Tôi nhìn cánh cổng lớn trước mặt,cảm thấy chút hiếu kì cùng háo hức. Chưa bao giờ tôi đến một nơi như thế này.
_Em không cần anh phải dắt tay vào đấy chứ?
_Hừ. Không cần. - Tôi phăm phăm bước vào,bỏ mặc anh ta với đống đồ lỉnh kỉnh.
...
_A! Anh Nhật Minh!
Mới vừa vào trong sân,một đám trẻ con lóc nhóc chạy ùa về phía tôi rồi vây quanh hắn.
_Anh Nhật Minh,sao lâu rồi không thấy anh đến? - Một cô bé dễ thương buộc tóc hai bím hỏi.
_Ừ. Anh xin lỗi. Vì dạo này anh hơi bận. - Anh ta xoa đầu cô bé, nở nụ
cười thật hiền. Khó tin quá,không phải tôi hoa mắt đấy chứ?
_Minh,cháu đến rồi à?
_Vâng, cô Phương.
Tôi quay lại nhìn. Vừa bước ra là một người phụ nữ khoảng chừng 40 tuổi, mái tóc búi cao đơn giản cùng khuôn mặt phúc hậu dễ khiến người ta có
cảm tình.
_Cháu chào cô. - Tôi lễ phép,hơi cúi đầu. Bỗng mắt người phụ nữ phút
chốc sáng lên,nhìn chằm chằm làm tôi không được tự nhiên, có cảm giác
như mình là một sinh vật lạ đang bị nghiên cứu. Rồi đột nhiên,"cô
Phương" mở miệng,nét mặt đầy hưng phấn.
_Là cô bé này à? - Hả? Lại "cô bé" ? Tôi trông trẻ con thế sao? Mà cô ấy hỏi thế có ý gì?
_Vâng,cô ấy là Hoài Thu. - Hắn mỉm cười,nhìn tôi đầy ẩn ý. Ặc. Sao tôi lại có cảm giác bất an nhỉ?
_Có chuyện gì sao?
_Không có gì,không có gì. - Cô ấy quay sang nháy mắt với hắn. Hừ. Không
có gì mới lạ. Tôi lại liếc nhìn hắn. Đáng ngờ quá. Có mùi vị của âm mưu
gì đó quanh đây...
_Thật không có gì sao?
_Ừ... - Ai tin chứ? Rồi hắn lại hướng người phụ nữ.
_Cô Phương,cháu có mang ít đồ đến...
_Cái thằng này! Cô đã bảo lần sau đến không phải mang gì rồi cơ mà!
Hắn chỉ cười cười,đặt đỡ đống đồ xuống rồi đưa cho cô Phương.
_Cũng không có gì,chỉ là ít đồ chơi với sách bút thôi mà. Cô không cần để ý đâu.
_A,đồ chơi này! - Lũ trẻ lại nhao nhao lên,tiến về túi đồ để khám phá.
Trông chúng thực sự rất phấn khích. Mới có vài thứ đồ bình thường vậy mà chúng đã vui vẻ vậy sao?
_Anh hay đến đây lắm à?
_Ừm...Thỉnh thoảng.
_Tôi đúng là chưa bao giờ nghĩ tới...anh còn có thể làm những việc này.
Anh ta cười rồi ghé sát vào tai tôi
_Đây có được coi là việc có ích không?
Tôi hơi giật mình,ngẩn ra mất một lúc...Anh ta còn nhớ sao?
Chợt một cậu bé đến gần,giật giật tay áo hắn.
_Anh Minh,hôm nay chúng ta tái đấu đi. - Hả, đấu gì cơ? Tôi bắt đầu thấy tò mò.
_Ừ,được. Nhưng em đã luyện tập kĩ chưa đấy?
_Hôm nào em cũng tập tạ,chống đẩy với chạy bộ đấy! - Cậu bé không phục bĩu môi.
_Vậy cô có việc đi trước,các cháu chơi vui vẻ nhé. - "Cô Phương" rời đi,trước khi đi còn hướng cho tôi một nụ cười khó hiểu.
***
_Đức ơi,cố lên! Đức ơi,cố lên!...
Trên chiếc bàn đá nhỏ giữa sân,khung cảnh náo nhiệt đang diễn ra.Hai đối thủ,một lớn,một nhỏ,một cố sức dùng cả hai tay gồng tay đối phương,một
dường như lại chẳng tốn chút sức lực nào. Chỉ cần nhìn thoáng qua là
biết lợi thế đang nghiêng về ai.
Quả nhiên,chỉ 5 phút sau,trận đấu kết thúc.
_Đến lượt em! - Một cậu bé khác lại lên tiếng.
Cứ thế...Hết trận này đến trận khác. Mà tâm tình tôi cũng vì thế mà trở
nên tốt đẹp. Thật ra tôi vốn vẫn nghĩ hắn chỉ là tên hời hợt,lông
bông,hay cợt nhả... Nhưng xem ra,hắn ta có vẻ cũng không xấu...
Nhìn khung cảnh vui vẻ trước mắt,đột nhiên tôi lại có cảm giác muốn vẽ.
Cũng may tôi có thói quen luôn mang theo tập giấy. Lựa chọn góc độ đẹp
nhất,tôi bắt đầu công việc quan sát,đo đạc.
Trước giờ tôi không để ý nhưng phải nói thật, hắn cũng khá đẹp trai. Nếu Thế Anh có vẻ hơi thư sinh một chút thì hắn lại có vẻ đẹp nam tính hơn. Đôi mắt nâu thâm trầm, mày rậm, mũi cao thẳng,khuôn mặt góc cạnh...Có
thể nói là hình mẫu trong mơ của nhiều cô gái.
Hơn nữa hiện giờ hắn không còn vẻ cợt nhả mọi khi,mà mỗi một nụ cười
dường như đều phát ra từ nội tâm làm tôi ngây ngốc mất một lúc. Liệu có
khi nào...đây mới là con người thật của hắn chăng?
***
_Làm người mẫu có được trả công không?
Tôi giật mình. Không biết từ lúc nào hắn đã đứng sau lưng tôi.
_Đưa anh xem nào! - Anh ta rút từ tay tôi cuốn tập.
_A khoan đã! Vẫn chưa xong...
_Ừm... - Hắn trầm ngâm.
_Sao hả?
_Đúng là...
_Đúng là gì? - Tôi hơi sốt ruột.
_Đúng là...Đẹp trai quá mà!
_Này,anh tự kỉ vừa thôi! - Tôi phì cười.
_Cho em xem với!
_A...Chị vẽ đẹp quá! Đây là anh Minh mà,cả Đức hói này...A,đây là em mà
^^!! - Mặt tôi nóng lên,còn nụ cười thì không dừng lại được.
_Người mẫu có đẹp thì tranh mới đẹp được chứ! - Hắn chen vào.
_Anh nói thế mà không thấy ngại à?
_Sao phải ngại? Anh nói đúng sự thật mà!
_... - Miễn bình luận.
_Oa...Hai anh chị thân mật thật đấy!
_Cái gì?
_Đúng đấy,Hoà,em thấy bọn anh có đẹp đôi không? - Ngay lập tức tôi quay sang lườm hắn.
_Có ạ!!
_Thế bọn em có thích chị Thu không?
_Có ạ!!
_Thế bọn em có đồng ý chị ấy làm bạn gái anh không?...
_Nhật Minh!!! Ai cho anh nói linh tinh trước mặt trẻ con?
_Không sao đâu chị. Bọn em hiểu mà. - Thằng bé chớp chớp đôi mắt to nhìn tôi.
_Cái...- Tình huống gì vậy trời? Có phải hắn định lợi dụng bọn trẻ để bức tôi không?
_Thu,em giận à?
_Đưa đây! - Tôi trừng mắt với hắn rồi giật lại cuốn sổ.
_Chị Thu,chị giận à? - Bọn trẻ lại ngước đôi mắt long lanh tội nghiệp nhìn tôi. Ôi trời...Đau đầu quá !
_Không,chị không giận bọn em. - Tôi cố dùng ngữ khí nhẹ nhàng nhất có thể.
_Thế chị giận anh Minh ạ? - ắc. Lại là những cặp mắt ngân ngấn nước. Làm ơn tha cho tôi được không?
_Chị ơi,sao chị lại giận anh Minh? Anh ấy tốt lắm,chị đừng giận anh ấy nhé!
_Được...được rồi,không giận,không giận... - Tôi cố kìm chế ý muốn đập
cho tên kia một phát. Thực sự phải hoài nghi những lời này không phải là tự bọn trẻ nghĩ ra.
_Đúng đấy,thằng Minh tốt lắm.
Ặc. Tôi vội quay đầu. Cô Phương lại đứng sau lưng tôi từ lúc nào,mắt
nhìn tôi chăm chú,đầy chờ mong. Khoan đã! Đây không phải là kế hoạch của bọn họ mà chủ mưu là hắn chứ?
Tôi lại lườm hắn lần thứ n,còn hắn thì nhún vai,tiếp tục nhăn nhở.
_Mà cũng 12h trưa rồi,bọn cháu ở lại đây ăn luôn nhé!
_Cháu không...- Lời còn chưa nói ra,tôi lại thấy vẻ mặt đầy mong đợi của bọn nhóc...
_Nhưng liệu có phiền...
_Không phiền chút nào! Trừ khi cháu chê Ở đây cơm canh đạm bạc... - Cô ấy thoáng buồn...