Liên quan đến chứng phân liệt của Chung Định, Hứa Huệ Chanh cũng
không rõ sự việc cụ thể là như thế nào. Cô chỉ biết vào lúc Chung Định
là Kiều Diên, thì sẽ quên đi thân phận của Chung Định.
Theo cô quan sát, Chung Định cũng sẽ quên hết những chuyện xảy ra giữa cô và Kiều Diên.
Ngoại trừ những lúc đó, trí nhớ của Chung Định rất liên tục.
Cho nên cô nghĩ rồi lại nghĩ, hoặc là trước kia cô không hề mang đến
cho hắn cảm giác tồn tại, khiến hắn không có ấn tượng. Hoặc là, hắn đang xù nợ.
Thời gian Hứa Huệ Chanh và Chung Định ở chung không tính là dài, thế nhưng tính cách của hắn, cô lại hiểu rõ.
Chính là một tên khốn ấu trĩ. Chuyện hắn không để ý thì cũng lười hao tâm tốn sức vào, có lúc còn trở nên mơ hồ nữa. Một khi đã hứng thú rồi, thì cũng đừng mong hắn có thể thay đổi thói hư tật xấu đã nhiễm vào tận xương tủy. Chính là cái miệng độc kia, ngày nào cũng châm chọc cô.
Cũng may là cô có thể cảm nhận được chân tình của hắn. Nếu không, cô đã trở mặt từ khuya.
“Nghĩ cái gì mà nghĩ… Anh chính là suýt chút nữa thì hại chết em.” Càng nghĩ kỹ, thì nợ cũ càng nhiều.
Chung Định xoay đầu lại nhìn cô, trên mặt cô toàn là bất mãn, oán
giận. Sau khi hắn khởi động máy xe thì vẫn chưa vội lái đi, “Em nói cái
trò chơi trên sườn núi phải không?”
“Đúng!” Hứa Huệ Chanh hùng hồn.
“Không phải anh bảo em né rồi sao?”
“Nói nhảm!” Mắt của cô càng thêm phát sáng, “Lúc nào anh bảo em né hả, em là tự mình né đi đó chứ.”
Chung Định khởi động cần gạt nước, “Thật sự không nhớ nữa à?”
Hứa Huệ Chanh nhìn kính xe phía trước, “Anh làm gì vậy, hôm nay đâu có mưa.”
“Em nghĩ thêm nữa đi.”
“Nghĩ cái gì ____” Cô chợt ngừng nói. Cô nhớ tối ngày hôm đó cũng không có mưa, thế nhưng cần gạt nước vẫn cứ gạt liên hồi.
Cô ngây người.
Mày kiếm của Chung Định nhướng cao, “Thế nào?”
Cô vẫn ngây người.
Ai có thể hiểu đây? Cả nửa ngày trời, ý của cây cần gạt nước đó là
bảo cô chạy sang một bên. Thế nhưng vào lúc nguy cấp đó, ai còn có tâm
tư đi phân tích cái cần gạt nước chứ. Hơn nữa, cô cũng không hiểu hành
động này của hắn. Dù là bây giờ thì cũng không hiểu.
“Nếu như em không né, thì đầu xe của anh sẽ ngoặt.” Chung Định đưa tay ôm lấy vai của cô, kéo cô về phía hắn, “Hiểu chưa?”
Hứa Huệ Chanh tức đến muốn bốc hỏa, phất tay của hắn ra, “Vậy em
tránh ra rồi, anh còn uy hiếp em.” Lúc đó cô thật sự nơm nớp lo sợ, cứ
sợ nhìn thấy mặt hắn, nghe thấy giọng hắn.
“Đúng thế, ai bảo anh xấu xa chứ.” Hắn dứt khoát dùng hai tay vòng
lấy cô, “Tiểu Sơn Trà, bây giờ chúng ta đã đến mức độ này rồi, lúc trước anh đã làm tổn thương em, sau này sẽ đền bù, thế nào?” Hắn thừa nhận,
trước kia hắn thật sự coi thường cô, hắn xếp cô vào cái loại hám tiền,
vì dễ dàng kiếm tiền mà chịu banh rộng chân ra. Bây giờ thì hắn đã hối
hận.
Hứa Huệ Chanh ngửa đầu nhìn hắn, cô vẫn còn giận, nhưng cô không tiếp tục phản bác hắn nữa.
Thật ra trong lòng cô hiểu rõ, với cái thân phận trước kia của mình,
ngay cả những người dân bình thường cũng khinh bỉ, phỉ nhổ cô, chứ đừng
nói đến Chung Định với một bối cảnh như thế.
Hắn bằng lòng tiếp nhận cô, đã là đến bù tốt nhất rồi.
Cô dùng ngón tay chọc chọc lồng ngực hắn, “Anh muốn ôm đến lúc nào hả? Không phải là ra ngoài sao?”
“Tiểu Sơn Trà, em mập lên bao nhiêu rồi?” Tay của Chung Định du ngoạn trên lưng của cô, “150 cân có rồi.”
“Không có!” Cô không thèm để ý hắn nữa, giãy ra khỏi vòng ôm của hắn, ngồi ngay lại.
“145 cân.”
(150 cân = 75 kg, 145 cân = 72,5 kg)
Hứa Huệ Chanh nhìn ra ngoài cửa xe, hừ cũng không thèm hừ một tiếng.
Ban nãy cô còn cảm thấy vui vì hắn không xoi mói thân hình của cô nữa, kết quả bây giờ lại chứng nào tật nấy rồi.
Chung Định nhéo nhéo mặt cô một chút, sau đó đạp chân ga, chầm chậm lái đi.
—-
Hứa Huệ Chanh đã nghe cái tên “Thiêm Tài” được một khoảng thời gian rồi, nhưng chưa từng được gặp mặt.
Lúc này đây, Chung Định muốn giới thiệu cho cô một chút.
Biệt thự mà bọn họ đi đến, là hiện trường cái đêm Hứa Huệ Chanh bị đuối nước.
Cơn giận vẫn còn đang được che kín của cô, khi vừa nhìn thấy nơi này, thù mới hận cũ liền ùn ùn kéo đến.
Chung Định cũng coi như thức thời, đặc biệt đi vòng tránh chỗ hồ bơi, kéo cô vào vườn sau.
Hứa Huệ Chanh tưởng con vật mà Chung Định nuôi, chắc phải danh giá
lắm, thế nhưng khi nhìn thấy, cô cảm thấy chú chó này cùng với mấy con
chó đất ở quê cô không khác bao nhiêu.
Thiêm Tài nhào tới, cọ cọ lên chân của Chung Định.
Hắn ngồi xổm xuống, vuốt ve lưng nó, “Thiêm Tài, giới thiệu cho mày
một tiểu mỹ nhân.” Hắn nhấn mạnh điểm quan trọng, “Vị nhà tao, y chang
mày luôn.”
Hứa Huệ Chanh không sợ chó, thôn trước kia cô ở, đại đa số dân thôn
đều nuôi chó. Cô khom lưng xuống vỗ vỗ đầu Thiêm Tài, sau đó chú ý thấy, mắt của chú cún này hoàn toàn không có, khi nãy cô còn tưởng là đã bị
che lại.
“Nó không nhìn thấy được.” Chung Định dùng đôi tay che đi chỗ là đôi mắt của Thiêm Tài.
Cô sững người một chốc, khi nhìn lại Thiêm Tài, lòng cô nổi lên cảm giác thương xót.
“Mắt rơi mất rồi.” Chung Định nhàn nhạt giải thích, “Đã tìm bác sĩ đế chữa trị. Sau này lại rơi ra nữa.”
Hứa Huệ Chanh nghe ra trong giọng nói của hắn có điểm khác thường, bèn nắm lấy tay hắn, “Sao anh không đem nó theo bên cạnh?”
Chung Định vuốt vuốt đuôi của Thiêm Tài, “Thiêm Tài thích thiên nhiên. Vườn này lớn, nó mặc sức chạy nhảy cũng không sao.”
Thiêm Tài giống như nghe hiểu lời này, ngoắc ngoắc đuôi rồi phóng đến trung tâm khu vườn.
Hứa Huệ Chanh nhìn quanh khu vườn này. Bên trong là một bãi cỏ bằng
phẳng rộng lớn, không có bất kỳ chướng ngại vật nào. Chắc hẳn là do
Chung Định đặc biệt bố trí cho Thiêm Tài.
“Ngày trước Thiêm Tài giống em y như đúc.” Chung Định nhìn Thiêm Tài
sống động chạy nhảy, cười lên, “Nếu em muốn nhìn thấy đôi mắt của nó, cứ soi soi gương là biết.”
Cô đờ ra, cuối cùng quyết định không cùng hắn tranh cãi điểm này nữa.
Hắn nghịch nghịch tay của Hứa Huệ Chanh, sau đó nói, “Thiêm Tài là do em trai anh nhặt về.”
Hứa Huệ Chanh kinh ngạc. Hắn chưa từng trò chuyện vói cô về bất kỳ
chuyện cũ nào của gia đình hắn, đây là lần đầu tiên. Cô lẩm nhẩm lặp
lại, “Em trai anh…?”
“Ừm. Một con chó lang thang, em trai anh thấy nó tội nghiệp nên ôm
về.” Hắn dừng một chút, bổ sung thêm, “Quên là em còn chưa biết anh có
một đứa em trai.”
“Ừm…” Cô âm thầm nắm chặt tay mình, “Chưa nghe nói anh qua…”
“Tụi anh là song thai. Nhưng mà em ấy mất đã mấy năm rồi.” Giọng điệu của Chung Định rất lãnh đạm, cứ như chuyện hắn đang kể chẳng liên quan
gì nhiều đến hắn vậy.
Hứa Huệ Chanh không kiềm được mà hỏi, “Chung tiên sinh, em trai anh
là một người như thế nào?” Chẳng dễ gì hắn mới nói đến chuyện này, cô
liền muốn mượn cô hội này để hiểu thêm. Chứng phân liệt của hắn, thật sự cô cũng lo lắng, nhưng những lúc hắn và cô ở cùng nhau, thì rất bình
thường. Cô đã lên mạng tra cứu tư liệu, những trường hợp kia, cái sau ly kỳ hơn cái trước, càng xem, cô càng mù mịt.
“Nếu trong phim võ hiệp, em ấy chắc hẳn là minh chủ võ lâm đức cao vọng trọng.”
Kiểu ví von này khiến Hứa Huệ Chanh kinh ngạc, “Vậy còn anh?”
“Anh à?” Chung Định cười, “Ma đầu tà giáo.”
“Các anh… quan hệ không tốt à?” Cô nhớ đến ngày đó ở nhà Kiều Diên,
những lời bình luận của Kiều Diên đối với Chung Định không mấy tích cực.
Chung Định nhìn cô một cái, “Sao em lại nghĩ như vậy?”
“… Em tùy tiện nói vậy thôi… Trong phim đều không phải diễn như thế sao…” Hứa Huệ Chanh cười khan một tiếng.
“Cũng không phải cặp song sinh nào trên đời cũng chém giết lẫn nhau.”
“Cũng phải…” Vậy tại sao Kiều Diên lại nói về Chung Định như thế, miêu tả Chung Định thành một người ăn trắng mặc trơn đến vậy.
“Tiểu Sơn Trà.” Chung Định cúi đầu gần sát cô, con ngươi thâm thúy có thứ cảm xúc không rõ, “Nếu như em gặp em trai anh, thì em cũng sẽ thích em ấy.”
Hứa Huệ Chanh ngạc nhiên lẫn nghi ngờ, nói, “… Tại sao lại nói như vậy…”
“Bởi vì em ấy rất tốt.” Chung Định thu lại nét cười, bình bình trần thuật, “Em ấy không phải một động vật máu lạnh như anh đâu.”
Cô lắc đầu, nhấn mạnh nói, “Em thích Chung tiên sinh.”
Chung Định thuận theo tiếp tục nói, “Đó là bởi vì em chưa gặp em ấy.”
“Em thích Chung tiên sinh!” Hứa Huệ Chanh không hiểu sao lại tức
giận, “Em thích một đại soái ca có nội hàm lại thích tự luyến.” Cô thích nhìn dáng vẻ tự luyến tự kiêu của hắn, chứ không phải dáng vẻ tự phủ
nhận bản thân.
Chung Định im lặng nhìn gương mặt nổi giận của cô một hồi, sau đó khẽ cười, “Chỉ giả dụ với em thôi, sao mà nghiêm túc vậy.”
“Sao lại phải giả thiết em sẽ thích một người đàn ông hoàn toàn chưa
từng gặp mặt chứ.” Cho dù cô từng mơ tưởng đến Kiều Diên, thì đó cũng là xuất hiện với hình thức của Chung Định. Cô không biết một Kiều Diên
thật sự thì như thế nào. Có lẽ rất tốt đẹp, rất dịu dàng, thế nhưng đó
không liên quan đến cô.
Người mà lúc đầu cô nhìn thấy, đã không phải là Kiều Diên, mà là Chung Định. Vẫn mãi luôn là hắn. Cho dù hắn có bệnh đi nữa.
Sau khi Chung Định đứng thẳng người dậy, trêu ghẹo nói, “Hôm nay em cáu kỉnh thật.”
“Bị anh chọc đó.” Cô không quên lườm hắn một cái.
Ý cười của hắn càng sâu, “Thì ra lúc em tức giận quá độ, còn tỏ tình nữa.”
“Bị anh chọc đó.”
“Được rồi, sau này không gom em và em ấy lại để nói nữa.” Hắn cúi đầu hôn cô một cái.
“Cái đó… em trai anh…” Hứa Huệ Chanh vốn muốn hỏi Kiều Diên thật sự
đã mất như thế nào, nhưng khi lời vừa thốt ra, cô đã thu lại.
“Gì?”
Trong nháy mắt cô chuyển chủ đề, “Gương mặt có giống anh không?”
“Nói nhảm.” Nói xong Chung Định huýt sáo gọi Thiêm Tài.
Thiêm Tài phóng như bay đến.
Chung Định đeo vòng cổ lên cho con chó, sau đó tay phải nắm lấy sợi
dây đi ra ngoài, “Đi thôi, chúng ta một nhà ba người đi tản bộ chút
nào.”
Hứa Huệ Chanh nhìn một người một cún, bất giác mỉm cười.
Một nhà ba người… mặc kệ người thứ ba là ai, tóm lại người thứ nhất thứ hai có hắn có cô.
Chung Định quay đầu lại, mỉm cười đưa tay trái ra, “Qua đây, Tiểu Sơn Trà.”
—-
Cuộc sống của Hứa Huệ Chanh trở nên phong phú lên rồi.
Hai, tư, sáu cô phải đi học.
Những thứ học trước đây, cô đã quên sạch hết, cho nên bây giờ là bắt đầu từ số không.
Tiết học cũng coi như nhẹ nhàng.
Chung Định đã nhắn nhủ với gia sư, tất thảy giản lược.
Dù sao chính là gia tăng lòng tự tin của Hứa Huệ Chanh, trình độ học thức phong phú chỉ là thứ yếu.
Chung Định cũng bận rộn.
Ngày trước Hứa Huệ Chanh không hề hỏi về hướng đi của hắn, nay cũng thử thăm dò đôi ba câu.
Thế nên, cuối cùng cô cũng biết, gần đây hắn và gia tộc đang đàm phán.
Cô không hiểu rõ được sự phân chia của lợi ích, chỉ là nghe ý của
hắn, chắc là muốn cắt đứt hoàn toàn với gia tộc. Nhưng bên gia tộc vẫn
chưa đồng ý.
Cô hỏi hắn tại sao không muốn ở lại trong gia tộc.
Hắn hơi trào phúng, “Loại nơi chốn đó, ai thích ở thì đi mà ở.”
Ngày nào đó Chung Định tâm huyết dâng trào, chở Hứa Huệ Chanh đến
làng đại học. Nói rằng hai người học lực trung học bọn họ, phải đi dựa
chút hơi nơi thư hương này.
Cô mặc hắn chém gió.
Trên đường đi qua một cửa hàng tiện lợi của một trường đại học, hắn kêu cô xuống xe, đi mua hai chai nước lựu ép nhập khẩu.
Hứa Huệ Chanh rất nghi ngờ, “Cửa hàng nhỏ như này, làm sao có nước lựu ép nhập khẩu…”
Cuối cùng Chung Định sửa lời, kêu cô đi mua hai chai nước suối bình thường.
Cô đồng ý.
Sau khi cô xuống xe, hắn hừ một câu, “Đi nhanh về thong thả.”
Tiệm tiện lợi này không lớn, hàng hóa nhét đầy ngập, chỉ chừa một con đường nhỏ. Phía quầy bên trong, có một cậu trai đang khom lưng tìm gì
đó.
Hứa Huệ Chanh thuận tay lấy hai chai nước suối trên kệ hàng, đi đến quầy tính tiền.
Cậu trai đứng thẳng người dậy, “Chào chị, tổng cộng ba đồng ạ.”
Cô ngẩng đầu nhìn cậu trai, sau đó chấn động. Cô không biết mình có nhận nhầm người hay không, thế nhưng… thật sự là quá giống.
Cậu trai nhìn cô chăm chú, ánh mắt đảo quanh mặt cô. Dần dần, mặt cậu nổi lên vẻ không thể nào tin được. Cậu bỗng mở rộng vòng tay, nắm lấy
vai của cô, vòng lấy, che chở cô trong ngực mình.
Hứa Huệ Chanh mở to hai mắt, mờ mịt nhìn một loạt bao thuốc trên mặt quầy, nhưng lại nhìn không rõ. Tầm mắt của cô mờ nhạt rồi.
Cô cứ thế ngây ngốc đứng đó, hai tay mỗi tay vẫn đang cầm một chai nước suối.
Cậu càng ôm cô càng chặt, đôi mắt cũng ướt đẫm.
Bàn tay phải của cậu trai, thiếu đi một ngón áp út.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT