Liên tục chạy đi hai ngày, đám người Lex đã chạy được cả ngàn dặm. Người Cách Lý Á bất kể thế nào đều không thể tìm thấy bọn họ. Cự lực thuật, Xuân lâm thuật, Phong tốc thuật không ngừng được gia trì vào người và ngựa, dù là chiến mã cũng không chịu nổi sức ép này. Hai ngày sau, Lex mới giảm tốc độ xuống.

Tần Nhân khá hẹp, quốc thổ dài về mặt Bắc Nam, gần với đế quốc Vân Lưu. Một đường đi nhanh, đám người Sarin rốt cục cũng đi qua phần núi rừng lớn nhất phía Tây của Tần Nhân, có thể bắt đầu Nam tiến.

Sarin dù sao cũng là Ma pháp sư, không phải kiếm sĩ, hai ngày liên tục chạy đi khiến hắn có chút mệt mỏi. Lex cũng tu luyện võ kỹ nhưng nàng là Ma pháp sư, thân thể nhiều nhất cũng chỉ sánh bằng tiêu chuẩn Kiếm sĩ cao cấp.

Lex có bản đồ ma pháp tỉ mỉ bậc nhất đại lục, nàng lấy ra, cùng Sarin thương lượng xem tiếp theo nên chọn con đường nào. Từ trên bản đồ có thể thấy được vị trí hiện tại của bốn người đnag ở trung ương của phần Bắc Bộ, đi thêm một ngày nữa là có thể gặp con đường Bắc - Nam của đế quốc. Nếu đi thêm hai ngày, có thể tới được một kênh đào khổng lồ hướng về phía Nam, có thể dùng thuyền đi xuống.

Lex có khuynh hướng đi đường bộ, Sarin lại muốn đi đường thủy.

Sarin thấy Lex do dự liền nói:

- Cô nếu muốn học tập kinh nghiệm sinh tồn của người thường, tương lai sẽ có cơ hội. Nếu đi đường bộ, đây đã là phần bụng đế quốc, cô cũng không học thêm được nhiều nữa đâu. Nếu đi đường thủy, chúng ta có thể thuê một con thuyền lớn, vài người thủy thủ, ngoại trừ tiếp tế lương thực và nhu yếu phẩm thì có thể đi cả ngày đêm, chỉ chừng nửa tháng sẽ tới được Luyện Kim Thành.

Lex cẩn thận suy nghĩ. Giáo Đình xem ra đã hạ quyết tâm sẽ toàn diện khai chiến, dù muốn kéo dài hai ba năm nữa nhưng cũng không thể thành hiện thực. Lâu nhất là mùa xuân sang năm, Kya Loulan sẽ hoàn toàn lâm vào chiến tranh. Nếu muốn tấn công cấp bậc Ma đạo sĩ, còn cần tới năm, mười năm nữa.

- Ai, vậy đi thuyền thôi.

Sarin thấy Lex đồng ý thì rất vui mừng. Hắn am hiểu ma pháp thủy hệ, đi thuyền sẽ an toàn hơn đường bộ nhiều. Hơn nữa, đi thuyền còn không ảnh hưởng tới việc tu luyện ma pháp, mỗi ngày cưỡi ngựa cũng khiến xương cốt hắn rã rời.

- Lex, bản đồ này...

Sarin thấy tấm bản đồ ma pháp của Lex vô cùng thần kỳ, như một quyển trục quý giá, sau khi mở ra có thể quan khán toàn cảnh đại lục, cũng có thể dùng ma pháp biểu hiện ra môi trường tự nhiên chi tiết. Tất cả núi sông, ao hồ đều có ma pháp đánh dấu. Trong đó, phần sông nước còn căn cứ theo mùa mà đánh dấu rõ ràng độ sâu và độ rộng của chúng.

- Đây là trang bị ma pháp cấp chín, toàn bộ Tần Nhân chỉ có bốn bản, không thể khắc chế được.

Lex ra vẻ có lỗi thu hồi bản đồ, chiến mã cũng đã nghỉ ngơi tốt, Sarin và Lex lại cưỡi đi.

- Lex, bản đồ này làm sao chế tạo được?

- Ta cũng không quá rõ ràng, đại khái là do nhiều Ma đạo sĩ cấp chín cùng nhau hoàn thành.

Lex cũng không nói được cụ thể, bản đồ của gia tộc Gelvkesi xuất phát từ vương triều thứ hai, có lịch sử cả vạn năm, sớm chôn vùi. Nàng suy nghĩ kỹ rồi nói:

- Ta cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi. Vì mặt đất đại lục không ngừng biến hóa, tấm bản đồ này cũng khác trước nhiều. Trước khi Tần Nhân kiến quốc, có rất nhiều Ma đạo sĩ tham dự chỉnh sửa, lúc đó đại lục đang trong chiến loạn, cũng không ai ngăn cản.

Sarin dù biết khi Tần Nhân kiến quốc thì vô cùng phong quang nhưng nghĩ tới dùng rất nhiều Ma đạo sĩ cấp chín để chế tác bản đồ thì vẫn âm thầm tặc lưỡi. Hiện tại, bản đồ ma pháp đa số dựa vào đạo cụ đo vẽ ra rồi từ ma pháp học đồ hoàn thành. Tần Nhân lập quốc chưa tới ngàn năm mà số lượng Ma pháp sư đã giảm phân nửa.

Lực lượng nhân loại suy giảm dường như càng lúc càng mạnh. Ma pháp Tần Nhân hưng thịnh còn khó cảm giác được nhưng ở gia hương thành Ceylon của Sarin, thậm chí hơn hai trăm năm mà không xuất hiện pháp sư nào.

Chiến sự Kya Laulan quá xa, con đường này không dứt người qua lại. Quý tộc các nơi xuất binh, muốn chia nhau một chén canh ở Kya Loulan, để xúc tiến việc làm ăn. Quân đội quý tộc cơ bản đều là tư binh, đóng quân ở Kya Loulan sẽ tiêu hao rất nhiều vật tư. Dọc đường Sarin thậm chí còn thấy được một thương đội do đoàn dong binh cấp bảy bảo hộ. Sức chiến đấu của đoàn dong binh cấp bảy đã không kém nhiều so với tinh nhuệ của đế quốc.

Sarin giờ là Ma pháp sư, tự tin đối phó với một trăm kỵ binh dễ dàng nhưng nếu thật sự bị một doanh quân đội bao vây, dù là Lex cũng chỉ biết dựa vào Phong tường thuật mà bỏ chạy. Nếu quân đội có nhiều luyện kim nỏ thì Ma pháp sư thậm chí không dám bay lên, miễn cho bị bắn thành con nhím.

Lại qua thêm hai ngày, Lex cuối cùng hiểu được ý tứ của Sarin. Con đường phục vụ chiến tranh của đế quốc rất an toàn, gặp phải đoàn kiếm sĩ đạo tặc ngụy trang chỉ là không ngờ mà thôi. Thương lữ đi về phía Tây đều thuê nhiều dong binh, trong dong binh cũng có nhiều Kiếm Sư, một đường đi tới, con đường lớn này cũng thái bình như ở quận Grievances.

Đại Vận Hà được cải tạo từ một con sông có hướng Bắc - Nam. Phía đầu nguồn, ở bên hướng Tây là một tòa thành lớn, cũng là một bến cảng lớn ở phía bắc. Lương thực từ công quốc Phoenix vận chuyển tới dọc theo kênh đào, một đường Nam hành, có thể đi tới một trong những thành thị lớn nhất ở phía Nam, thành Pompei.

Kênh đào ở Pompei đổ ra sông Jade, rồi một đường đổ ra biển rộng ở phía Đông.

Kênh đào rộng lớn này dài tới mây ngàn dặm, trở thành một động mạch chảy xuyên suốt đế quốc. Thành thị ở phía Bắc này vô cùng trọng yếu, chỉ là Sarin từng thấy thành San Rock cho nên cảm thấy thành Ivan Patel này có chút bình thường. Dù tòa thành này đẹp như một tác phẩm nghệ thuật nhưng cũng không có đại khí và nội tình hùng hậu như ở thành San Rock.

Ivan Patel dựa vào nước mà tu kiến, khác với những thành thị bình thường. Xung quanh tòa thành đều có những con kênh đào bảo vệ tòa thành. Điều khiến Sarin rung động chính là có một cây cầu dài vượt qua kênh đào này, kết cấu bằng kim loại, dài hơn hai dặm, có thể đủ cho tám chiếc xe ngựa chạy song song. Trụ cầu là những khối cương nham hoàn chỉnh, thậm chí còn không được mài nhẵn, duy trì bộ dáng như lúc khai thác.

Sarin có chút không rõ, cương nham lớn như vậy làm sao có thể vận chuyển tới. Từ thể tích của nó, dù là Ma pháp sư cấp chín cũng không thể thu vào trang bị không gian.

Đầu cầu là hai tòa thành nhỏ, cách phía Nam chừng một dặm chính là bến cảng thành thị. Phía Nam của bến cảng là một bến tàu, đám người Sarin không cần tiếp viện, không vào thành mà trực tiếp tìm kiếm một con thuyền thích hợp để thuê dùng.

Thân phận Ma pháp sư của Sarin khiến hắn dễ dàng thuê được một một con thuyền thích hợp. Đương nhiên cũng là do hắn có tiền, có thể tùy ý lựa chọn. Mục đích của hắn chính là Luyện Kim Thành, thuê một con thuyền có thể chạy tới bờ biển. Hắn tiêu phí khá nhiều tiền, cũng yêu cầu đi cả ngày đêm nên thuê hai đội thủy thủ. Bình thường mỗi thủy thủ mỗi ngày đều mất một ngân tệ, do đi đường dài nên mỗi người ra giá một kim tệ. Người thường mỗi năm chỉ kiếm được không tới mười kim tệ, thu nhập của nghề thủy thủ cũng chỉ bình thường như bình dân mà thôi.

Sarin khi thuê thuyền lớn mới hiểu được điều này.

Chiếc thuyền này dài chừng hai mươi thước, có ba tầng, thân thuyền bằng kim loại có màu đồng. Nếu chiếc thuyền này gia trì một ít ma pháp trận sẽ như chiến hạm của đế quốc, chỉ là phần đầu hơi nhỏ.

Điều khiến Sarin chú ý chính là hai sườn bên thuyền có sáu luân tưởng thật lớn, hiển nhiên có thể khu động ma pháp. Chiếc thuyền này cần ít nhất là học đồ ma pháp mới có thể khu động, tiêu hao ma hạch cấp thấp. Con thuyền có một cột buồm thật lớn, khi được lợi gió có thể khiến tốc độ của thuyền rất cao.

Nếu so sánh con thuyền này với những con thuyền đánh cá rách nát ở thành Ceylon thì tiên tiến hơn nhiều, việc thao túng cũng rất phức tạp.

Lex trước đây chỉ thấy hình ảnh những ma pháp thuyền, đây là lần đầu tiên nhìn thấy loại thuyền này. Nàng vừa lòng nói với Sarin:

- Ngươi thuê con thuyền này còn thật tiện nghi, nếu là ta chỉ sợ đã trả giá gấp mười lần rồi.

- Lex, chúng ta bốn người, nếu tính thêm tám con ngựa thì cũng không chiếm nhiều diện tích. Người ta có thể thuận tiện mang theo hàng hóa, giá cả như vậy cũng là hợp lý mà thôi...

- Nếu nói về tài chính, mấy người chúng ta nếu không tiện thể vận chuyển ít hàng hóa chính là lãng phí tài nguyên quốc gia. Đừng tưởng Scotzia được xưng là đế quốc buôn bán, Tần Nhân chúng ta mới là tài phú nhất.

Khi nói những lời này, Lex có chút tự hào, hơn nữa trực tiếp coi Sarin là người Tần Nhân.

Sarin cười khổ một tiếng. Hắn sớm nghe nói qua người Tần Nhân luôn muốn tất cả Ma pháp sư đều trở thành người của bọn họ. Tựa như người Taggulas coi mọi Ma pháp sư như thần linh vậy. Rõ ràng là người Scotzia nhưng gia nhập vào kế hoạch của Lex cũng phải tính là người quận Grievances.

Đây là kiêu ngạo hay được coi là tự đại đây?!

Thuyền trưởng nhìn qua chỉ là một người bình thường, thuyền phó nhìn qua ít nhất là Kiếm sĩ cao cấp, thậm chí có thể là Kiếm Sư. Con thuyền là do Sarin thuê, gã thuyền trưởng để Sarin ra mắt đám thủy thủ và đầu bếp một lần rồi mới sắp xếp phòng ở cho bốn người.

Phòng ở tầng ba, toàn bộ ba tầng thông nhau, trang sức trong phòng không tính xa hoa nhưng sắp xếp khá có ý tứ. Cửa sổ bốn phía được khảm thủy tinh màu rực rỡ, loại thủy tinh này so với thủy tinh trong suốt rẻ hơn, điểm mạnh là dù không có màn che nhưng bên ngoài cũng không thể nhìn được bên trong.

Sàn nhà do thiết tuyến tử mộc tạo thành, khó bị mài mòn, lại được ma pháp xử lý qua cho nên dù ngâm trong nước cũng không bị biến hình.

Con thuyền này xem ra chuyên cung cấp cho quý tộc, còn có hai phòng khách nhỏ, những chiếc bàn bằng gỗ hồ đào được được xử lý tinh xảo, trên tường không treo tranh mà được bố trí những bức điêu khắc bằng gỗ, nơi nơi đều thể hiện tâm tư cẩn thận của người sắp xếp.

Sarin vô cùng hài lòng, môi trường thế này rất thích hợp để tu luyện ma pháp, toàn bộ tầng hai đều không có ai ở, không ai quấy rầy.

Lex cũng cảm giác không tồi, cửa sổ khoang thuyền là kiểu trượt, nếu mở hết sẽ nhìn ra mặt nước khiến tâm tình người ta rất thoải mái. Nàng có thói quen bố trí ma pháp cảnh báo ở tất cả lối vào, ngoại trừ bốn người, bất cứ ai tới gần đều phát ra báo động.

Sarin dùng Băng lãnh thị giác kiểm tra vách, khoang, sàn và trần. Hắn thấy dưới cái bàn có thông đạo bí mật nhưng chỉ một hướng, chỉ có thể từ tầng ba xuống tầng hai, xem ra dùng khi gặp nguy hiểm để người trên tầng ba trốn xuống tầng hai. Vách khoang thuyền rất dài, có tài liệu ma pháp làm tường kép, vô cùng chắc chắn. Dù vũ khí hạng nặng công phá cũng khó có thể phá vỡ.

Đây chỉ là thuyền cho thường dân sử dụng, không phải bộ dáng của chiến hạm đế quốc. Không biết hạm đội vô địch trong truyền thuyết, cự long trên biển của đế quốc Vân Lưu là như thế nào? Chẳng lẽ là một ma pháp máy móc thật lớn sao?

Sarin sinh ra hứng thú với chiếc thuyền này. Hắn sinh ra ở bờ biển, cũng hiểu ít nhiều về tri thức thuyền bè. Kết cấu con thuyền này không thích hợp chạy tốc độ cao, bố cục buồm lại không đúng, nếu không có ma pháp trận khởi động bánh xe quay, xem chừng mỗi giờ con thuyền này không chạy được hai mươi dặm.

Nhưng mà thuyền này cũng có chỗ tốt, chính là ổn định, người thường ở trên thuyền sẽ không cảm giác lắc lư quá mạnh, hoàn cảnh này không có lợi cho Ma pháp sư làm phép. Bình thường, khi Ma pháp sư phóng thích ma pháp quen thuộc thì yêu cầu hoàn cảnh không quá nghiêm khắc, chỉ cần nguyên tố trong không gian xung quanh ổn định là được.

Nhưng đôi khi, có một số ma pháp chuẩn bị vượt quá 12 trinh, cần có hoàn cảnh làm phép tương đối ổn định. Cưỡi ngựa, ngồi thuyền, hoặc là khi đang bay, đều sẽ khiến làm phép sai lầm.

Rất nhiều ma pháp thời gian chuẩn bị trên 60 trinh, trong một giây, thân tàu lắc lự mạnh một cái liền có thể khiến ma pháp sai lầm.

Cảm giác của Sarin dò thám đáy thuyền, xẹt qua khoang thủy thủ công tác, ở giữa thân tàu, có một cái gần giống máy móc luyện kim chiếm hết một phần tàu. Máy móc luyện kim rộng hơn năm thước, cao khoảng hai thước, trước sau có mười hai thủy thủ, liên tục kéo cần trục ở trên máy móc luyện kim.

Máy móc luyện kim ngoài sáu cái ma pháp trận, còn có rất nhiều bánh răng, trục kim loại. Dưới tác dụng của ma pháp trận, các thủy thủ sẽ chỉ phải dùng sức rất nhỏ là có thể làm bốn bánh xe mái chèo hai bên sườn tàu.

Đáng tiếc, máy móc luyện kim này có thể tích quá lớn, nếu không có thể dùng để chế tạo chiến xa. Cảm giác của Sarin không thể nhìn thấu mọi thứ như hai mắt, nhưng trang bị trên thuyền đã rất hoàn mỹ, nếu có thể thu nhỏ lại dùng trên chiến xa, Tần Nhân đế quốc đã sớm sử dụng rồi. Sarin bỏ qua ý nghĩ này, ngẩng đầu nhìn Lex đứng trên cửa sổ trước mạn tàu nhìn về phía xa.

- Lex, người Tần Nhân có rất nhiều loại thuyền này sao?

Sarin cảm giác ma pháp trận trên thuyền tinh xảo đến cực hạn, chỉ cần một ma pháp học đồ khởi động, mấy chục viên ma hạch cấp bậc thấp nhất làm động lực, đẩy sức người lên cao mấy chục lần. Trừ thể tích khổng lồ ra, bộ máy móc luyện kim này gần như không có khuyết điểm.

- Ngồi xuống rồi nói.

Lex quay đầu, cùng Sarin đi vào khoang của nàng, hai người ăn ý ngồi đối mặt trên sàn.

- Sao hả? Ngươi cảm thấy có hứng thú với máy móc luyện kim?

Lex tiện tay lấy ra một tấm da dê trải trên mặt đất, trên tấm da dê là công thức ma pháp phức tạp, nàng vừa tính toán, vừa nói chuyện với Sarin. Ở Thần Phạt Địa Ngục, hai người thường xuyên như thế, thường tu luyện ma pháp, sẽ nói một số vấn đề ngoài ma pháp.

- Ta cảm thấy máy móc luyện kim này rất có ích, có thể dùng trên chiến trường.

- Ha ha, ngươi có biết một bộ máy móc này cần bao nhiêu tiền không? Ít nhất hai vạn kim tệ trở lên, chỉ cần một pháp sư cấp một là có thể làm bộ máy móc này tê liệt.

- Vậy hạm đội vô địch Vân Lưu là sao?

Sarin có chút tò mò, nếu trang bị dùng động cơ ma pháp có nhược điểm lớn như thế, vì sao Vân Lưu đế quốc có hạm đội trên biển ngay cả Ma pháp sư cũng khó mà phá hủy được.

- Một con thuyền bọc thép nhỏ nhất cũng cần hơn một ngàn vạn kim tệ, thể tích khổng lồ, tự nhiên có thể trang bị máy móc luyện kim càng cao cấp này cũng giống như con rối, Tần Nhân trừ thiếu bản vẽ ra, còn không thể cung cấp ma hạch số lượng lớn cho hạm đội. Chân chính trang bị động cơ ma pháp, bản thân nó là một cái ma pháp trận phòng hộ rất lớn, ngươi có thấy con rối trực tiếp bị phá hủy trung tâm chưa?

- Thiếu ma hạch?

Sarin càng không rõ, Tần Nhân được gọi là đế quốc ma pháp, chẳng lẽ còn nghèo hơn cả Vân Lưu đế quốc, ngay cả ma hạch cũng không cung cấp nổi.

Lex cười cười, nói với Sarin:

- Ngươi cùng ta không thiếu ma hạch, nhưng Tần Nhân có số lượng pháp sư khổng lồ, rất nhiều pháp sư tu luyện mười mấy năm, ngoài thời điểm chiến đấu ra thì căn bản không bỏ được sử dụng ma hạch khôi phục Ma huyền. Pháp sư càng đông, ma hạch càng đắt. Còn nữa, Vân Lưu đế quốc nhất định có kỹ thuật nuôi dưỡng ma thú, hàng năm Tần Nhân đều phải mua ma hạch cấp thấp số lượng lớn từ Vân Lưu. Nếu không có kỹ thuật nuôi dưỡng ma thú, mấy con thuyền của bọn họ cũng chỉ là sắt vụn.

Kỹ thuật nuôi dưỡng ma thú? Sarin nhớ tới không gian trong Thần Phạt Địa Ngục, thế giới trong trụ kim loại, dường như là một địa điểm nuôi dưỡng rất tốt. Chẳng qua nơi đó đã có sẵn ma thú, cấp bậc còn cao, đuổi theo hắn cùng Lex phải bỏ chạy như điên, bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ.

Các thủy thủ bận rộn mãi, mới coi như bổ sung đủ vật phẩm cần thiết trên thuyền. Cho dù không phải thuyền đi biển, Sarin yêu cầu phải đi ngày đêm, càng nhanh càng tốt, thuyền vừa rời bờ, đột nhiên lại có mưa nhỏ.

Lex tựa bên giường, nhìn công thức ma pháp trên tấm da dê có chút xuất thần, hơi ẩm bay từ cửa sổ vào trong, lành lạnh, cũng rất sảng khoái, không có cảm giác dính ướt. Tay nàng chống lên má, tay áo trợt xuống lộ ra vòng tay phỉ thúy trên cổ tay trắng muốt.

Sarin nhìn Lex, cũng có chút xuất thần. Hắn cảm giác lòng mình bỗng nhẹ nhõm, giờ phút này hắn không muốn làm gì cả, chỉ hy vọng cơn mưa này vĩnh viễn đừng ngừng lại, con thuyền này vĩnh viễn đừng cập bến.

Nerys cùng Tieta ở ngay bên cạnh, Tieta cầm vòng cổ xương trắng, hai mắt khép kín, ngồi quỳ dưới đất. Nerys nằm trên giường, nhìn như đang ngủ gật, nhưng lỗ tai vẫn dựng thẳng, lắng nghe động tính cách vách. Bên kia đã mấy giờ mà vẫn chưa phát ra âm thanh, chủ nhân đang làm cái gì?

Mưa rơi rơi, âm thanh rào rào ngoài cửa sổ, một con chim màu đỏ sậm đáp bên cửa sổ, nó dùng ánh mắt xanh lục nhìn hai người trong phòng, bộ dạng tò mò. Sarin cùng Lex đồng thời ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ. Không khí bình tĩnh liền bị phá hủy, bị hai Đại ma pháp sư nhìn chằm chằm, con chim kinh hoảng vỗ cánh bay về phía rừng cây bên bờ sông.

- Vừa rồi...

Lex liếc sang Sarin.

Sarin nói tiếp:

- Con chim kia không sợ chúng ta.

- Đó là Bích nhãn hỏa nha, coi như là ma thú cấp một. Kỳ quái, con chim nhỏ này rất mẫn cảm với dao động nguyên tố, vừa rồi là ngươi làm gì?

Lex không nhịn được hỏi Sarin. Ma thú có trực giác trời sinh, trừ ma thú do con người chăn nuôi, ma thú hoang dại căn bản không dám tới gần pháp sư loài người.

Sarin cùng nàng đều là Đại ma pháp sư, ma thú cấp bốn trở xuống thấy bọn họ sẽ trốn đi thật xa.

- Ta đang nghĩ, nếu không có Giáo đình, tiếp tục tu luyện ở hoàn cảnh này qua ngày cũng không tệ.

- Nếu không có Giáo đình, chúng ta cần gì phải ở trên chiếc thuyền này.

Thấy Lex tươi cười có chút cổ quái, sắc mặt Sarin như thường, hỏi:

- Vậy vừa rồi cô đang làm gì, ta dưới trời mưa có thể che giấu khí tức rất tốt, cô là pháp sư cấp sáu, làm gì không che giấu được? Trừ khi cô đã thăng cấp thành Ma đạo sĩ.

- Nào có dễ như vậy, cho dù không có cản trở, ta cũng phải mất tám mười năm nữa. Vừa rồi... ta đang nhớ tới chuyện trước kia.

- Ừ.

Sarin không hỏi tiếp, lúc Lex còn nhỏ, bên cạnh nàng là lão sư của nàng cùng Faeron. Faeron đã chết, hồi ức này chưa chắc vui vẻ.

Hai người lại im lặng, lúc này Sarin cùng Lex đều nghĩ tới cảm giác vừa rồi. Lúc nãy hai người vô tình tiến vào một loại cảnh giới, hòa hợp một thể với hoàn cảnh xung quanh, ngay cả Bích nhãn hỏa nha nổi tiếng mẫn cảm cũng không phát hiện bọn họ là Đại ma pháp sư nguy hiểm.

- Ôi...

Lex cùng Sarin đồng thời thở dài, bọn họ cố tìm lại cảnh giới vừa rồi, nhưng không nắm bắt được. Nếu có thể ổn định loại cảnh giới này, sẽ có không ít chỗ tốt cho hai người tu luyện ma pháp.

Đêm sâu dần, đầu thuyền có đèn ma pháp sáng lên, chiếu sáng mặt nước phía trước. Mưa phùn xuyên qua ánh đèn rơi xuống sông, hình thành sóng gợn nho nhỏ. Trong khoang thuyền rất tối, Lex cùng Sarin đều không dùng ma pháp chiếu sáng, hai người ngồi đối diện trong bóng đêm, thả lỏng tâm tình, tu luyện sử dụng lặp lại ma pháp chưa quen thuộc.

Sáu đại nguyên tố bỗng nhiên dao động mãnh liệt trong khoang thuyền, thoáng cái lại bình ổn, mỗi lần phóng ra một cái ma pháp, hai người sẽ xua tan nó trong thời gian ngắn nhất.

Không một Ma pháp sư nào có tinh thần lực giống nhau, xua tan ma pháp của mình thì dễ, xua tan ma pháp của người khác mới khó. Trong bóng đêm, đột nhiên Sarin nói với Lex:

- Chúng ta thử xua tan ma pháp của đối phương, cô nghĩ sao?

Xua tan ma pháp không phải pháp thuật, mà là một loại kỹ năng. Sử dụng kỹ năng này trên người kẻ khác, khó khăn hơn cả Ma pháp sư dùng ma pháp phá hoại kiếm khí.

Nguyên lý kiếm khí cũng tương đồng, nguyên lý hình thành ma pháp lại đủ mọi kiểu dáng. Như là Thủy Văn Thuẫn, Sarin phóng ra có hiệu quả phòng ngự của ma pháp cấp bốn. Một Ma pháp sư cho dù am hiểu ma pháp này cỡ nào, cũng không tìm được phương thức xua tan ma pháp này của Sarin.

Phương thức thông qua chú ngữ dẫn động Ma huyền của Sarin đã hoàn toàn biến đổi, ngoài hắn ra, dù người khác có thể học được ma pháp biến dị này, cũng khó mà xua tan Thủy Văn Thuẫn do Sarin phóng ra.

- Có nguy hiểm quá không?

Lex chần chờ trả lời.

- Chúng ta có thể phóng thích ma pháp với tốc độ chậm nhất, bắt đầu luyện tập từ cấp một.

Sarin nóng lòng muốn thử, phương thức rèn luyện này quả thật nguy hiểm, nếu một trong hai Ma pháp sư có ý xấu xa, sẽ rất dễ dẫn tới bi kịch. Cho dù hai người đều không có ý muốn hại ai, kỹ năng ma pháp sẽ không nói cảm tình, lỡ tay sẽ làm người bị thương.

Tốc độ phóng thích ma pháp chậm nhất không đồng đều. Kỳ quái nhất là ma pháp hệ địa, phải chuẩn bị hơn một giờ mới hoàn thành. Nhanh nhất là ma pháp cấp thấp, cho dù là Băng Trùy Thuật, người mới học chuẩn bị ba giây mới hoàn thành được.

Trong khoảng 2 đến 180 trinh, Ma pháp sư chỉ cần hoàn thành chú ngữ, hoặc là dùng tinh thần lực kích hoạt Ma huyền, là có thể chuẩn bị xong phóng ra ma pháp này. Vượt qua 180 trinh, nguyên tố sẽ trực tiếp tản mát mất, mạnh mẽ tụ tập, kết quả có thể khiến nguyên tố trong cơ thể Ma pháp sư hoàn toàn hỗn loạn, không chết cũng phải phế bỏ Ma huyền.

Ma pháp sư đều nghiên cứu cách có thể thuấn phát một cái ma pháp, chưa có ai nghiên cứu làm chậm thời gian chuẩn bị ma pháp. Bởi vì trong chiến đấu, có kỹ năng chuyên làm chậm phóng thích ma pháp, kéo dài chuẩn bị thì cũng không có ý nghĩa.

- Dường như hơi khó khăn.

Lex sinh ra hứng thú với đề nghị của Sarin, bởi vì nàng cũng chưa thử kéo dài thời gian chuẩn bị, từ ngày đầu tiên học tập ma pháp, nàng đã theo đuổi làm sao rút ngắn thời gian đó.

- Vậy bắt đầu đi.

Sarin bỏ thêm Băng Văn Khải Giáp, ở ngoài Băng Văn Khải Giáp lại phủ một tầng Thủy Văn Thuẫn. Đây là phòng ngự mạnh nhất của Sarin, chỉ cần Lex không thi triển ma pháp cấp năm trở lên, hắn cơ bản sẽ không bị thương.

Lex bấm tay, dùng ngón cái móc vào ngón trỏ và ngón giữa, phóng ra ma pháp dưới cấp một, vốn nàng căn bản không phải chuẩn bị gì, hiện giờ phải thử kéo dài hỏa cầu cấp một này, hỏa cầu cấp một này phải chuẩn bị đến bốn giây, Lex lại có chút quá sức. Quả cầu lửa lam nhạt lơ lửng trên ngón tay, chiếu rọi khuôn mặt của nàng trong bóng đêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play