Bước trên vỉa hè,tâm tư như đeo đá. Cứ bước vô thức,đến
khi phát hiện ra thì đã đi đến hồ Thiền Quang. Tôi ngồi xuống ghế đá bên hồ,trải tầm mắt theo những gợn sóng lăn tăn xanh biếc. Một vài cơn gió
cuốn tán lá cây xào xạc. Một vài đứa trẻ lon ton nô đùa.Hồi còn nhỏ,tôi
và cậu ấy cũng thường đến đây chơi đuổi bắt,câu cá và chơi ném đá.Cậu ấy có khả năng liệng những viên đá nhỏ cho chúng nảy trên mặt nước ba vòng rồi mới chìm xuống. Thế Anh thực sự rất nghịch ngợm. Còn tôi thường bị
lôi kéo vào những trò đùa nghịch của cậu ấy,nhưng thường tôi chỉ dám làm "quan sát viên".Cậu ấy đã từng bắt 23 con sâu róm cho vào hộp quà tặng
sinh nhật thằng bé hàng xóm,thật tội nghiệp,tôi vẫn còn nhớ bản mặt xanh lét của nó khi mở hộp quà.Lần khác,cậu ấy đặt rắn giả vào ngăn bàn của
giáo viên,làm cho cả trường bị chấn động bởi "tiếng thét kinh hoàng".
Thậm chí cậu ấy còn thả ếch vào trong bếp làm mợ tôi hét ầm lên
rồi...ngất,mợ vốn rất sợ éch chái. Kết quả,luôn là cậu ấy bị bố kéo tai
đánh đòn. Có những lúc tôi không hiểu nổi tại sao bị đòn nhiều như vậy
mà cậu ấy vẫn chẳng bớt nghịch chút nào.Nhưng lần nào chịu tội,Thế Anh
cũng đều bao che cho tôi. Cậu ấy luôn bảo vệ tôi,vì vậy mà nhiều lần gây gổ đánh nhau với bọn nhóc hàng xóm. Kể cả khi có thêm Kì Phong,3 đứa
tôi cùng chơi nhưng cậu ấy vẫn ưu tiên tôi hơn. Tuổi thơ tôi cứ
thế...trôi đi...Dường như tất cả những điều tốt đẹp đều không thể tồn
tại mãi mãi...
Rồi chẳng biết từ khi nào,tình cảm tôi dành cho cậu ấy đã không còn như
trước nữa. Khi đứng gần cậu ấy,tần số dao động tim của tôi tăng vọt bất
thường.Đặc biệt là lúc cậu ấy chạm vào tôi,giống như có dòng điện 100 kV chạy qua khiến tôi không thể bình tĩnh nổi. Nếu bất kì cô gái nào nói
chuyện với cậu ấy,tôi đều thấy cực kì khó chịu... Tôi đã cố tìm lí do
cho tất cả những cảm giác lạ lùng đó.Có thể tôi đang có những triệu
chứng đầu tiên của căn bệnh...đau tim. Có thể là tôi sợ ai đó cướp mất
cậu ấy,và cậu ấy sẽ không quan tâm tôi nữa...Tôi cố nhắc nhở mình phải
bình tĩnh,tôi cố dùng lí trí để kiểm soát những hành động kì quặc. Nhưng tất cả đã vượt qua khỏi tầm khống chế của tôi...vào 3 tháng trước. Tôi
đã trông thấy cậu ấy và Phượng Ngân. Họ đang nói chuyện rất vui vẻ...Cậu ấy đang cười...đó là nụ cười rạng rỡ nhất mà tôi từng thấy.Cô ta đánh
rơi cuốn sách,giống như là cố ý,rồi hình như tay họ chạm vào nhau...Đau
quá! Đau đến không thể nào chịu nổi...Có ai đó đang quất roi vào trái
tim tôi.Mắt tôi nhoè dần...và tôi chạy đi...chạy thật lâu...thật
lâu...cho đến khi đôi chân không còn cảm giác.Chưa bao giờ tôi khóc
nhiều đến thế...
Sau đó,tôi nhận lời làm quen đầu tiên,rồi thứ 2,thứ 3...Tôi giới thiệu
họ với Thế Anh,và tự dối lòng mình tôi đang dần quên...Nhưng tôi sai
rồi. Tôi càng cố quên thì càng nghĩ đến nhiều hơn. Càng ở bên người
khác,tôi lại càng nhớ đến cậu ấy.Tôi so sánh những thói quen của họ,và
thầm mỉm cười khi phát hiện ra những điểm giống nhau.Cuối cùng,họ đều
nói với tôi,tôi không yêu họ.
Yêu...cho và nhận...Còn tôi thì lại vĩnh viễn chẳng thể trao được cho họ thứ mà họ cần...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT