Trong quán cafe

_Hoài Thu!Thu!

_Ơ...hả?- tôi giật mình.

_Em đang nghĩ gì thế? Có cần phải hành hạ cốc cafe như vậy không?

Lúc này tôi mới để ý đến cốc cafe đã bị khuấy đến mức nổi đầy bọt của mình,mỉm cười gượng.

_Chúng ta chia tay đi.

Tôi ngẩng lên nhìn Hà Vũ,trông anh rất nghiêm túc.

_Ừm...được.

Anh bỗng cười phá lên.

_Anh vẫn không muốn tin đó là sự thật...Hoài Thu,em không yêu anh.

Tim tôi nhói lên.Anh đang cười,nhưng ánh mắt lạnh lẽo bi thương.Trong lòng tôi bỗng dấy lên cảm giác ăn năn.

_Vũ,sẽ có một ngày anh tìm được một người tốt hơn em,yêu anh...hơn em.

_Đáng tiếc,đó không phải là em.

Tôi nắm chặt tay.

_Vũ,em xin lỗi.

Hà Vũ không nói gì,đứng dậy bước đi.Được vài bước,anh chợt quay lại.

_Anh rất ghen tị với người ở trong lòng em.

Tôi cúi đầu,cười cay đắng.Ghen tị? Anh sẽ không nói như thế nếu biết đó là ai.

...

_Chị Thu!

Tôi giật thót,ngước lên.hmm...Sao một người vừa đi lại thêm một người đến nữa chứ?

_Ừ...ừm.

Cậu ấy kéo ghế ngồi xuống.

_Em vừa thấy Hà Vũ đi ra,sắc mặt anhấy không được tốt cho lắm.Có chuyện gì thế? Lại cãi nhau à?

_Không có gì,chỉ là chia tay thôi.

_Hả? Phụt...ha ha...cái gì? Chia tay? Lại còn "chỉ là"? Ha ha...

_Em có cần phải hưng phấn vậy không?

_Ha ha...chị Thu,đây là lần thứ mấy rồi?

_13 -tôi cố giữ bình tĩnh,đưa cốc cafe lên miệng nhấm nháp.

_Mười...mấy...hahahaha... - Cậu ấy cười không ngừng,cả người rung lên. Tôi chia tay là việc đáng mừng vậy sao? Bất chợt cậu ấy dừng lại,cố nhịn cười.

_Thế là ai...trước?

_Anh ấy.

Lần này cậu ấy không nhịn được nữa,cứ ôm bụng mà cười.

_Cười đủ chưa? Cẩn thận vỡ bụng đấy.

_Ha ha...13 lần trong 3 tháng,chị có thể lập kỉ lục người bị đá nhiều nhất đấy!

Tôi nghiến răng

_Nguyễn - Thế - Anh !!! Đủ rồi đấy! Có đứa em nào lại cười nhạo trên nỗi đau khổ của chị nó như em không?

_Nhưng mà...Em thấy hình như chị chẳng có vẻ gì là đau khổ cả.

Tôi chợt khựng lại. Đúng. Tôi chẳng hề cảm thấy buồn,thậm chí còn thấy nhẹ nhõm. Ngoài ra là cảm giác tội lỗi. Lẽ ra tôi không nên coi người khác là "cậu ấy".Tôi đã làm tổn thương rất nhiều người,đặc biệt là Hà Vũ. Tôi thật bỉ ổi,vô sỉ,không để ý đến cảm nhận của người khác. Tôi tự cười nhạo chính mình. Không bao giờ được ở bên người mình yêu,đó có lẽ là sự trừng phạt lớn nhất dành cho tôi.

_Này,nếu chị muốn khóc thì cứ khóc đi. Chị cười như vậy lại càng khó coi hơn đấy.

Hừm?Khóc ? Tôi có cái quyền đó sao?

_Sao em lại ở đây?

_Em có hẹn với bạn. À,ngày mai kỉ niệm 30 năm thành lập trường,em sẽ có một tiết mục văn nghệ,chị nhớ xem nhé.

_Ừ.Yên tâm,mai chị sẽ mang theo thật nhiều urgo.

_Hả? Làm gì?

_Thì đề phòng em bị trở thành bia tập ném ý mà.

_Này! Tài năng của em đã được toàn thế giới công nhận đấy!

_Xì...Nổ vừa thôi nhóc! - Tôi cười cười. Dù sao tôi cũng chỉ nói vậy thôi,chứ tôi biết Thế Anh hát rất hay.Hồi cấp 3 cậu ấy còn đạt giải nhất cuộc thi văn nghệ toàn thành phố nữa. Còn tôi,trái lại,hát rất tệ,nói đúng ra phải là "hét" mới đúng. Tôi mỉm cười,đó là một trong những điểm khác nhau hiếm hoi giữa tôi và cậu ấy.

_Hừ! Chị nói ai là nhóc? Đừng quên em lớn hơn chị 2 tuổi đấy!

Tôi nhún vai

_Hơn 2 tuổi thì đã sao? Dù là 20 tuổi cũng vẫn phải làm em.

_Hừm! - cậu ấy giận dỗi quay mặt đi,tỏ vẻ không phục. Tôi bật cười. Trẻ con hết sức. Đáng yêu quá. Đáng yêu...Đáng để yêu...Khoan! Tôi đang nghĩ gì? Thật nhảm nhí. Ngừng lại! Tôi cắn chặt răng.

_Miệng chị có gì kìa? - Tôi còn chưa kịp phản ứng,cậu ấy đã vươn tay về phía tôi.Khi ngón tay ấm áp lướt nhẹ qua khoé môi mình,tôi thấy như bị điện giật,vội hất tay cậu ấy,cả người lùi về phía sau.

_Đừng chạm vào chị!

Cậu ấy nhìn tôi ngỡ ngàng,khó hiểu. Tôi bỗng lúng túng,túm lấy một tờ giấy ăn trên bàn.

_Để tự chị được rồi. - Tôi cố gắng cư xử thực tự nhiên,lau sạch miệng.

_Bên này vẫn còn. - Cậu ấy lại đưa tay ra lần nữa.

_Đã bảo không cần mà! - Tôi hất tay cậu ấy lần thứ 2,căng thẳng đứng bật dậy.

_Chị làm sao thế?

Bất giác tôi nhận ra mình đã cư xử hơi quá. Cả quán cafe đều bị tiếng của tôi thu hút,quay hết về phía bên này. Còn sắc mặt cậu ấy rất khó coi,vừa như kinh ngạc,vừa tức giận. Tôi ngoảnh đi,cố tránh ánh mắt của cậu ấy,không biết phải nói gì.

_Chị...

_Anh Thế Anh!!!

Tôi nhìn qua phía đó. Ra hôm nay cậu ấy hẹn Phượng Ngân,hoa khôi của khoa thời trang,cũng năm hai giống tôi.Đúng là phong cách thời trang,mái tóc dài màu nâu nhạt,hơi xoăn nhẹ bồng bềnh xoã trên vai. Chiếc áo trăng cổ bèo phối hợp tinh tế với chiếc váy xếp li màu đen,cùng đôi giầy búp bê ,quý phái mà nhẹ nhàng.Khuôn mặt trắng mịn được trang điểm kĩ lưỡng. Đúng là thiên sứ bước ra từ truyện cổ tích mà. Trong lòng tôi bỗng tràn lên nỗi chua chát không thể tả cùng chút gì đó giống như ghen tị. Cô ta hướng về phía Thế Anh.

_Em xin lỗi... Đường tắc quá. ( Thật ư? Tôi lại nghĩ vì cô ta tốn thời gian make up thì đúng hơn. Đúng là giả tạo) Anh đã chờ lâu chưa? ( Nửa tiếng rồi. Hừ. Tôi ghét nhất là những kẻ hay trễ hẹn. Tại sao tôi nhìn thế nào cũng không thích cô ta nhỉ? )

_Không sao,anh cũng vừa mới đến thôi. - Tôi nhìn qua Thế Anh. Tại sao em phải nói dối chứ? - À,đây là chị họ anh,Hoài Thu - Có cần phải ngay lập tức vạch ranh giới rõ ràng vậy không? Em sợ cô ta hiểu lầm đến thế cơ à? - Chị Thu,còn đây là Phượng Ngân - Ai mà chẳng biết chứ! - cô ấy sẽ hát song ca với em vào ngày mai. ( Gì cơ? Hát song ca? )

_Em chào chị! - Cô ta quay sang tôi. hừ. Chị ư? Dù sao cũng bằng tuổi tôi,tưởng mình trẻ lắm ư?

_Ừ. - Tôi cười nhưng trong lòng như có lửa đang âm ỉ.

_Chị sao thế ? Sắc mặt chị không được tốt cho lắm.

Tôi giật thót. Sự khó chịu của tôi thể hiện rõ ràng thế sao?

_Không sao...Chị còn có việc phải đi trước đây. Bọn em cứ hẹn... à...tự nhiên đi... - Rồi tôi quay đi luôn. Tôi không thể ở lại nữa,nếu không có lẽ tôi sẽ không thể không chế được cảm xúc của chính mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play