_Thế Anh,tài liệu em cần này. - Tôi rút tệp tài liệu từ quyển vở, bỗng một tờ giấy rơi ra.
Cậu ấy cúi xuống nhặt lên,nhưng khi nhìn thấy nó thì đột nhiên sững lại.
_Đây là gì?
_À...Hôm qua chị mới vẽ đấy. Đẹp không?
_Trưa hôm qua chị đi với hắn? - Giọng cậu ấy có vẻ phẫn nộ.
_Ừm...Bọn chị đi đến cô nhi viện Bình Minh...
_"Bọn chị" ? Thân mật thật đấy. Em đã bảo chị phải tránh xa anh ta ra cơ mà ! - Mắt cậu ấy rực lên như có lửa,sẵn sàng bùng phát bất kì lúc nào. Đáng sợ quá...Đây mà là Thế Anh ư?
_Thật...thật ra anh ta không xấu như em nghĩ đâu...
_Chị biết anh ta được bao lâu? Một tháng? Hai tháng? Liệu chị hiểu anh ta được bao nhiêu?
_Em...em đừng làm nghiêm trọng vấn đề quá được không? Cũng không có gì
xảy ra mà! A... - Cậu ấy vò nát bức tranh của tôi rồi ném đi.
_Em làm gì đấy? Ai cho phép em...
Chợt cậu ấy trừng mắt rồi quay lưng đi. Tôi không hiểu. Tại sao cậu ấy
phải nổi giận đến thế? Cứ cho là vì lo lắng cho tôi thì cũng đâu cần
thái quá như vậy chứ? Chẳng lẽ...
Không! Không thể...Tôi gạt ngay cái ý nghĩ điên rồ ấy ra khỏi đầu. Có lẽ,cậu ấy là sợ tôi bị lợi dụng thôi...
...
Tôi nhặt lại tờ tranh nhàu nát,cố vuốt phẳng nó ra. Thật là...Dù tức giận gì cũng đâu cần trút giận lên tác phẩm của tôi chứ?
_Thu !?
Tôi giật mình quay lại. Nhật Minh đang nhìn chằm chằm tôi,không,phải nói là nhìn tờ giấy trên tay tôi... A!!!
_Cái này...Không phải đâu...Anh hiểu lầm rồi!
_Không sao,em không cần giải thích đâu. Anh hiểu.
Cái... Lại chuyện gì thế này?
Dù bề ngoài anh ta cố tỏ ra bình thường nhưng đôi mắt kia...Sự thất vọng cùng đau thương không thể che giấu được.
_Thật...Không như anh nghĩ đâu...Không phải là...A...Tôi không...- Tôi nên nói gì bây giờ? Chẳng lẽ lại nói là do Thế Anh ném ư?
_Em yên tâm,anh sẽ không làm phiền em nữa đâu. Tạm biệt.
Đùng. Xong. Mỗi lần,dẫu tôi có lạnh nhạt thế nào,dẫu tôi có nói gì thì
hắn vẫn chưa từng để ý,vẫn luôn chỉ đối tôi cười cợt, nhưng lần này...
Nhìn bóng anh ta quay đi,tôi không biết cảm giác lúc này của mình là tự
trách hay trống trải nữa... Tuy nghĩ nên sớm vạch rõ ràng ranh giới,tôi
vẫn muốn dùng phương thức để anh ta dễ chấp nhận nhất...Nhưng hình như
tôi chỉ luôn làm mọi việc tồi tệ hơn...Có lẽ gặp tôi mới là xui xẻo của
anh ta.
***
_Chị Thu,Thế Anh bảo đưa sách này cho chị.
_Ừ...
_Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Hai người cãi nhau à?
_Không có gì.
_Thôi cho xin đi !! Không có gì mà suốt ngày bắt em làm sứ giả bất đắc dĩ thế à? Lại còn vẻ mặt hầm hầm như bị mất tiền ý!
_...
Tôi không biết phải nói gì.
Đã 5 ngày tôi và cậu ấy chiến tranh lạnh, không nói chuyện cũng tránh
gặp mặt nhau...Tôi thấy tôi không sai,rốt cuộc cậu ấy giận cái gì? Đáng
ra người nên giận phải là tôi chứ! Vì cậu ấy mà bây giờ lương tâm tôi
đang cắn rứt vì vô tình làm tổn thương Nhật Minh...
Lại nói đến Nhật Minh,cũng đã 5 ngày anh không xuất hiện. Thật ra hai
ngày trước anh có gọi cho tôi,nhưng không nói gì đã dập máy. Tôi cũng
không có gọi lại. Đối với anh ta,tôi thật chẳng biết phải làm thế nào.
Nếu đã không có tình cảm,tôi nên để anh ta đi. Chỉ là mỗi lần nhớ lại
đôi mắt u ám và bóng lưng cô độc của anh ta,tôi lại không đành lòng.
Cứ để mặc như vậy,suy cho cùng là đúng hay sai?
***
Tôi ngồi lặng im trong bóng tối,nhìn cửa sổ phía đối diện. Đèn vẫn còn sáng. Cậu ấy chưa ngủ sao?
Bỗng vang lên nhạc chuông bài "Say ok" của Vanessa Hudgens. Tôi lướt qua tên người gọi,lập tức nhấc máy.