ Chanh không hỏi kỹ càng rốt cuộc thì Chung Định và gia đình đã xảy ra chuyện gì.

Thái độ của hắn đã bày rõ ra rằng, hắn không muốn nói nhiều.

Sau khi cô dọn vào nơi này, cuộc sống rất thảnh thơi rỗi rảnh. Mà nay Chung Định không còn được bóng mát gia đình che chở nữa, cô nghĩ sau này vấn đề kinh tế sẽ giảm sút rất trầm trọng, thế nên cô bèn nghĩ đến việc bản thân ra ngoài tìm một công việc.

Nhưng mà, cô rất ảo não vì trình độ văn hóa của mình. Bởi vì hạn chế này, có rất nhiều công việc cô không đủ tư cách.

Chuyện cô muốn tìm việc làm, cô không nói với Chung Định. Cô cảm thấy, một anh chàng được ông trời ưu ái mà rớt từ trên mây xuống đất, ắt hẳn tâm lý sẽ không cân bằng. Cho nên trước mặt hắn, cô không nhắc gì đến khác biệt thân phận của hắn so với trước kia.

Cuộc sống của Chung Định quả thật bận rộn hơn trước. Mấy ngày này hắn ra khỏi nhà từ sớm, cũng không biết là đi làm chuyện gì.

Hứa Huệ Chanh dựa theo một bản mẫu đơn giản nhất trên mạng điền một bản sơ yếu lý lịch, sau đó nhìn thấy vài công việc có nội dung khá đơn giản, liền thử nộp một bản.

Cô không ngờ tới rằng, thế mà lại có một công ty hồi đáp cho cô. Nội dung công việc là một nhân viên sắp xếp tài liệu.

Công ty hẹn cô phỏng vấn sớm.

Cô do dự rồi trả lời.

Chỉ là tới lúc ăn cơm, cô nhắc đến cuộc phỏng vấn này với hắn, cô mới biết được, sự “sa sút” mà cô hiểu và trong lời nói của Chung Định, có sự cách biệt trời vực.

Chung Định nghe thấy cô có được một cơ hội phỏng vấn, liền liếc mắt một cái, “Đừng đi.”

“Nhưng mà… trình độ của em, khó mà tìm được…”

“Thế thì hãy nâng cao trình độ trước đã.” Hắn múc một muỗng canh, “Ít nhất cũng bổ túc ba năm cấp ba đi, cho ngang trình với anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play