Không biết đã bao lâu. Đèn trong phòng phía đối diện cũng đã tắt.

Bóng tối,tịch mịch và cô đơn...

Tôi cầm điện thoại,vô thức nhập dãy số,vô thức nhấn nút gọi.

_Alô !

Chợt tôi giật mình,ngay lập tức ngắt máy.

Tôi đang làm gì?

Nhưng chỉ một lúc sau,điện thoại lại có tín hiệu người gọi đến. Tôi do dự rồi cũng nhận cuộc gọi.

_Hoài Thu!?

_Xin lỗi,tôi gọi nhầm số thôi. Tạm biệt.

_Khoan đã! Giọng em làm sao thế? Em khóc à?

_Tôi không sao,xin lỗi vì đã làm phiền.

_Em đang ở đâu?

_Tôi ở nhà,nhưng không có việc gì đâu,anh...

_Được,đợi anh.

_Cái gì? Khoan...Này!

...

Tôi ngồi ngây như phỗng. Anh ta vừa nói gì? Đợi !? Ha... Đừng nói là anh ta định đến nhà tôi đấy nhớ! Chắc là không. anh ta không biết nhà tôi,với lại cũng đã 11h30 rồi. Không thể đâu !?

****

"When it's not alright

When it's not ok

Will you try to make me feel better?

Will you say alright..."

Tôi quờ tay tìm điện thoại,bỗng giật mình tỉnh hẳn ngủ.

_Alô,anh đang ở trước cửa nhà em.

Oái...Không - thể - nào !!!

...

Tôi chạy vội xuống nhà,cố gắng tránh gây tiếng động làm bố mẹ và em trai thức giấc.

Nhưng vừa mở cửa,còn chưa kịp nói gì thì đã bị một vòng tay ôm lấy.

_Buông...buông tay! - Sau phút thất thần,tôi đẩy hắn ra.

_Xin...xin lỗi ! - Anh ta lúng túng,rụt 2 tay lại,còn giơ lên tư thế "đầu hàng".

_Sao anh lại ở đây? Mà sao anh biết nhà tôi?

_Vì nghe tiếng em khóc,anh thấy lo,cho nên...Anh có gọi cho bạn em...

Anh ta lo cho tôi? Tại sao? Mà khoan,bạn !?

_Anh gọi cho ai? - Tôi bắt đầu có dự cảm xấu.

_À,anh hỏi lớp trưởng của em, hình như tên là Hà...gì đó.

_CÁI GÌ???

_Em có thể nhỏ tiếng lại được không? Dĩ nhiên,nếu em muốn đánh thức tất cả mọi người đang ngủ thì cũng không sao.

Tôi vội ngậm miệng lại,cố đè thanh âm đến mức thấp nhất,gằn từng tiếng một.

_Ai cho anh gọi cho bà...à,bạn đấy? -Thảm. Chắc chắn ngày mai của tôi sẽ rất thảm.

_Anh có gọi cho mấy người nữa trong lớp em,nhưng không ai biết nhà em. Có người bảo lớp trưởng lớp em biết địa chỉ tất cả thành viên trong lớp,nên...

Đoàng!! Không có mưa vậy mà tôi lại nghe thấy tiếng sấm. Không chỉ có bà tám kia biết,còn có những người khác nữa !? Đầu tôi ong ong...

_Thôi được rồi,tôi không có việc gì đâu,anh nên về đi.

_Anh biết,em không muốn gặp anh...Xin lỗi.

Anh ta buồn bã quay đi. Tôi lại cảm thấy day dứt...

_Nhật Minh !

_Sao? - Hắn dừng lại,nhưng vẫn không quay đầu.

_Cám ơn.

_Ừ...Anh về đây,chúc em ngủ ngon...

_Khoan đã! - Tôi hít sâu một hơi. - Thật ra tôi nghĩ,có một người bạn như anh cũng không tệ.

Ngay lập tức,anh ta quay lại,cười rạng rỡ.

_Thật không?

_Thật. - Tôi gật gật đầu. Đúng là...Dễ dàng vui vẻ vậy sao?

_Tuyệt quá ! - anh ta chỉ thiếu mỗi nước nhảy dựng lên.

_Chỉ là bạn thôi ,không có ý gì khác.

_Được...Thật may là em không ghét anh...

Bất giác tôi lại thấy có lỗi.

_Về bức tranh kia...Thực sự không như anh nghĩ đâu.

_Ừ...

Không khí lại nhất thời trầm mặc.

_Được rồi. - Cuối cùng tôi đành phải phá vỡ sự im lặng - Muộn lắm rồi,anh cũng nên về nghỉ đi...Ừm...Lái xe cẩn thận.

_Ừ! - Lại nụ cười sáng chói. - Tạm biệt em, ngủ ngon.

...

Chiếc xe dần khuất vào bóng tối.

Haizz...Thôi thì cứ đến đâu hay đến đó...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play