Mối tình đầu, ở độ tuổi thanh xuân của cuộc đời con người luôn là thứ tình cảm trong sáng và khắc cốt ghi tâm.
Linh Chi được sinh ra khi bầu trời xuất hiện một sao băng sáng lấp lánh. Thế nhưng khi lớn lên, bỗng nhiên lại bị coi là sao chổi.
Gia đình ly tán, cuộc sống nghèo khổ, suốt ngày nghe lời người cha mắng và còn người mẹ thì không biết đã đi đâu.
Cô đã có một cuộc sống thiếu tình yêu thương như vậy, có thể nói mỗi ngày trôi qua đối với Linh Chi là từng mảnh kí ức không mất tốt đẹp.
Nhưng giữa khung cảnh tồi tàn ấy, xuất hiện một thiếu niên, đem đến ánh sáng cho những quãng ngày tạm bợ của cô, anh ấy tên là An Khánh.
Cả hai gặp nhau khi cô đang ngồi nghe nhạc dưới gốc cây, còn anh thì hiện tại bận giải quyết ân oán.
Bỗng nhiên anh tiến tới và cho Linh Chi kẹo, thậm chí còn dùng giọng điệu cộc cằn để yêu cầu cô ăn.
Sau này họ học chung trường, chung lớp và còn là bạn cùng bàn. Có lẽ nhân duyên của cả hai đã được an bài sẵn.
Anh luôn nở nụ cười nhẹ nhàng, rực rỡ như ánh nắng mùa xuân mỗi khi nhìn cô, khiến bản thân bỗng nhiên đã khắc sâu hình ảnh đó vào trong tim từ lúc nào mà không hay biết.
Thế mà mọi chuyện không được hạnh phúc lâu dài, thanh xuân cũng đến hồi kết thúc. Anh đã ra đi, bỏ lại cô cùng những kí ức về năm tháng tươi đẹp ấy.