Biên cảnh nam bắc đế quốc xa nhất khoảng bảy ngàn dặm, đổi thành đơn vị chiều dài Tanggulas là chừng một vạn ba ngàn dặm. Kênh đào này không phải bắt nguồn từ Phoenix, chiều dài cũng đã gần năm ngàn dặm.

Sarin thuê thuyền cũng không quá nhanh, mỗi giờ chỉ có thể đi khoảng 20 dặm, nhưng ngày đêm không nghỉ, một ngày có thể đi khoảng năm trăm dặm. Nếu là thuyền nhanh chân chính, dù cho chỉ có buồm, cũng có thể đạt tới trình độ ngày đi ngàn dặm.

Từ Ivan Patel đến Pompei vừa đúng năm ngàn dặm, mấy ngày cuối cùng, thuyền trưởng tăng tốc độ tàu, vừa đúng mười ngày từ Ivan Patel chạy tới thành Pompei.

Mười ngày qua, Sarin trải qua rất thoải mái, vào ngày cuối cùng hắn cùng Lex rốt cuộc nắm giữ được một chút kỹ năng xua tan ma pháp của đối phương. Kỹ năng này đặt trên người khác có lẽ sẽ không hiệu quả, nhưng mà năng lực phối hợp giữa hai người đã nâng cao mấy lần.

Pompei cũng là thành thị cảng lớn, nơi này là chỗ giao nhau giữa kênh đào cùng sông Jade, hai con sông tụ tập lại thành dòng sông rộng lớn hơn, đi về phía đông đổ ra biển.

Vị trí địa lý của Pompei càng trọng yếu hơn, thương mại càng phát đạt. Thuyền do Sarin thuê phải nhận kiểm tra ở đây, thuận tiện ngừng một lúc, tiếp tế nước ngọt và rau quả.

Thuyền trưởng đặc biệt tới tìm Sarin, hắn nói:

- Pháp sư đại nhân, tàu Frank Duncan phải kiểm soát ở Pompei, còn phải nhận kiểm tra. Thuyền này vốn đăng ký ở Pompei, phải mất một ngày, ngài có muốn vào thành đi dạo không?

Sarin vừa định từ chối, Lex đã nói:

- Được, vừa lúc ở trên thuyền có chút chán, Sarin, chúng ta đi Pompei xem.

Nếu Lex muốn lên bờ, Sarin cũng không sao. Mấy ngày nay Tieta tập trung nghiên cứu vòng cổ xương trắng kia, nói gì cũng không muốn đi, để Nerys ở lại trên thuyền thì Sarin không yên, đành phải để Tieta ở lại tàu một mình, hắn theo Lex dẫn Nerys xuống thuyền, đi lên bến tàu.

Bến tàu thành Pompei còn lớn hơn cả Ivan Patel, đây là hải cảng lớn nhất phía đông đế quốc, phía tây thẳng tới biên giới phía nam đế quốc, nam bắc có con sông lớn làm động mạch nối liền, ba nơi giao nhau, hình thành một thành thị cực độ phồn hoa.

Khác với Ivan Patel, thành Pompei là một tòa thành thị xa xưa, còn muốn xa xưa hơn cả lịch sử Tần Nhân. Chẳng qua thành Pompei hiện giờ là thành lập sau này.

Lex rất có hứng thú giảng giải cho Sarin lịch sử Pompei, tòa thành cổ này vốn thuộc về một Công tước vương triều thứ tư, sau loạn lạc Hắc ma pháp sư, Vương triều thứ tư đã không còn sức khống chế quý tộc địa phương, thành chủ Pompei cũng trở thành cường hào một phương. Trước khi Tần Nhân lập quốc, Pompei là một trong mấy thành thị phía nam không thể lập tức đánh hạ.

Năm đó dưới thành Pompei có vô số binh lính chết trận, Hoàng đế khai quốc nổi giận phái ra tám Ma đạo sĩ cấp chín, thi triển tám quyển trục cấm chú ở những hướng khác nhau quanh thành Pompei. Cổ thành mấy ngàn năm hủy hoại trong chốc lát, Pompei hôm nay là do Hoàng đế căn cứ bản vẽ luyện kim thu được xây dựng lại lần nữa.

Năm đó khi đào móng xây lại thành trì, từ đống tro tàn Pompei đào bới được trăm vạn hài cốt. Có thể tưởng tượng được năm đó Pompei phồn hoa như thế nào.

Sarin đứng dưới thành, nghe Lex tự thuật lịch sử tòa thành hùng bá này, trong lòng không khỏi chấn động. Pompei màu trắng khí thế hùng hồn, nếu không tính chất liệu, thì quy mô thành trì này cũng không dưới thành San Rock. Làm người ta chú ý nhất là hai bên cạnh cửa chính, trên tường thành trắng có hình ảnh ma pháp do Ma pháp sư vẽ lên trông rất sống động.

Đó là tranh vẽ chiến đấu chân chính, lấy tường thành làm nền kéo dài ra, miêu tả chi tiết tình hình khi quân đội Tần Nhân tấn công Pompei. Bức tranh to lớn này toàn dùng mực long huyết về lên tường đá trắng, trắng đen rõ ràng, lại làm Sarin ngửi được mùi máu tanh.

Binh lính Tần Nhân mặc giáp nặng kim loại hai tầng đứng trên xe lầu cao mấy chục thước, nhảy xuống tường thành Pompei. Kéo xe lầu là ma thú to lớn, kỵ binh thiết giáp Tần Nhân đón đỡ quân đội lao ra từ trong cửa thành Pompei, trên tường thành Pompei bay ra những con rối phi hành thật lớn, đầy khói nhắm thẳng về phía xe lầu.

Ở mặt sau chiến trường, quân đội Tần Nhân đang lắp pháo bắn đá ma pháp, ở trong thành Pompei, có những máy bắn đá đang công kích các ma pháp học đồ lắp ráp pháo bắn đá ma pháp. Chiến xa to lớn bị tảng đá bắn ra từ máy bắn đá phá hủy, chiến mã cùng ma thú đau đớn lăn lộn, một binh sĩ chỉ có thể dùng kiếm ngắn kết thúc tính mạng thú cưỡi của mình.

Các ma pháp học đồ tập trung tinh thần, nhìn như không thấy những tảng đá bay ra từ trong thành.

Hình ảnh tĩnh lặng, tựa như chiến trường bị người ta thi triển ma pháp cố định vĩnh hằng. Ma pháp sư Tần Nhân ghi lại trung thực cảnh tượng năm đó, không có ai là chính nghĩa, Sarin chỉ nhìn thấy thảm thiết.

Cửa thành có hai mặt, có ủng thành (tường chắn trước cửa thành), trên ủng thành có treo hai quả cầu kim loại, trên quả cầu kim loại có lỗ tên, ở trên đó có thể tùy tiện tấn công kẻ địch tiến vào ủng thành. Quy mô ủng thành này hơi lớn, ở trung tâm có một khối bia đá cao hơn cả tường thành, trên bia đá trắng khắc đầy những cái tên.

- Đó là những người Tần Nhân chết trận ở Pompei, mặt trái là danh sách binh lính Pompei đại công bỏ mình. Tần Nhân đã thành lập như thế.

Lex đứng dưới bia đá, trong ánh mắt lộ ra thần sắc tôn kính.

Nàng tôn kính tổ tiên khai quốc, cũng tôn kính đại công Pompei tử chiến.

- Không biết các các quý tộc Kya Loulan không tiến không lùi nhìn thấy tấm bia đá này sẽ nghĩ gì, hừ...

Ngữ khí Lex lạnh xuống, lúc này trên người nàng mới toát ra khí chất chỉ quận vương đế quốc có.

- Nếu là người Scotzia, sẽ không làm như thế.

Sarin nhìn tấm bia đá màu trắng, đột nhiên cảm khái nói với Lex.

- Ồ? Người Scotzia sẽ làm gì? Xóa bỏ lịch sử hay sao?

- Người Scotzia sẽ bao quanh bức tranh cùng bia đá này lại, cũng xây một tòa thành, ai muốn xem, ít nhất phải nộp một ngân tệ một được.

- Ha ha ha ha...

Lex cười to, Sarin nói chuyện hài hơi nhạt, nhưng cũng giải tỏa được tâm tình ủ dột.

- Sarin, ta không ngờ ngươi cũng biết nói đùa.

- Ta cũng không ngờ cô lại cười thành như thế.

Sarin nhìn xung quanh, đã có không ít người bị tiếng cười của Lex thu hút ánh mắt. Hai người Lex cùng Nerys dung mạo xinh đẹp, nàng cười thoải mái, không hề để ý ánh mắt của người khác. Sarin lại không thích bị người ta chú ý, ở đây có không ít người tham quan bia đá, Sarin kéo tay áo Lex.

Có binh lính Tần Nhân canh giữ bia đá, mấy binh lính thấy áo pháp sư của Sarin, không lên ngăn cản hành động vô lễ của Lex.

- Vào thành thôi, Pompei có cửa hàng từ Vân Lưu đế quốc, cũng có người Scotzia kinh doanh trong này, có lẽ sẽ mua được hàng hóa chúng ta cần.

- Ta thấy nên mua chút quần áo, trang phục của chúng ta thật sự quá chói mắt.

Sarin đã sớm cảm giác không đúng, hắn là pháp sư cấp bốn mặc áo pháp sư màu trắng, còn áo bào pháp sư bảy màu của Lex càng làm người ta chú ý. Sau lưng hắn còn có Nerys, càng lạ kỳ hơn, Nerys còn đang mặc quần áo mùa đông. May mắn không dẫn Tieta ra, vũ khí của Tieta cũng đủ sức rung động, bốn người như vậy đi tới chỗ nào cũng sẽ trở thành mục tiêu chú ý.

- Sợ gì, ở Luyện Kim Thành, trang phục kỳ quái cỡ nào cũng có, còn có Ma pháp sư mặc da thú nữa mà, giống như người Caucasus vậy.

Thấy thần sắc buồn bực của Sarin, Lex cười nói:

- Vậy tìm cho Tieta một bộ quần áo xinh đẹp, còn ngươi, ta có thể đưa cho ngươi một bộ ma pháp bào, bên trên có ba cái ma pháp cố định của lão sư, ngươi có thể mặc nó thẳng đến cấp sáu.

Lex đã quen rộng rãi với người bên cạnh, nàng thuận miệng nói, không ý thức được bộ ma pháp bào màu xám kia vốn là của nàng mặc, đưa cho Sarin, ít nhiều có chút không thích hợp.

Cũng may Sarin vừa dính tới chữ ma pháp sẽ quên đi hai cái thân phận quận chúa cùng mỹ nữ của Lex, hắn nhớ Lex vốn mặc ma pháp bào màu xám, nhưng giờ không mặc nữa. Huống chi bên trên đó có ba cái ma pháp do Ma đạo sĩ cổ định, rất quan trọng với hắn.

- Không bằng bây giờ tìm một chỗ mặc vào đi.

Sarin cũng không khách khí với Lex, hắn cùng Lex sở hữu bí mật giá trị rất lớn, một bộ ma pháp bào cũng không tính toán gì.

- Vội cái gì, ngươi mặc được ma pháp bào màu xám, còn không biết ngượng mặc cả với người ta?

Lex dẫn Sarin đi, muốn đi vào khu trung tâm thành Pompei.

Pompei phồn hoa khác với thành San Rock, nơi này có rất nhiều thương nhân vùng khác, có người Vân Lưu đến từ đường biển đường bộ, có người Scotzia đi theo kênh đào phía bắc, làm cho Sarin kỳ quái là nơi này còn có người Tanggulas.

Hai nước đã khai chiến, những thương nhân này cũng không sợ bị Hoàng đế giết cho hả giận, còn ở lại Tần Nhân này. Những người này đúng là muốn tiền không muốn mạng nữa, bây giờ phụ thân của Hoàng đế đã chết trong tay Thần Thánh Giáo Đình.

- Lex, ta thấy cô rất thuộc đường, trước kia đã từng tới Pompei rồi?

Sarin đi theo Lex, rời đường lớn quẹo trái rẽ phải trong ngõ nhỏ, đi tới một mảnh kiến trúc cổ xưa trong thành, những cửa hàng nơi này không lớn, nhưng mỗi nơi đều có tủ kính thủy tinh rất lớn. Loại tủ kính thủy tinh này có nghĩa là cửa hàng đặc thù, nơi này bình thường trừ vật phẩm quý giá ra, đều là nơi giao dịch thương phẩm số lượng lớn, không cần cửa hàng mặt tiền quá lớn.

Loại phong cách này còn là truyền ra từ đế quốc Scotzia.

- Mỗi một tòa thành thị dân cư trên vạn ở Tần Nhân, ta đều sẽ nhớ kỹ bản đồ.

Lex có chút đắc ý, đây là ưu thế của hoàng thất, nắm giữ chi tiết mỗi một thành thị trong đế quốc, mới có thể dễ dàng khống chế quý tộc địa phương. Thành thị Tần Nhân không phải xây dựng tùy tiện, phải có hoàng thất phê chuẩn, có đầy đủ bản vẽ luyện kim, không đến ba mươi loại bố cục cố định.

Hơn hai mươi loại thành thị có thể phát huy tác dụng rất lớn trong thời chiến, trong đó có rất nhiều biến hóa, nhưng mà đối với Đại ma pháp sư như Lex mà nói, Pompei có biến đổi hơn nữa cũng sẽ không thay đổi bố trí trụ cột.

Ba người đi tới một quảng trường nhỏ, trên mặt đất quảng trường lót gạch đỏ thẫm, ở giữa là mấy pho tượng đồng, xung quanh là những cửa hàng thấp bé. Mỗi một gian đều không quá hai tầng, ở Pompei tấc đất tấc vàng, giá phòng sẽ càng đắt giá.

- Chọn nhà nào?

Lex nhìn xung quanh, nơi này có hơn bốn mươi cửa hàng, có thể mở tiệm ở trong này, đều có thực lực nhất định.

- Vậy nhà đó đi.

Sarin chỉ vào một gian cửa hàng khá lớn nói. Có ba gian khác lớn như cửa hàng này, đỉnh phòng thật cao, nhưng chỉ có một tầng. Cửa sổ của cửa hàng này lớn hơn người khác một bậc, khí chất giống như giàu mới nổi. Trong lòng Sarin biết rõ, nơi này không có hộ giàu mới nổi, chỉ có thương nhân đầu óc khôn khéo.

- Ngươi thật có ánh mắt, nhà này là thương nhân Vân Lưu đế quốc mở.

- Không phải ta tinh mắt, ta chỉ cảm thấy tiệm này khá lớn, ra tay sẽ tiện hơn.

Sarin đi theo sau Lex, xuyên qua quảng trường, bỗng nhiên nói lời có chút điềm xấu.

- Chủ nhân, vì sao phải ra tay? Ngài định đánh cướp cửa hàng này sao?

Nerys nhỏ giọng hỏi, Sarin hung tợn trừng nàng, Nerys thè lưỡi chậm bước, đi theo sau lưng Sarin.

Con người thật là sinh vật biến thái, cho dù mạnh như Lex, muốn lấy thứ gì còn phải bỏ tiền ra mua. Ở vị diện ác ma, mọi người đều cướp lấy. Nerys thầm oán, trong lòng đã có chủ ý, nhất định phải thừa dịp người ta không chú ý trộm chút đồ. Không cho cướp, trộm cũng được chứ?

Đi vào cửa hàng, Sarin cảm thấy tiệm này quả thật có thiết kế độc đáo. Nhìn từ bên ngoài, cửa hàng này chỉ có một tầng, sau khi đi vào, Sarin nhìn ở giữa cửa hàng rộng rãi có một cái thang lầu xoay tròn đi lên, toàn bộ tầng hai dùng sườn kim loại chống lên, phủ lớp thủy tinh dày. Ngọn đèn từ tầng trên xuyên qua thủy tinh xuống dưới, chiếu lên quầy hàng tầng một.

Bên tay phải cửa tiệm còn có một cái thang lầu nhỏ, ở giữa tầng hai và tầng một còn treo một tầng lửng, ở trên tầng lửng này chỉ có một cái quầy thủy tinh rộng rãi.

Trên quầy tầng lửng này có đèn ma pháp màu bạc, làm cho vị trí quầy hàng này càng nổi bậc hơn, như vậy xem ra quầy hàng kia bày đặt hàng hóa rất quý.

Ở sâu trong cửa hàng có một cô gái xinh đẹp bước ra, cô gái này mặc váy dài của Vân Lưu đế quốc, phần eo buộc cao, cổ áo xẻ thật thấp. Người Tần Nhân sẽ cảm thấy tỉ lệ trang phục này thiếu mỹ cảm, người Tanggulas sẽ cảm thấy đồi phong bại tục, nếu người Scotzia nhìn thấy, ý nghĩ đầu tiên sẽ là cái váy dài cả trăm nếp uốn này sẽ lãng phí bao nhiêu là vải dệt.

Cô gái trang điểm nhạt, dùng chút nước hoa. Sarin ngửi ngửi, cảm giác trong nước hoa có lẫn dược phẩm ma pháp. Đây là một loại dược phẩm ma pháp trị liệu rẻ tiền, có thể an ủi lòng người bệnh, hoặc là làm cho người bị thương nhanh chóng bình tĩnh lại. Loại dược phẩm này có chút tác dụng phụ, đó là làm người ta đánh mất tính cảnh giác.

Cô gái xinh đẹp, phối hợp với nước hoa dược phẩm ma pháp làm mất tính cảnh giác, khách hàng sẽ dễ dàng tiêu hết kim tệ trong túi tiền. Chẳng qua đối với người Scotzia, cái này chỉ là trò hề.

Cô gái thấy thanh niên pháp sư đối diện ngửi mùi nước hoa, mặt đỏ lên. Nàng biết, trò kỹ xảo trong nước hoa sẽ không thể gạt được Ma pháp sư.

- Pháp sư đại nhân, ta có thể giúp được gì cho ngài?

Cô gái nói tiếng Tần Nhân, không che giấu khẩu âm Vân Lưu của nàng. Cho dù nàng không lên tiếng, chỉ nhìn bộ dạng nhu nhu nhược nhược ngoan ngoãn nghe lời của nàng, nhìn là biết không giống người Tần Nhân.

- Cô tên gì?

Sarin không chờ Lex lên tiếng, đã nói trước.

- Casik.

- Được rồi, Casik, cô có thể giúp ta gọi ông chủ tới đây được không?

Sarin cười ôn hòa, lại trực tiếp từ chối Casik, không để nàng theo mình chọn hàng hóa.

Cô gái Casik kia biểu tình thất vọng, khiến người ta sinh lòng thương hại.

- Pháp sư đại nhân, ông chủ đang đón khách, tạm thời không thể xuống được.

- Chúng ta xem trước đã.

Sarin nhìn như không thấy biểu tình của Casik. Nếu Casik không dùng loại nước hoa này, hắn cũng không ngại để Casik hỗ trợ. Sarin biết công việc phụ trách chiêu đãi khách này cơ bản không kiếm được tiền, phải dựa vào nó mà sống được, chủ yếu là dựa vào tiền boa của khách.

Lex không biết cuộc sống khó khăn của những người ở tầng dưới chót, nàng không thích mùi hương trên người Casik. Là Ma pháp sư cấp sáu, nàng mẫn cảm hơn cả Sarin, nàng dùng ánh mắt rõ ràng chán ghét liếc Casik, xoay người đi tới thang lầu tầng lửng.

Casik nhìn bóng Lex, lại nhìn dung mạo của Nerys, hiểu được vì sao Sarin nhẫn tâm như vậy. Dung mạo của nàng so sánh với hai người, có một chênh lệch khó có thể vượt qua, đó là khí chất.

Nerys cũng biểu hiện ngoan ngoãn, nhu thuận, nhưng trong ánh mắt xanh biếc của Nerys, ngươi căn bản không nhìn được lòng của nàng.

Casik đang xấu hổ không biết nói gì mới được, từ trên thang lầu giữa có hai người đang đi xuống. Casik liền đổi biểu tình vui mừng, chỉ về phía trung niên mập mạp đang đi xuống thang lầu nói:

- Pháp sư đại nhân, đó là ông chủ của ta.

Sarin tiện tay đưa cho Casik một ngân tệ, coi như thưởng cho. Lực chú ý của hắn bị người trẻ tuổi bên cạnh ông chủ thu hút, người thanh niên này tuổi khoảng hai lăm hai sáu, tóc dài màu đen, ánh mắt lam đậm, trán rộng, lông mi đen tuyền. Hắn mặc áo gấm ngắn tay, một thân trang phục rực rỡ. Nếu không phải tướng mạo của hắn không tầm thường, mặc quần áo như thế sẽ có vẻ rất ngốc.

Sarin không phải chú ý điểm này, hắn cảm giác được người thanh niên này là cường giả kiếm thuật. Tiêu chuẩn không kém gì Thanh Đồng Kiếm Thánh bị giết, có lẽ còn cao hơn một chút.

Từ sau khi nghiên cứu kiếm khí của Thanh Đồng Kiếm Thánh, Sarin càng nắm chắc làm sao nhận biết được cấp bậc kiếm sĩ. Trên điểm này, Băng Lãnh Thị Giác hữu hiệu hơn con mắt chân thật, có thể làm Sarin phán đoán cẩn thận năng lực của đối phương.

Thanh niên kia không chỉ là cường giả kiếm thuật, xuất thân cũng không tầm thường, dây lưng ngọc rõ ràng che giấu một thanh nhuyễn kiếm, đôi giày dưới chân chế tạo bằng da ma thú cao cấp. Chỉ là người thanh niên này ánh mắt ngả ngớn, nhìn như một tên nhà giàu, còn thuộc loại hình rượu chè đàng điếm, ăn nằm chờ chết.

Người như vậy mới khó đối phó, chưa bao giờ để lộ ra nanh vuốt, một khi lộ ra, chính là thời điểm giết người.

Sarin không thích nhất là kết giao với người như thế, hắn thà rằng kết giao với Aini. Hắn đi sâu vào cửa hàng, không ngờ người thanh niên này từ sau lưng kêu lên:

- Pháp sư, pháp sư!

Sarin bất đắc dĩ quay đầu, người thanh niên này gọi là hắn, ánh mắt lại nhìn về phía Lex trên tầng lửng, ánh mắt làm càn, nhưng rất đơn giản, thằng ngu cũng nhìn ra hắn bị Lex thu hút.

Lex quen được tâng bốc ở quận Grievances, đã quá quen với loại ánh mắt này. Sarin thì rất không thoải mái, hắn ho khan thật lớn một tiếng, lúc này thanh niên kia mới chuyển ánh mắt.

- Ngươi gọi ta có chuyện gì?

Sarin tiếc chữ như vàng hỏi.

- A? Ta đã quên. Pháp sư đại nhân, ngài có thể giới thiệu đồng bạn của ngài cho ta không?

Thanh niên thẳng thắn nói, ánh mắt lại chuyển về phía Lex. Sarin vốn tưởng hắn muốn quanh co lòng vòng, không ngờ lại nói thẳng như vậy.

- Không được, chúng ta không quen biết gì.

Trong lòng Sarin nổi giận, vốn hắn đối với Lex chỉ có chút hảo cảm, còn chưa nói tới yêu mến. Nhưng người thanh niên này vừa xuất hiện, làm cho kích thích tố giống đực của Sarin bùng nổ.

- Không sao, chúng ta quen biết một chút là được rồi.

Thanh niên kia nói xong, lại thật sự bước lên thang lầu tầng lửng.

Sarin hừ một tiếng thật lớn trong mũi, không cản lại, chỉ là dứt khoát lấy ra một quyển trục ma pháp cấp năm. Nếu Lex trở mặt, hắn sẽ lập tức ra tay. Điều này làm hắn nhớ tới lời nói trên quảng trường nhỏ, không ngờ lại nhanh ứng nghiệm như vậy, có lẽ mình nên đi làm Thần thuật sư, Dự ngôn thuật lần nào cũng linh nghiệm như thế.

Thấy Sarin lấy ra quyển trục ma pháp, trung niên mập mạp chủ tiệm kia hoảng sợ, hắn vội chạy tới làm lễ chào, nói với Sarin:

- Pháp sư đại nhân, tuyệt đối đừng nên ra tay, đây là con trai của thành chủ đại nhân.

- Thành chủ đại nhân nào?

Sarin ngữ khí lạnh như băng, ta mặc kệ ngươi là ai, chỉ cần Lex ra tay, nhất định sẽ không bỏ qua.

- Là thành chủ thành Pompei, Công tước Dominica.

Chủ tiệm gấp đến chà tay, hắn chỉ là người làm ăn, hai bên đều không thể chọc tới.

- Ồ? Là một Công tước.

Sarin không thu hồi quyển trục, ngược lại càng thêm coi trọng người thanh niên này.

Sau khi đi vào Tần Nhân, Sarin cũng tiếp xúc với một số quý tộc, hắn mới biết được, rất khác với quý tộc trong ấn tượng, phần lớn quý tộc Tần Nhân đều rất thông minh, có thực lực. Cơ bản không có loại quý tộc như Nam tước Lucent gặp ở Scotzia, hơn nữa tước vị càng cao, lại càng khó tìm được kẻ ngu xuẩn.

Những quý tộc này được gia đình giáo dục vô cùng tốt, cho dù đứa nhỏ thiên tư bình thường, cũng có thể được giáo dục vượt xa người thường.

Người thanh niên này là Công tước, lại có được thực lực chuẩn Kiếm Thánh, sẽ không phải là hạng đầu đất. Ít nhất hắn có thể nhìn ra Lex cũng là Ma pháp sư, vậy mà cũng tiến lại gần, nhất định có mưu đồ. Chỉ là vì mỹ mạo của Lex? Điều này dường như không quá đúng?

Ban đầu Sarin quen biết với Lex là lúc còn nhỏ tuổi, không có bao nhiêu cảm giác, chờ ở chung lâu, hắn lại quen với dung mạo của Lex, không đi so sánh, cũng hiển nhiên không nhìn ra dung mạo của Lex xuất chúng cỡ nào. Ở trong lòng Sarin, càng coi trọng là thân phận Ma pháp sư cấp sáu của Lex.

Lex xoay người, nói với thanh niên đi trên thang lầu:

- Đứng lại đi, ta không muốn làm quen với ngươi.

Nàng nghe được chủ tiệm nói người trẻ tuổi này là con trai Công tước Pompei, nhưng Lex là ai, cho dù đối phương là Công tước, nàng cũng sẽ không ủy khuất đi chào đón. Nàng nói lời rất lạnh, không cho phép chống lại.

Người thanh niên kia cười cười như không có chuyện gì, nói:

- Pháp sư xinh đẹp, có thể nói cho ta biết tên của cô được không?

- Không được.

- Vậy ta nói cho cô tên của ta vậy, tên của ta hơi dài, cho dù ta xuất chúng như thế, cũng hơi không thừa nhận nổi nhiều vinh quang tổ tiên như vậy. Hay là ta nói cho cô tên thân mật của ta là được...

Người thanh niên càng nhìn Lex càng thích, hơn nữa Lex còn mặc một bộ ma pháp bào bảy màu, tương phản thành đôi với bộ áo gấm lòe loẹt của hắn.

Nữ pháp sư có phẩm vị cao như thế, hắn mới gặp được lần đầu, điều này làm cho trái tim của hắn càng đập mạnh hơn.

- Ngươi thân là quý tộc, không nên vô lễ như thế với pháp sư, ta nể mặt phụ thân ngươi mới không ra tay. Nếu ngươi còn dây dưa mãi, ta sẽ không khách khí.

- Không sao, không cần khách khí với ta, chỉ cần cô ở chung lâu với ta, sẽ biết con người của ta rất rộng rãi.

Sarin đột nhiên hoài nghi người thanh niên này có phải ngu ngốc thật hay không, nghe nói có quý tộc vì duy trì huyết mạch thuần khiết, sẽ thông hôn giữa họ hàng gần. Còn Ma pháp sư nghiên cứu cho rằng, loại hôn nhân này sinh ra con cháu, trên thực tế phần lớn có chỗ khiếm khuyết, chỉ có cực ít mới sinh ra được thiên tài.

Nhưng mà loại xác suất này còn thấp hơn cả một kiếm sĩ sơ cấp giết chết một con cự long.

- Ông chủ, trước kia đầu óc Công tước này có bị bệnh hay không?

Sarin không nhịn được hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play