_Chị Thu! Hoài Thu!

Ưmm...ồn quá...Hôm qua tôi đã bị mất ngủ trầm trọng rồi...Mặc kệ. Tôi quay lưng đi,ngủ tiếp.

_Chị Thu !!! Dậy mau ! Sắp trễ rồi !

Ai đó đang kéo chăn tôi. Bực mình quá...Mà khoan,sao giọng này nghe quen quen...AAAAA....Tôi bỗng mở trừng mắt,ngồi bật dậy.

_Ha...cuối cùng cũng dậy. Em còn tưởng chị là heo chứ !

_Cái...Thế Anh ! Ai cho em vào phòng chị ?

_Chị ngại gì chứ? Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên.

_Đi ! Đi ra ngoài ! Lần sau không cho phép em tự tiện vào phòng chị nữa ! - Tôi nhảy xuống giường,đẩy cậu ấy ra.

_Hừ. Được rồi,sao phải gấp thế chứ ? Chị nhanh lên đấy.

_Biết rồi. 15 phút nữa. - Tôi đẩy hẳn cậu ấy ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Tim tôi đập mạnh...Tại sao càng muốn tránh lại càng đụng độ chứ?

.......

_20 phút rồi đấy chị.

Tôi lừ mắt.

_Không ăn sáng hả con?

_Không ạ !

_Chị ý giữ eo đấy ! Đúng là con gái ! - Thằng em tôi nói đế vào. Tôi liền lườm nó một cái.

_Chị Thu mà là con gái à?

_Thế - Anh !!!

_A ! Đã 8h30 rồi cơ à ! - Đánh trống lảng hay thật.

_Hừm ! Tôi quay lưng đi trước.

......

10 phút sau

_Sao em không đi xe máy ý ?

_Hôm nay em cũng đi xe buýt.

_Hừ ! Tại sao ? - tôi không muốn đi cùng cậu ấy tí nào. Cứ thế này thì làm sao tôi có thể giữ cho tâm tư mình bình yên đây ?

_Thì sợ chị đi một mình sẽ buồn nên em có lòng tốt đi cùng chị thôi.

_Tại sao phải buồn?

_Ha ha...Không biết ai ngày hôm qua bị đá tâm tình không tốt chặt chém lung tung ý nhỉ?

_Ai bảo... - tôi ngừng lại. Mà thế cũng tốt. Cứ để cậu ấy nghĩ như vậy. Đỡ cho tôi phải giải thích.

_Ừm...em nghĩ... Tại sao chị không thử nói chuyện lại với Hà Vũ ? Em thấy anh ấy vẫn còn tình cảm với chị mà.

Tôi cười khổ. Cậu ấy căn bản là không hiểu,mà có lẽ sẽ chẳng bao giờ hiểu.

_Dù sao cũng đã qua. Kết thúc rồi thì cứ để cho nó kết thúc đi.

_Nhưng...

_Xe đến rồi - Tôi bước lên phía trước - Nhanh lên. Lỡ tuyến này là sẽ muộn thật đấy. - Tôi thật không muốn nghe nữa.

Trên cả quãng đường còn lại,chúng tôi không ai nói thêm với ai một lời nào...

..............

Ở cổng trường

Không khí thật náo nhiệt. Một tấm băng rôn lớn màu đỏ với dòng chữ : " Nhiệt liệt chào mừng lễ kỉ niệm 30 năm thành lập trường Đại học Mĩ thuật K ",xung quanh được viền bằng những chùm bóng bay màu sắc sặc sỡ. Còn trong sân trường,mọi người đang bận rộn làm công tác chuẩn bị. Năm nay có vẻ trường làm lớn hơn mọi năm.

_Anh Thế Anh!

Tôi và cậu ấy quay lại nhìn. Là "hoa khôi". Tự nhiên tôi lại bắt đầu thấy khó chịu.

_A,em chào chị ! ( hừ. lại "chị"? ) Em có thể mượn anh Thế Anh một chút được không? ( không muốn,không muốn,không muốn !!!! )

_Ừ. "Chị" đi trước đây.

_Khoan,lát nữa chị nhất định phải xem nhớ !

_Biết rồi.

Tôi đi về phía hội trường,nhưng vẫn nghe được hai câu cuối họ nói.

_Chị họ anh cũng học trường này à?

_Ừ. Năm 2 Đồ hoạ.

"Chị họ",phải,tôi không quên. Nhưng tim tôi cứ như bị bóp nghẹt lại,đau nhói. Tôi căm thù cảm giác này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play